Tam Thi Ngữ


Tôi không biết ngài Trần đã nhìn thấy thứ gì trên chân tôi mà lại dọa ông ta thành dáng vẻ này.

Ngay cả khi xảy ra chuyện vạn chuột vái mộ lúc trước, ngài Trần cũng không sợ hãi đến mức ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

Lẽ nào hai chân tôi còn đáng sợ hơn cả vạn chuột vái mộ? Tôi mang giày vào đi ra ngoài, muốn đỡ ngài Trần vẫn đang ngồi lẩm bẩm trên mặt đất lên.

Nhưng ngài Trần lại gạt tay tôi ra, một mình vào nhà, còn đóng sầm cửa lại.

Dù tôi có gõ cửa thế nào thì ngài Trần cũng không chịu mở cửa, thậm chí còn hét lên: “Đừng có ầm ĩ, chờ bác một lát.”
Tôi nghĩ có lẽ ông ta không muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của mình.

Dù sao trong lòng mọi người, ông ta vẫn luôn giữ hình tượng cao nhân.

Nếu như bị người khác nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của mình, đoán chừng có hơi mất mặt.

Nghĩ thông suốt chuyện này, tôi cầm ghế đẩu ngồi trong sân bóc hạt ngô.

Chẳng qua tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc ngài Trần đã nhìn thấy cái gì trên chân tôi?
Không lâu sau thì ba mẹ tôi quay về, sắc trời cũng gần tối, bọn họ không đi nữa mà ngồi bóc hạt ngô với tôi.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cửa phòng vẫn đóng chặt, tôi quay sang hỏi ba: “Ba, sao con chưa từng nghe ba nhắc đến bà nội thế?”
Ba tôi nói: “Bà con mất sớm, ba không có ấn tượng với bà ấy.”
Tôi lại hỏi: “Thế còn mộ bà thì sao?”
Ba tôi nói: “Bác cả con bảo hình như bà ấy chết tại bệnh viện lớn, sau đó bởi vì mắc bệnh truyền nhiễm nên đã hỏa táng rồi.”
Tôi biết thôn chúng tôi không có bệnh viện, bệnh viện ở trấn trên thì hầu như không chữa được bệnh gì nên mỗi khi có người bệnh nặng đều đưa đến bệnh viện trong huyện thành.

Chắc chắn bệnh viện lớn mà ba tôi nhắc tới là bệnh viện ở huyện thành.


Mà từ thôn chúng tôi đến nơi này cần đi ít nhất hai ba ngày, tới lui cần đến sáu ngày.

Sau đó tôi suy nghĩ một lát, lại hỏi ba: “Thế tro cốt của bà nội thì sao? Rải ở đâu ạ?”
Ba tôi không trả lời tôi, mà thay vào đó ông ấy hỏi tôi: “Có đồ vật này à? Chẳng phải lửa thiêu rụi hết mọi thứ chẳng còn gì hả?”
Nghe ba tôi hỏi câu này, tôi chắc chắn ông ấy không biết chuyện này, dù sao lúc đó ông ấy vẫn còn quá nhỏ.

Vì vậy tôi liền giải thích một ít chuyện về hỏa táng cho ba tôi, nói bất cứ ai hỏa táng đều có hộp tro cốt.

Ba tôi như chợt hiểu ra, bảo: “Thế thì ba không biết, chuyện này phải hỏi bác cả con.”
Ngay lúc này, mẹ tôi xen vào: “Con hỏi chuyện này làm cái gì?”
Tôi bảo: “Con muốn tìm hiểu về nhà chúng ta trước đây mà tôi, con đi hỏi bác cả đây.”
Nói xong, tôi đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Nhà bác cả và nhà tôi chỉ cách nhau vẻn vẹn một vách tường, nói cách khác, sân hai nhà chúng tôi dùng chung một bức tường.

Trước đây khi còn nhỏ, tôi không có việc gì làm thì thích trèo tường sang bên kia, vì thế đã bị mẹ mắng không ít lần.

Lúc này, tôi cũng học theo hồi bé, tìm được đầu tường thường xuyên bò qua lúc trước, nhanh chóng leo sang.

