Tam Thiên Lưu Hành

Sau khi giấy tờ quyết đấu đã lập ra rõ ràng, Đoạn Tam liền có thể cảm ứng được sát khí của Phí Minh Hầu tỏ ra, nhưng chẳng mất nhiều thời gian quan tâm, hắn liền điềm tĩnh trở lại.

Ngạc nhiên là mỗi khi hắn tiến sát tới gần Phí Minh Hầu hơn thì tên này lại luôn giữ khoảng cách như trước, Đoạn Tam tiến một bước, hắn liền lui hai bước.

Tuy nhiên, Phí Minh Hầu mới là kẻ ra tay đầu tiên, hai mắt chớp sáng lên, miệng chẳng biết lẩm bẩm văn tự gì đó, cùng lúc đó từng sợi hắc tuyến bắt đầu lan tỏa khắp nơi rồi cùng tụ hội lại trên tay gã.

Như đoán được dự định của Phí Minh Hầu, Đoạn Tam nhanh nhẹn bắt đầu di chuyển bản thân, đồng thời trong cơ thể cũng bắt đầu vận “Thiếu Lâm La Hán Quyền” hai tay lưng chừng chuyển sang ửng vàng xông tới.

“Rít!” lên một tiếng.

Một Hắc Trảo lớn tầm bàn tay bình thường, lao về phía Đoạn Tam, cự li tiếp xúc cực gần, Đoạn Tam hiển nhiên không cách nào tránh né, đành giơ hai tay lên chắn trước mặt.

“Phèo!”

Âm thanh rít lên, Hắc Trảo ma sát với thân thể Đoạn Tam. Nhưng vẫn chưa thể nào ảnh hưởng nhiều tới hắn được, lại thêm có “Thiếu Lâm La Hán Quyền” bổ trợ nên sát thương đã giảm thiểu đáng kể.

“Thuật Pháp?....hóa ra ngươi là Linh Giả”

Đoạn Tam giờ phút này cũng đã hiểu vì sao Phí Minh Hầu luôn giữ khoảng cách với hắn. Một thuật sư luôn chuyên chú về khoảng cách, họ am hiểu thuật pháp mạnh mẽ, nhưng ngược lại thì lực lượng nhục thể lại không mấy mạnh mẽ cho lắm.

Đoạn Tam thầm suy đoán một chút rồi cười lạnh, nhanh như chớp, hắn liền loại bỏ Hắc Trảo, một tay giấu phía sau, một tay vẫn nắm chặt thành quyền, tiếp tục lao thẳng về phía Phí Minh Hầu, trong chốc lát đã tới gần tầm chục trượng.

Chúng tán tu hảo hán ở đây, liên tục nhìn nhau cười khổ, quả thực trận này quá khó với Đoạn Tam, đối phương liên tục giữ khoảng cách với hắn, lại thiên về thuật pháp tấn công tầm xa, bại nhiều hơn là thắng.

“Rít! Rít!”

Liên tục lại ngưng tụ thêm hai hắc trảo nữa trong lòng bàn tay Phí Minh Hầu được xuất ra, Lần này nháo nhào đên vị trí Đoạn Tam đang lao đến.

“Không ổn!”

Đoạn Tam giật mắt, lẩm bẩm.

Không hoảng hốt thất kinh, Đoạn Tam chập dậm chận trụ xuống đất, thân thể lập tức ngừng lại, nhưng hắc trảo thì lại càng gần hơn bao giờ hết, hắn hét lên:

“Thổ Thuẫn Thuật”

Tức thì, bàn tay hắn giấu phía sau lưng, liền áp xuống đất, ngay lập tức hiện hữu lên một chiếc thuẫn chắc trước mặt.

Hắc Trảo đầu tiên va phải liền khiến cho thổ thuẫn chấn vỡ, lợi dụng lình huống này, Đoạn Tam nhanh chóng rẻ sang hướng khác lao đến Phí Minh Hầu.

Mặc dù tiếp xúc với thuật pháp không quá lâu, nhưng sau lần thu hoạch thủ trạc của nữ tử Mai Hoa Cung, Đoạn Tam có tìm hiểu sơ sơ một vài thuật pháp cơ bản, Thổ Thuẫn Thuật là một trong số đó.

Đồng thời, ngay lúc đầu nhìn thấy Phí Minh Hầu ngưng tụ Hắc Trảo, hắn đã biết Hắc Trảo Thuật này tên kia chưa luyện đến tiểu thành. Mà liên tiếp thả ra nhiều Hắc Trảo cùng lúc như vậy, thì sẽ không thể nào có thời gian để ngưng tụ thêm hắc trảo được.

Còn đối với một tên chuyên luyện thân thể như hắn, nếu tiếp cận được Phí Minh Hầu thì cuộc chiến này coi như đã ngả ngũ.

Nhanh chóng vọt ra phía sau Phí Minh Hầu, Đoạn Tam dự định thi triển “Thiếu Lâm La Hán Quyền – Đào Vân Đảo Hải”

Nhưng lúc này, kịch biến mới nổi lên.

Môi Phí Minh Hầu khẽ nhếnh lên, bàn tay còn lại của hắn, bỗng nhiên lại xuất hiện một tấm phù lục. Hắc khí liên tục vẫn vơ, bám lên đó.

"Xoẹt", "Roẹt!"

Hai tiếng, liền xuất hiện hai thanh hắc trụ tuôn ra từ phù lục trên tay Phí Minh Hầu, hắc trụ va vào Đoạn Tam, thân hình hắn bay tung ra sau vô cùng mạnh, nếu không có bức từng gỗ thì thâm chí Đoạn Tam hắn có thể văng ra ngoài đập đầu xuống đất chứ chẳng ít.

“Hắc Hồn Nhãn”

Thừa thắng vươn lên, Phí Minh hầu tiếp tục thi pháp thêm một thuật pháp nữa.

Một hắc cầu to chừng bằng lòng bàn tay bay thẳng gán chặt lên người Đoạn Tam.

“B..Bùm!~”

Phí Minh Hầu quát lên.

Ngay lập tức, Hắc cầu cũng nổ theo, Đoạn Tam đau đớn vô cùng, mới vừa đứng lên chưa kịp bao lâu, phần bụng của hắn lại bị Phí Minh Hầu nổ một phát, chốc lát hắn ngã quỵ xuống, nằm im như đất.

“Hắc hắc…to miệng hơn nữa cho ta xem….Tiện Dân”

Phí Minh Hầu như hả dạ, hắn liên tục cười điên cuồng. Thoáng nhìn thấy Đoạn Tam còn có thể nhúc nhích ngón tay:

“Hừ,..vô ích!”

Phí Minh Hầu bắt đầu rải bước đi đến gần Đoạn Tam hơn.

Vừa đi hắn vừa tếu táo nào là tiện dân, ngũ xuẩn, lũ dân đen,..bọn ti tiện các kiểu.

“Sao hả?....sủa nữa ta…..?”

Hắn ngêu ngao đi tới xách đầu Đoạn Tam lên, ghé sát tai Đoạn Tam thì thầm, nhưng chưa kịp nói hết câu.

“Rắc…rầm”

Lợi dụng lúc Phí Minh Hầu sơ hỡ, Đoạn Tam lập tức tung ra một quyền sấm chớp, một quyền dồn lực toàn bộ đánh lên khung xương ngực của Phí Minh Hầu.

Quyền dồn toàn lực kích phát, làm cho Phí Minh Hầu không cách nào chống đỡ bay ngược lại. không chờ cho Phí Minh hầu lấy lại thăng bằng, Đoạn Tam thừa cơ hội liên tiếp ra quyền:

“La Hán Phục Yêu”

“Hàng Phục Phật Pháp”

“Càn Càn Đảo Định”

“Bài Vân Đảo Hải”

Bốn thức trong Thiếu Lâm La Hán Quyền một lượt đều được hắn khu xử toàn bộ ra.

Quyền thứ nhất đánh lên đỉnh đầu Phí Minh Hầu. quyền thứ hai đánh lên ngực hắn, đánh lên trung tâm đan điền là quyền thứ ba, và quyền cuối cùng là đạp lên chân hắn

Tứ quyền đập nát tứ phương của Phí Minh Hầu, như Đoạn Tam lúc nãy, Phí Minh Hầu giờ nay nằm như một con chuột chết. Nhưng Đoạn Tam khi nãy là giả bộ suýt chết và hắn thì hẳn là đã la liệt rồi.

“Chép!...Giả bộ chết đôi khi lại mang chúng ta lại gần nhau”

Đoạn tam chép miệng một cái, nói tiếp:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui