Tam Thi Ngữ


Mực chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của bà ta, trong căn phòng thiếu ánh sáng trông thật quái dị và đáng sợ.

Tôi cố gắng hết sức để không nhìn vào mặt bà ta để suy nghĩ về những gì bà ta nói.

Không có mặt mũi? Không xứng? Tại sao người giấy bà lão lại nói như vậy? Chẳng lẽ là người nhà tôi đã làm ra chuyện gì mà người khác không thể biết?
Còn nữa, tại sao bà lão lại gọi bà nội tôi là cô chủ? Bà lão có mối quan hệ như thế nào với bà nội tôi?
Tôi nghĩ đến bức ảnh được ép dưới hộp gỗ, bà nội mặc sườn xám, nhìn có vẻ rất tri thức và hiểu lễ nghĩa, hẳn là một thiên kim đại tiểu thư.

Cho nên bà lão người giấy đã từng là người hầu của bà nội?
Tôi có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không chờ tôi mở miệng ra, bà lão người giấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào trên mặt bà ta, đỏ trắng đen ba loại màu sắc dị thường.

Ông Trường Nguyên đứng dậy định đi ra ngoài lại bị bà lão gọi lại.


Âm thanh bà lão khàn khàn: “Hắn tới tìm thằng nhóc này, vậy để nó đi theo hắn đi”
Tôi tưởng rằng là bác hai của tôi đến, mặc dù vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, tôi nghĩ so với việc ngồi lại đây nghe một người giấy nói chuyện thì rời đi vẫn tốt hơn.

Tôi chắc chắn rằng trên thế giới này ngoài tôi ra tuyệt đối không tìm được người thứ hai có thể bình tĩnh ngồi nghe một người giấy nói chuyện.

Nhưng là, khi tôi đi ra phòng khách thì tôi mới phát hiện ra người tới tìm tôi không phải bác hai vì lúc này bác đang đứng cùng ngài Trần ở giữa sân nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích, thật sự giống như đang ngủ vậy.

Hơn nữa, người đến tìm tôi mặc áo choàng đen, đội nón rộng vành, mấu chốt là lưng hắn gù.

Tôi cho là mình vừa thoát khỏi miệng cọp, không nghĩ tới lại lạc vào bầy sói, người lưng gù và đám mèo đen bên kia ngay cả Trần tiên sinh đều sợ, huống chi là tôi?
Sau lưng truyền tới âm thanh của bà lão người giấy: “Nhóc con, hãy yên tâm đi với hắn, nếu hắn dám đánh cháu bà sẽ chút giận giúp cháu”
Người lưng gù vẫn không có nói chuyện, tôi cũng sẽ không chủ động mở miệng, chẳng qua là để yên lặng nhớ đường đi, để chạy trốn.

Con đường này tôi đã đi qua, khi bị ông lão lưng gù câu mất hồn tôi đã đi qua một lần, khi đi bẻ ngô cùng bố tôi cũng đi qua một lần.

Khi đi đến nương ngô nhà tôi, tôi thấy chỉ còn một khoảng chưa bẻ xong.


Có lẽ chỉ cần một buổi sáng mai là có thể xong rồi.

Nhưng khi đó bọn họ còn có thể thấy tôi nữa không?
Tôi liếc nhìn phía sau lưng mình, đang suy tính xem có nên chạy trốn không.

Nhưng khi tôi thấy mấy trăm con mèo đen đang đi đằng sau nên tôi đã bỏ ý nghĩ lấy trứng chọi đá này.

Ông lão lưng gù đi trước, tư thế bước đi của ông lão có chút kỳ quái làm cho người ta cảm giác như ông lão đang cố gắng bước đi, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng để ý đến chuyện này.

Sau khi băng qua thung lũng, dọc theo một con đường nhỏ lên núi, đây là nơi mà lần trước ông lão định đưa tôi đi nhưng không thành.

Tôi đi theo ông lão cho đến khi không còn đường đi nữa thì xuyên qua một bụi cỏ đi tiếp khoảng nửa tiếng thì ông lão dừng lại, chỉ vào một mô đất nhỏ trong bụi cỏ và lạnh giọng quát tôi: “Quỳ xuống!”
Tôi biết, mô đất nhỏ này là một ngôi mộ, bởi vì loại này mô đất như này ở nông thôn quá thường gặp.

Tôi không biết là vì lòng kiêu hãnh của một sinh viên đại học, hay vì một lý do nào khác, dưới tiếng quát của ông lão, tôi không quỳ xuống, mà ngược lại hỏi ông ta: “Tại sao cháu phải quỳ?”
Tôi thấy nón của ông lão hơi rung lên, chắc chắn ông lão đang rất tức giận.

Giọng ông lão khản đặc, ông ta hét lên: “Vì ông nội của cháu đã giết bà ấy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận