Tam Thiên Nha Sát

Gã đột nhiên nói: “Ta thấy phu nhân có phần quen mắt, trước kia từng gặp rồi
phải không?”

Lại nữa rồi, nam nhân thiên hạ đều thích viện cái cớ sứt sẹo này để bắt
chuyện hay sao? Đàm Xuyên thật không ngờ đường đường thái tử Thiên Nguyên cũng
chẳng có dạng gì mới mẻ, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta từ khi cực
nhỏ đã ra khỏi nhà, nhân vật anh hùng như công tử là lần đầu tiên được gặp.”

Nàng ba lần bảy lượt nói bóng gió với gã là mình đang đợi người, thái tử lại
kiên quyết giả mạo mắt mù, sống chết không đi. Mắt thấy hoàng hôn buông xuống,
Đàm Xuyên bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ cặp mắt đỏ lên,
thấp giọng nói: “Trễ như vậy, chỉ e là chàng sẽ không tới…”

Thái tử biết rõ còn cố hỏi: “Phu nhân đang chờ người ư?”

Đàm Xuyên lắc đầu không đáp, không dấu vết lau nước mắt, đứng lên nói: “Ta
phải về rồi, hôm nay cùng công tử trò chuyện thật vui, ttrong lòng rất dễ chịu.
Cáo từ.” Dứt lời vội vã xuống lầu, chỉ còn vương lại hương thơm thoang thoảng.
Thái tử sao có thể chịu buông tha, theo sát ở phía sau, nâng kiếm cười nói: “Sắc
trời đã tối, phu nhân một thân một mình đi đường chỉ e gặp nguy hiểm, không bằng
để ta tiễn nàng một đoạn đường.”

Đàm Xuyên chỉ lắc đầu thở dài, từ chối vài lần, thấy gã hết sức kiên trì,
liền thẹn thùng e lệ mà đồng ý. Thái tử dắt tọa kỵ của gã, đỡ nàng lên ngựa, tự
mình dắt dây cương đi dưới dẫn đường. Đi chưa tới một canh giờ, đã ra khỏi hoàng
thành, chung quanh lộ vẻ rừng núi hoang vu.

Thái tử ngạc nhiên nói: “Nhà của phu nhân lại không ở trong thành ư?”

Đàm Xuyên không nói một lời, buông hai tay áo, giấy trắng bên trong đã được
cắt thành mảnh nhỏ từ trước theo chiều gió bay về phía sau, gặp gió lập tức biến
lớn, vừa rơi xuống đất liền hóa thành quỷ đầu đỏ nanh ác, chi chít lít nhít như
thủy triều, đồng thanh phát ra những tiếng rống dài, cả vùng rừng núi dường như
đều bị thanh thế khổng lồ này làm cho rung động.

Đàm Xuyên lập tức ngã khỏi ngựa, thì thào nói câu: “Yêu quái…”, người liền đã
hôn mê. Thái tử ôm lấy nàng, quay đầu nhìn lại, thấy bốn phía con đường đều bị
quỷ đầu đỏ vây quanh. Gã trời sinh đã biết cách điều khiển yêu ma, loại yêu ma
đáng sợ hung tàn cỡ nào trước mặt gã cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, vậy mà hôm
nay vô luận gã gầm gừ đánh đuổi thế nào, đám quỷ đầu đỏ này cũng chẳng hề từ bỏ,
cứ từng chút một tới gần.

Thái tử một tay ôm chặt nàng, một tay kia rút trường đao, thét lớn một tiếng,
trường đao bén ngót như trăng rằm, cắt một vệt sáng giữa ánh chiều tà. Quỷ đầu
đỏ bốn phía trong chốc lát bay tan tác như những trang giấy bị xé vụn, những
tiếng bùm bùm vang lên không ngớt, không thấy máu tươi, không thấy xương tan
thịt nát, những nơi ánh đao chém tới, chỉ có những đốm sáng trong suốt vỡ
vụn.

Thái tử nhất thời sửng sốt.

Đàm Xuyên vẫn được gã ôm trong ngực đã bắt đầu hành động, thái tử chỉ thấy
ngực trái đột nhiên lạnh thấu xương, trong phút chốc giật mình hiểu ra, túm lấy
nàng như gà con, hung hăng ném ra ngoài. Lưng Đàm Xuyên va vào tảng đá, đau buốt
đến tận tim, trước mắt biến thành màu đen, theo bản năng tạo ra kết giới, ẩn
mình vào trong đó.


Thái tử cúi đầu nhìn đoản đao cắm ngập ngực trái, máu tươi đang chậm rãi
nhuộm đỏ quần áo, gã giận quá bật cười: “Tiện nhân! Ngươi uổng phí tâm cơ!”

Đoản đao bị gã dùng sức rút ra, thái tử gia đầm đìa máu tươi bây giờ nhìn qua
còn đáng sợ hơn so với đám yêu ma kia, càng đáng sợ chính là —— gã cư nhiên
không chết, trường đao vung lên càng thêm hung ác, mấy con quỷ đầu đỏ do giấy
trắng biến ra đều hóa thành đốm sáng rồi tan rã.

Phía sau có tiếng loong coong của dây cung bị kéo, thái tử xoay người, đã
thấy Đàm Xuyên kéo căng cung sắt, bước ra khỏi kết giới nhắm vào phía ngực phải
của gã. Một thân trắng thuần kia được trời chiều nhuộm thành màu cam nhàn nhạt,
tay áo tung bay, vẻ mặt trang nghiêm, giống như nàng Thiên Nữ lạnh lùng vì báo
thù mà tới.

Thái tử đột nhiên ngừng động tác, bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, mới thấp
giọng nói: “Ngươi không giết nổi ta, ta cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng ngươi
phải cho ta biết, vì sao?”

Đàm Xuyên không trả lời, cung kéo căng hết cỡ, mũi tên bật ra như tia chớp,
nháy mắt cắm ngập ngực phải của gã.

Thái tử nở một nụ cười cổ quái, lùi lại mấy bước, nói: “Ta nói rồi, ngươi
không giết nổi ta.”

Là bởi vì có dòng máu yêu ma sao? Bộ dạng gã rất khác với những người bình
thường, phải chăng là do có dòng máu yêu nồng hậu? Đàm Xuyên không nói một lời,
lại rút ra một mũi tên sắt, ngắm trúng vị trí lúc trước vừa bắn. Phía sau lưng
đau nhức vô cùng, cú ném vừa rồi của gã, chỉ e đã làm nàng bị trọng thương.

Đàm Xuyên cắn chặt miệng đầy mùi máu tươi, buộc chính mình lần nữa dùng lực
kéo cung, thái tử thình lình phi mạnh đoản đao, trúng giữa cổ tay nàng, cung sắt
rơi khỏi tay. Gã nhào tới mạnh mẽ như mãnh hổ hạ sơn, vươn tay muốn chộp lấy vạt
áo nàng.

Trước mắt đột nhiên tràn ngập sương mù màu tím, thái tử đột ngột ngã gục trên
đất, hôn mê bất tỉnh. Đàm Xuyên cũng thình lình hít vài hơi, nhất thời bị sặc
tới nỗi tắc nghẹn trong lồng ngực, đầu óc hỗn loạn, thân thể không nghe theo
khống chế trở nên mềm nhũn.

Một đôi tay ôm lấy nàng, trong nháy mắt trước khi ngất đi, Đàm Xuyên chỉ kịp
nhìn thấy trường y màu tím trên người hắn, trong lòng có thứ gì đó vụt qua, cảm
thấy rất quen thuộc, rất quen thuộc… Thế nhưng nàng chẳng thể nào nghĩ tiếp.

Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trước cửa
sổ có bóng người lay động. Trong lòng Đàm Xuyên cả kinh, nhanh chóng đứng dậy,
lại thấy Tả Tử Thần đã lâu không gặp đứng trước cửa sổ, đang nâng ấm châm trà,
thấy nàng đột nhiên nhảy dựng lên, hắn cũng hoảng hốt, nước trà hắt cả ra
bàn.

“… Uống chút nước.” Hắn trầm mặc một lúc lâu, đưa chén trà cho nàng.

Đàm Xuyên hạ mi mắt, im lặng nhận cái chén, không tiếng động uống trà.

Kỳ thật nàng cũng không ngờ sẽ gặp Tả Tử Thần dưới tình huống như vậy, còn
được hắn cứu. Nàng và hắn có thể xem là xa cách lâu ngày gặp lại, một lần từ

biệt chính là bốn năm năm, năm năm trước thâm tình nồng nàn nói lời từ biệt, năm
năm sau gặp lại đối mặt nhau mà chẳng còn lời nào để nói. Đoạn thời gian trên
núi Hương Thủ kia, chỉ đành xem như một màn hài kịch, không ai muốn nhắc
tới.

Tả Tử Thần không nói gì, Đàm Xuyên đương nhiên càng không nói, trong phòng
trầm mặc khó tránh khỏi sinh ra ngại ngùng lúng túng. Cuối cùng vẫn là hắn phá
vỡ bầu không khí căng thẳng: “… Cởi y phục ra đi, để ta xem qua thương thế.”

Đàm Xuyên theo bản năng nắm chặt vạt áo: “Không cần, không đau nữa rồi.” Nàng
quay đầu đi, không muốn nhìn mặt hắn.

Thanh âm của hắn lại thêm một phần bất đắc dĩ bi thương: “Yến Yến…”

“Đừng gọi bậy!” Nàng phủ nhận cực nhanh, “… Yến Yến đã chết từ lâu.”

Tả Tử Thần nhìn sườn mặt bướng bỉnh hơi cúi xuống của nàng, thật giống với cô
bé ngây thơ nhu mì trong trí nhớ, nhưng lại có chút gì đó hoàn toàn khác biệt.
Cuộc đời hắn có một khoảng gián đoạn lớn, trong khoảng gián đoạn ấy, hắn thản
nhiên nhàn nhã, trải qua những ngày tháng thần tiên trên núi Hương Thủ; bên
ngoài kia, nàng sớm đã hoàn toàn thay đổi, trở nên xa lạ vô cùng.

Tư vị trong ngực hắn quá đỗi phức tạp, có rất nhiều lời muốn nói, gặp được
nàng lại chẳng thể nói ra miệng. Những lời giải thích ấy, giờ này nói ra giống
như chính là vũ nhục nàng, nàng quả thật chẳng cần bất kỳ lời giải thích nào,
nàng từ lâu đã không còn là cô bé con chỉ có mỗi Tả Tử Thần trong mắt.

“Trên lưng còn đau không?” Thái tử Thiên Nguyên trời sinh có sức mạnh kinh
người, bị gã ném một cách tàn nhẫn như vậy, xương cốt không gãy đúng là kỳ tích,
cho dù là thế, nàng chắc chắn cũng bị nội thương nghiêm trọng.

Đàm Xuyên cực lực nuốt nước trà, thuận tiện cũng nuốt xuống vị máu tươi đang
không ngừng trào lên trong họng. Buông chén trà, nàng cắn răng đứng dậy, nói với
hắn: “Ta không sao, đa tạ huynh ra tay cứu giúp. Chúng ta đã thanh toán xong
xuôi cả rồi, cáo từ.”

Cổ tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, Tả Tử Thần thần sắc phức tạp, giống như
là không xác định, còn sợ hãi điều gì, thậm chí còn mang vẻ đoạn tuyệt, khàn
khàn cất tiếng hỏi: “… Thế nào gọi là thanh toán xong xuôi? Ý của muội là…”

“Tả tướng là do ta giết.” Nàng đáp cực nhanh, rốt cuộc quay đầu lại dũng cảm
nhìn thẳng hắn, cặp mắt sáng như ánh mặt trời.

Nét mặt Tả Tử Thần có vẻ thống khổ không thể đè nén: “… Vì sao?”

Nàng không thể tưởng tượng bật cười: “Huynh lại còn hỏi ta vì sao, sao huynh
không thử đi hỏi phụ thân huynh vì sao phải phản quốc thông đồng với địch?”

Ngón tay hắn bỗng nhiên siết chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong da thịt nàng,
sắc mặt trở nên trắng bệch: “Hay lắm, ông ta phản bội hoàng tộc Đại Yến, muội
giết ông ta báo thù! Nhân quả báo ứng, ta không còn lời nào để nói! Chỉ là muội
có quốc thù, ta có gia hận, ta cũng không bao giờ có thể… Không nên…”


Lời nói tới đây, rốt cuộc không thể nói tiếp. Hắn giống như bị bỏng vội vàng
buông tay, đột nhiên nắm tay đấm mạnh lên tường, trên tường nhất thời bị lõm vào
thành một lỗ lớn. Đàm Xuyên lạnh lùng nói: “Huynh không nên cứu ta, ta biết.
Trải qua chuyện này, ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ. Huynh không còn nợ ta
điều gì, ta cũng không cần trả lại huynh cái gì. Thế là được rồi.”

Nàng trực tiếp bước tới ngưỡng cửa, không chút lưu luyến mở cửa.

Phía sau bỗng nhiên bị người gắt gao ôm lấy, đôi tay kia dùng lực đến thế, cơ
hồ muốn làm nàng ngạt thở. Đàm Xuyên chỉ thấy cổ họng bị thứ gì lấp kín, đau đớn
vô cùng kịch liệt, kiên cường chống đỡ cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Buông
tay.”

Hắn lại không buông tay, khuôn mặt chôn sâu trong mái tóc nàng, nước mắt nóng
rực thuận theo mái tóc chảy vào cổ áo, thấm ướt cần cổ.

Thì ra nước mắt nam nhân cũng nóng đến dường ấy, vô cùng vô tận, mỗi một giọt
đều là đày đoạ.

Đàm Xuyên nghĩ, nàng phải tỏ ra đoạn tuyệt một chút, ra sức giãy dụa, sau đó
cất bước rời xa hắn không quay đầu lại nhìn một cái. Trên đời này có rất nhiều
tình cảm đau dài không bằng đau ngắn, cho dù là lấy lý do gì chấm dứt, dây dưa
kéo dài đều sẽ làm cho người ta khốn khổ tiều tụy.

Quyết tâm của tráng sĩ chặt tay, từ bốn năm trước nàng đã sớm có.

[Tráng sĩ chặt tay (壮士断腕): Chỉ việc dũng sĩ bị rắn hổ mang cắn vào cổ tay,
liền lập tức cắt bỏ, tránh cho độc tính lan ra toàn thân. Thể hiện làm việc cần
phải quyết định nhanh chóng, không thể chần chừ, nhân nhượng.]

Thế nhưng nàng lại mệt mỏi tới nỗi chẳng thể động đậy, trái tim cũng đã mỏi
mệt tới nỗi không chống đỡ nổi thêm bất kỳ gánh nặng nào. Nếu như hết thảy đều
có thể trở về, nàng cũng hi vọng có thể làm cô gái nhỏ cuộn tròn trong ngực hắn,
mưa gió đều do hắn cản, thanh thản làm viên minh châu trong lòng bàn tay hắn cả
đời.

Chỉ là thời gian vĩnh viễn không thể chảy ngược, lúc còn yêu nhau, dù cho xa
cách nhau nghìn vạn dặm, trái tim hai người cũng gần như gang tấc. Chuyện cho
tới bây giờ, ngay cả khi vòng ôm của hắn có siết chặt thêm nữa, khảm vào xương
cốt máu thịt, trái tim cũng chẳng còn thấy kề nhau.

Hắn không phải Tả Tử Thần đã từng ngây ngô trên đài Triêu Dương, nàng cũng
không còn là Đế Cơ ngang ngược gào lên huynh mà không thích ta liền tru di cửu
tộc.

Có những lúc, biết rõ là vuột mất, cũng chỉ đành bình thản mà chấp nhận kết
quả.

Hắn dường như không còn rơi lệ, chỉ ôm nàng như vậy, vừa trầm mặc lại vừa cố
chấp, không nói nổi một lời êm tai, cũng không tìm ra lý do dễ nghe nào, chỉ cứ
ôm như vậy.

Đàm Xuyên hơi hơi giãy dụa, thanh âm khàn khàn: “… Đừng có như vậy.”

Lông mi của hắn quét qua cổ nàng, mềm ướt ngứa ngáy, hắn nói: “Ta chính là
một nam nhân ngu xuẩn thế đấy, ta không buông tay nổi.”

Nàng hít một hơi thật sâu, nước mắt đã sắp rơi, há miệng muốn nói gì đó, lại
chẳng thể thốt ra một chữ. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, bóng tối từng
chút từng chút bao phủ tầm nhìn của nàng. Thương tích thái tử gây ra cho nàng
vẫn là quá nặng, không thể gắng gượng chịu đựng thêm nữa.

Hai đầu gối nàng mềm nhũn, té xỉu trong lòng hắn.

Trong giấc ngủ mê, Đàm Xuyên nhớ tới rất nhiều chuyện nàng tưởng rằng đã trôi

vào quên lãng. Không biết có phải nữ nhân nào cũng đều như vậy hay không, khi cô
ta từ yêu chuyển thành hận một nam nhân, sẽ không bao giờ muốn nhớ lại hắn đã
từng tốt như thế nào, ngay cả khi ngẫu nhiên nhớ tới những kỷ niệm này đó, cũng
cảm thấy chẳng tươi đẹp gì cho lắm, hận không thể quên đi mọi chuyện, coi như
chưa từng xảy ra.

Thế nhưng lúc này nàng im lặng nhớ lại bóng lưng hắn đứng đợi nàng trên đài
Triêu Dương, lại cảm thấy có thể buông bỏ được rồi. Hắn nói một chút cũng không
sai, Tả Tử Thần chính là một nam nhân ngu xuẩn, không bao giờ mở miệng, không
dám liều lĩnh, chỉ có thể cố chấp đứng một chỗ mà đợi chờ như vậy, cố chấp một
cách xuẩn ngốc.

Nàng đã cách xa hắn nghìn vạn dặm, vì trò đời biến ảo mà trở nên thay đổi
hoàn toàn, hắn lại vẫn cố chấp đứng chờ nơi ấy, chờ đợi một nàng Đế Cơ đã từng
tồn tại, cho dù biết rõ sẽ chẳng bao giờ đợi được.

Nàng muốn bật cười vì cái loại cố chấp vô nghĩa này, thế nhưng trong ngực lại
vô cùng khó chịu, ngay cả một câu “Huynh đừng đợi nữa” cũng không nói ra nổi,
bởi vì nói gì cũng đều là thương tổn.

***

Chỗ đau trên lưng được một đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn, sức nóng từ lòng bàn
tay phun ra nuốt vào, dần dần xoa dịu cơn đau phía sau lưng. Đàm Xuyên bất tri
bất giác tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Tả Tử Thần cúi người ngồi ở đầu giường,
tay áo rộng phủ trên gò má nàng.

Nàng thử trốn tránh, lại nghe hắn thấp giọng nói: “Đừng cử động, nội thương
rất nghiêm trọng.”

Đàm Xuyên nằm úp sấp trên giường, rất là xấu hổ, do dự một chút mới nói:
“Việc gì phải cứu ta?”

Tả Tử Thần không trả lời, chỉ khe khẽ xoa đi xoa lại vết thương ở sau lưng
nàng.

Rất lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “… Năm đó Thiên Nguyên quốc sắc phong
thái tử, phát thiệp mời rộng rãi, phụ thân tận mắt gặp qua thái tử và quốc sư,
có lẽ do thấy được điều gì đó người bình thường không thể nào lý giải, đã bị
chấn động rất mạnh. Ta chẳng bao giờ muốn quan tâm chuyện của ông, cũng không
biết ông có tính toán gì. Cho đến khi hồi kinh năm đó, nghe ông nói muốn từ
quan, mới lờ mờ đoán được chuyện ông muốn làm.”

“Phụ thân vẫn nói đây là chuyện tốt, cũng sẽ không có quá nhiều chiến loạn
làm dân chúng chịu khổ, ta và mấy huynh trưởng đều không tán thành việc này,
nhưng phụ thân khư khư cố chấp, bọn ta cũng không thể để lộ chuyện ra ngoài, dù
sao cũng là phụ thân của bọn ta. Sau đó… Ta gặp muội. Biết muội là Đế Cơ, ta rất
mâu thuẫn. Kỳ thật ta không nên tiếp xúc với muội quá nhiều, mỗi thời mỗi khắc
ta đều sợ chính mình sẽ nói cho muội biết toàn bộ sự thật. Ta không muốn muội
đau khổ, cũng không thể đẩy phụ thân vào hố lửa. Thế nhưng ta không khống chế
nổi…”

[chiến loạn: chiến tranh loạn lạc]

“Lúc phải rời đi, ta quyết định tới cầu xin phụ thân từ bỏ kế hoạch, có điều
nói được mấy câu liền thành ra tranh cãi ầm ĩ, ta giận dữ trở lại núi Hương Thủ,
định thỉnh cầu sơn chủ đồng ý hôn sự của chúng ta, đón nhận muội tới núi Hương
Thủ. Phụ thân sợ ta tiết lộ chuyện cơ mật, phái người trộm hai bức tiên họa của
Công Tử Tề từ trong hoàng cung đưa tặng sơn chủ, để ông ta xóa bỏ đoạn ký ức tại
Đại Yến của ta… Sau đó Đại Yến diệt vong, muội tới núi Hương Thủ tìm ta, ta đã
chẳng thể nhớ điều gì…”

Hắn khẽ cười một tiếng, giống như thở dài: “Tạo hóa trêu người… Đây là báo
ứng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận