Ngài Trần cuối cùng cũng thở ra một hơi thở hôi, ông lấy trong túi ra một lá bùa màu vàng, đặt vào giữa các ngón tay của bàn tay phải.
Ông ta quăng nhẹ lá bùa màu vàng biến thành ngọn lửa và nuốt chửng con gà âm không còn sót lại chút nào, giống hệt như khi ông ta đốt đôi giày âm sau khi giúp tôi cởi giày âm.
Tôi nhìn Trần tiên sinh đầu đầy mồ hôi đi tới, thần sắc không tốt như tôi tưởng tượng.
Tôi hỏi: “Bác còn không thoải mái sao?”
Ngài trần nói: “Chỉ là vui mừng trong phút chốc, tôi giết gà của người khác chắc chắn sẽ bị người ta ghi hận.
Hazz… lại đắc tội với người khác.
Bây giờ bác cũng không biết liệu bác có bảo toàn mạng sống để rời khỏi thôn này hay không.
Rạng sáng ngày mai, cháu đến Trùng Khánh tìm Trương Các Tử, khi tìm được ông lão thì nhờ ông lão đến giúp, nói là cháu trai nhờ ông lão giúp đỡ.
Cháu cũng không cần trở lại, đến trường học tập cho thật tốt, chuyện trong nhà cháu đừng quản nữa”
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thấy vẻ mặt của ông ta trầm xuống, và có một loại buồn bã không thể giải thích thành lời.
Đến giờ tôi mới biết, từ lúc ngài Trần quyết định giết con gà, ông đã nghĩ về những gì mình sẽ phải đối mặt.
Ngài Trần quấn vào cánh tay Vương Nhị Cẩu một lá bùa màu vàng, nhặt lên và đưa cho Bác hai của tôi, rồi nhờ ông ấy đưa Vương Nhị Cẩu đến nhà thợ nề của Trần, bôi tro hương vào vết thương, rồi tìm một nơi để chôn cách tay đó.
Cánh tay này bị gà âm xé ra, có đưa đến bệnh viện cũng không gắn lại được, hơn nữa bệnh viện trong thị trấn cũng không thể thực hiện loại phẫu thuật này, đến bệnh viện thành phố cần ba ngày, đến được bệnh viện thì cánh tay cũng thối rữa.
Chúng tôi đi theo bác hai đến nhà thợ nề Trần.
Trên đường tôi thấy ngài Trần thở dài não nề, tôi hỏi ông ta làm sao thế, ông ta nói: “Sớm biết sẽ thế này thì bác đã không để lại ngọn lửa trên vai gã ta, khi gã ta gặp phải gà âm sẽ chết, cũng không phải chịu sự đau đớn dày vò này”
Tôi nói: “Bác đừng nghĩ nhiều, bác chỉ đang cứu người mà thôi”
Ngài Trần khoát khoát tay không nói
Tôi vì muốn dời đi sự chú ý của ngài Trần bèn đổi chủ đề hỏi: “Vương Nhị Cẩu không phải là về nhà rồi sao? Sao lại ở cổng nhà Vương Thanh Tùng?”
Ngài Trần nói: “Bác đoán Vương Nhị Cẩu đến nhà Vương Thanh Tùng trộm tiền sau đó bị gà âm phát hiện”
Tôi nghĩ rằng bí thư thôn nói rằng ông ta không mang nhiều tiền, ngày mai ông ta sẽ đưa tiền cho Vương Nhị Cẩu, tôi nghĩ phân tích của ông Trần rất có lý, về nguyên nhân thì chỉ có trời mới biết.
Từ trong nhà của Vương Thanh Tùng đi ra cũng không xa lắm, có một người xuất hiện trước mặt chúng tôi, là Ông Trường Nguyên.
Muộn lắm rồi ông ta vẫn chưa đi ngủ còn đến đây làm gì?
Ông Trường Nguyên nhìn tôi và nơi: “Nhóc con, bà già nhà ông muốn gặp cháu”
Tôi còn chưa nói thì ngài Trần đã mở miệng trước, ông ta nói: “Không còn sớm nữa, chúng cháu cũng không muốn quấy rầy hai bác nghỉ ngơi, sáng mai chúng cháu sẽ qua sớm, bác xem có được không?”
Ông Trường Nguyên không đáp lại lời của ngài Trần, trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.
Ngài Trần bảo bác hai đưa Vương Nhị Cẩu đến chỗ Vương Thanh Tùng sau đó quay lại tìm chúng tôi.
Còn ông ta cùng tôi đi đến nhà ông Trường Nguyên.