Quả nhiên sau lưng lại rước lấy một trận răn dạy của mẹ, chẳng qua không còn nỗi sợ hãi mà tôi từng có khi còn là một đứa trẻ nữa, thay vào đó là sự ấm áp.

Nhà bác cả tôi cũng đang bóc ngô ngoài sân, mấy người anh họ tôi đã rời thôn đi làm vào buổi trưa hôm chôn cất ông nội rồi.

Bọn họ bận rộn nhiều việc, có thể trở về một chuyến đã rất tốt rồi, vì vậy hiện tại trong nhà chỉ còn lại bác cả và bác gái.

Thấy tôi leo tường sang, bác cả cũng cười mắng một trận, chẳng qua không có ý trách móc.


Tôi không vội hỏi bác cả về bà nội, mà hỏi thăm ít việc nhà trước, rồi hỏi một số chuyện về thời trẻ của ông nội, sau đó từ từ dẫn dắt sang bà nội.

Lúc tôi hỏi: “Bác cả, sao cháu chưa bao giờ nghe bác nhắc đến bà nội nhỉ?”
Sau đó tôi thấy lõi ngô trên tay bác cả ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, dường như trên mặt cũng thoáng qua một tia kỳ lạ, tạm thời tôi không thể nói rõ đó là cái gì.

Bác cả hỏi: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?”
Tôi nói: “Cháu lớn như vậy vẫn không thấy mọi người nhắc đến bà nội, thấy hơi kỳ nên hỏi một chút thôi.”
Sau đó, bác cả dùng lý do từ chối y hệt ba tôi, bảo qua đời tại bệnh viện, xác đã được hỏa táng các kiểu.

Tôi lại hỏi: “Thế tro cốt thì sao? Rải ở đâu thế ạ?”
Bác cả bảo rải phía sau núi đấy.

Tôi không nhận ra có gì không đúng trong lời nói của bác cả tôi, thế nhưng tôi luôn cảm thấy bà nội tôi không nên chết như thế này.

Dù sao bà cũng là một người phụ nữ sườn xám xinh đẹp như vậy, tại sao lại không có chút ký ức về bà ấy? Đáng ngờ nhất chính là nhiều năm qua, không hề có ai nhắc tới bà nội.

Nếu không phải hôm nay tôi mở miệng hỏi thăm, có phải người lớn bọn họ sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện bà nội tôi luôn không?
Bây giờ tôi đã hiểu vẻ mặt khác thường của bác cả trước đây có nghĩa gì, đó là một loại kiêng kỵ.

Nói cách khác, bà nội của tôi là một điều cấm kỵ không thể nhắc tới.

Sau đó tôi lại nói lảng sang mấy chuyện khác rồi quay trở lại nhà của mình, phương pháp vẫn là trèo tường.

Khi tôi quay lại, chỉ thấy ngài Trần đã đi ra khỏi nhà, ông ta đang ngồi trong sân bóc ngô với ba mẹ tôi, bọn họ còn đang trò chuyện về thời thơ ấu của tôi.

Nói chuyện một lúc, ngài Trần bảo tôi: “Chúng ta đi xem mộ thợ nề Trần đi.”

Tôi gật đầu, chào hỏi ba mẹ một tiếng rồi đi theo ngài Trần ra khỏi cửa.

Giống như trước đó, tôi là người dẫn đường, ngài Trần đi theo sau tôi.

Chẳng qua lần này, tôi không mang theo đèn dầu.

Khi đến bên ngoài sân nhà thợ nề Trần, chỉ đứng bên ngoài nhìn thoáng qua tình huống bên trong, chỉ thấy bác hai và Vương Thanh Tùng đang ngồi bên trong, dường như tất cả đều rất bình thường.

Ngài Trần ra hiệu cho tôi, chỉ về phía nhà Vương Thanh Tùng, tôi lập tức hiểu rõ, gật đầu, đi về phía bên kia.

Trên đường đi, tôi hỏi ngài Trần: “Sao lúc này bác nhìn chân cháu lại có dáng vẻ đó thế?”
Ngài Trần nói: “Không có chuyện đó, chắc cháu nhìn lầm đấy.”
Tôi không tin những lời này của ngài Trần, nếu thật sự nhìn lầm thì ông ta đã không bị dọa thành như vậy.

Ngài Trần hỏi tôi: “Cháu cũng nhìn thấy con gà đó trong nhà Vương Thanh Tùng à?”
Tôi gật đầu, nói không phải là gà con bình thường, tôi có cảm giác nó không phải là một con gà.

Ngài Trần lại hỏi không phải gà, lẽ nào là vịt?
Tôi lắc đầu: “Cháu cũng không biết, thế nhưng cháu có cảm giác không phải nó không phải gà.

Động tác mổ của nó không giống gà bình thường, hơn nữa ánh mắt nó nhìn cháu giống y lúc ‘Vương Nhị Cẩu’ muốn chém chết cháu như đúc.

Tôi cảm giác nó càng giống mọt con người hơn! Một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, học cách mổ của gà!
Ngài Trần im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Đi xem Cáp Tử trước rồi nói sau.”
Còn chưa đến nhà của Vương Thanh Tùng, tôi lại có cảm giác bị theo dõi.

Tôi nói với ngài Trần: “Bác Trần, bác có cảm thấy gì không?”
Ngài Trần nói: “Ừ, hình như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta trong bóng tối.”
Tôi hỏi: “Bác tìm được vị trí của nó chưa?”
Ngài Trần bảo đang tìm.

Ông ta vừa nói vừa bước nhanh tới bên cạnh, đi song song với tôi.


Tôi vừa muốn quay đầu nói chuyện đã bị ông ta khoác tay lên vai, nói nhỏ: “Đừng quay đầu, sau lưng có thứ gì đó.”
Nghe xong, tôi vốn không sợ lại trở nên hoảng hốt.

Con người là thế đấy, luôn tràn đầy kính sợ với những thứ không biết.

Hơn nữa, tại sao tôi không nghe động tĩnh thấy gì cả? Nếu là người, dù bước chân có nhẹ nhàng đến đâu thì cũng sẽ phát ra tiếng động.

Thế nhưng tôi cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, vẫn không phát hiện ra bất cứ âm thanh nào.

Tôi thấp giọng hỏi: “Là thứ gì?”
Ngài Trần nói: “Tạm thời bác cũng không biết, cứ mặc kệ, đi tiếp đi.”
Sau đó, tôi thấy ngài Trần vừa đi vừa móc ra một đồng xu từ trong túi, bỏ cánh tay đang khoác trên vai tôi xuống, chắp hai tay trước ngực, ngón tay giao nhau theo các kiểu tư thế kỳ lạ.

Nhưng mặc kệ tư thế thay đổi như thế nào, đồng xu ở ngón tay ông ta không bao giờ rơi xuống, tôi nhìn mà sợ hãi thán phục.

Sau đó, ngài Trần đặt đồng xu vào tay trái, kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa, rồi buông tay xuống, giả vờ đong đưa trong khi đi bộ.

Đợi đến khi lắc ra sau, cổ tay ông ta bỗng dùng sức, bắn ngược đồng xu ra sau lưng…
“Méo…” Một tiếng mèo kêu chói tai vang lên sau lưng chúng tôi.

Ngài Trần và tôi cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy một con mèo đen chui vào bụi cỏ ven đường, biến mất không thấy.

Hóa ra là một con mèo!
Không phải người ta thường nói rằng mèo đen thu hút âm khí, thường dây vào mấy thứ không sạch sẽ à? Nếu không tại sao lúc trước tôi và ngài Trần lại có cảm giác bị theo dõi? Tôi nói với ngài Trần những gì tôi nghĩ, ngài Trần cười nói dù có hút âm, đồng tiền vừa rồi cũng sẽ đánh tan.

Chờ khi chúng tôi quay lại và chuẩn bị tiếp tục đi về phía nhà của Vương Thanh Tùng, nhìn cảnh tượng trước mắt, không chỉ có tôi mà ngay cả ngài Trần cũng không nhịn được lùi lại một bước.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ngài Trần thấp giọng gầm lên: “Chạy!”
Nhưng trong chớp mắt xoay người, tôi biết rõ, chúng tôi không thể chạy thoát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận