Khoan đã, ông ta vừa nói cái gì? Mồ mả này là của người mà ông nội tôi giết? Ông ta là đang muốn nói đây là mộ của bà nội tôi?
Nói cách khác thì ông nội là người đã giết bà nội?
Không! Không phải như vậy! Tuyệt đối không phải như vậy!
Ông nội tôi sống cả một đời thành thật, chưa bao giờ tôi thấy ông quát con cháu lấy nửa lời.
Ông đối xử với người trong thôn đều rất hoà nhã, lại chưa bao giờ cùng ai cãi cọ.
Cho dù cho ông cụ mười cái gan cũng không dám giết người, huống hồ là giết vợ mình.
Chắc chắn là ông ta nói dối!
Ông ta muốn lừa tôi quỳ xuống, sau đó cướp lấy đồ vật ông nội để lại cho tôi.
Tuy tôi không rõ lý do vì sao ông ta nhất quyết bắt tôi phải quỳ, nhưng tôi khẳng định đây là một loại pháp thuật.
Giống như lần trước ông ta dụ dỗ tôi đi giày âm, tôi mắc mưu còn liên luỵ ngài Trần giúp đỡ cởi giày.
Cho nên bây giờ tôi không thể mắc lừa lần nữa!
Vì thế tôi đánh bạo trừng ông ta một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Bởi vì tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào ông ta, nếu được tôi tình nguyện nhìn đám mèo đen kia hơn.
Sau đó tôi nói với ông ta “Ông muốn tôi quỳ xuống cũng phải cho tôi một lý do chính đáng.
Cái cớ sứt sẹo như vậy tôi làm sao dám tin tưởng?”
Ông ta không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cố gắng né tránh ánh mắt của ông ta, không nhìn về phía đó nữa, tôi dời ánh mắt xuống nhìn đám cỏ trên mặt đất.
Nhưng tôi đã quá coi thường ông ta rồi.
Ông ta thế mà lại cong người xuống, từ từ dí sát khuôn mặt giấy của ông ta vào với mặt tôi.
Một lần nữa tôi bị ép mặt đối mặt, mà khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ cách nhau một chóp mũi.
Đôi mắt ông ta gắt gao nhìn tôi, chỉ cần tôi có chút cử động, ông ta sẽ như nhận được tín hiệu, chậm chạp cử động giống y hệt như tôi.
Cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, không bên nào nhận thua.
Vài lần trốn tránh đều thất bại, tôi dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
Đúng vào lúc nhắm mắt, ngay lập tức trong đầu tôi liên tưởng đến hình ảnh cách chóp mũi của tôi vài phân có một khuôn mặt giấy đang từ từ dán sát tới.
Ngay lập tức toàn thân tôi nổi lên một trận da gà, thở cũng không dám thở.
Bốn phía đen kịt, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, tôi cố dỏng tai mới nghe thấy tiếng gió mỏng manh lướt qua.
Không có âm thanh nói chuyện, lại càng không có tiếng động của người đi đường.
Chắc chắn khuôn mặt kia vẫn đang ở trước mặt tôi, chỉ cần tôi mở mắt lập tức sẽ nhìn thấy ông ta, mặt giấy nửa lành nửa hỏng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi cảm thấy mỗi phút trôi qua đều là sự giày vò – không, mỗi một giây đồng hồ đều là sự giày vò.
Tôi không biết vì sao ông ta phải dùng cách thức như vậy tới gần tôi, hay là ông ta đang muốn tra tấn tôi? Làm cho tôi thấy sợ? Tôi muốn dựng ngón cái lên và nói với ông ta, tốt, ông làm tốt lắm!
Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn nổi nữa, tôi mở to mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt gần trong gang tấc, miệng hét lớn “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”
Ông ta cuối cùng cũng nói chuyện, âm thanh vẫn nghẹn ngào như lúc trước, ông ta từng nói qua nguyên nhân bởi vì bọn họ là người giấy không có miệng.