Tổng cộng lại là cô ra nước ngoài mười ngày, mặc dù là đi theo để chăm sóc ông nội, trên đường đi luôn chú ý chăm lo cho ông nhưng khi ở nước ngoài cô vẫn cảm thấy cô đơn.
Bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, mặc dù có chút thú vị, nhưng lại càng làm cô nhớ tới quê hương hơn, đặc biệt là nhớ tới anh.
Thật ra thì ở Đài Loan, không phải là ngày nào họ cũng gặp nhau, nhưng
khoảng cách cũng gần hơn rất nhiều, muốn gặp mặt cũng không quá khó
khăn, dù không gặp mặt nhưng vẫn có cảm giác người kia ở gần bên cạnh.
Nhưng khi ở nước ngoài, dù có nhớ đến thế nào thì cũng không dễ dàng gặp nhau như vậy, bởi vì chênh lệch về không gian và thời gian tựa như có một
ngọn núi ngăn cách giữa hai người.
Thật may cô chỉ đi ra nước
ngoài chơi mười ngày, cũng không phải ở nước ngoài quá lâu, nếu ở lâu
thì chắc cô sẽ không có cách nào chịu được.
“Xuống xe đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Thượng Quan Liệt đỗ xe xong rồi đi vào nhà hàng, anh đã đặt chỗ trước.
Long Duyệt lặng lẽ đi theo ở sau, anh không dắt tay cô, điều này làm cho cô
có chút thất vọng, lâu không gặp mà anh lại lạnh nhạt như vậy, cô cảm
thấy có chút ủy khuất, cô buồn buồn nhìn anh.
Cô lắc lắc đầu, có
lẽ nguyên nhân là không phải vì cô mà chắc vì anh gặp chuyện gì không
vui, cô không thể đưa ra kết luật vội vàng như vậy, trước hết cũng nên
nghe anh tâm sự một chút.
Bọn họ vừa tới nhà hàng ăn kiểu Nhật, ở nhà hàng Nhật này, ngoài thức ăn ngon quan còn có trang trí đẹp, hơn
nữa lại có không gian riêng cho mỗi bàn ăn.
Không gian đẹp còn
đặc biệt ở chỗ là phòng ngoài trên bàn còn có hoa tươi, ánh đèn đều
tương tự như ánh trăng nhu hòa càng làm cho không khí thêm lãng mạn.
Thượng Quan Liệt và Long Duyệt ngồi đối diện nhau, trên bàn đã bày nhiều món
ăn mà anh đặt trước, trừ khi rung chuông gọi phục vụ vào thì sẽ không có ai quấy rầy họ.
“Ăn thôi, nơi này thức ăn rất ngon.” Thượng Quan Liệt bắt đầu động đũa.
“Ừ, không khí thật lãng mạn.” Long Duyệt mỉm cười, cảm kích, thật cao hứng khi anh đưa cô tới nơi này.
“Ừ.” Thượng Quan Liệt không nói gì về chuyện để có vị trí đẹp thế này thì anh đã phải đặt chỗ từ tuần trước.
“Liệt, lần này ra nước ngoài em gặp không ít người Đài Loan, có một cô gái
thật dũng cảm, cô ấy đi du học ở đó đã lâu rồi, còn đưa một nhóm người
đi nghiên cứu, trong chuyến đi này còn có một thầy giáo tự mình đưa học
sinh đi du lịch.” Cô rất ít khi nói nhiều, nhưng cô muốn kể chuyện để
giúp anh vui vẻ.
Chẳng qua là cô kể nhiều chuyện như vậy nhưng
anh chỉ gật đầu một cái mà thôi. Cô lại buồn bực, không khí càng thêm
trầm mặc, từ trước đến giờ cô là người ít nói, cũng không biết là có nên nói tiếp hay không.
“Tại sao lại không nói nữa?” Thượng Quan
Liệt thấy cô dừng lại không kể nữa liền lên tiếng hỏi, anh không muốn cô ngừng lại, sợ rằng một khi anh mở miệng nói chuyện thì sẽ không nhịn
được đem hết tâm tư của mình nói cho cô nghe nên anh mới cố gắng hạn chế lời nói.
“Gì, cái gì?” Cô biết anh muốn nghe cô nói chuyện, vui vẻ kể với anh về chuyến ra nước ngoài vừa rồi của mình, nếu như thế có
thể làm cho anh vui lên thì thật tốt quá. Vì vậy lần đầu tiên giữa hai
người chỉ có một mình Long Duyệt thao thao bất tuyệt và Thượng Quan Liệt thỉnh thoảng hừ nhẹ, chỉ có như vậy thôi cũng đủ để cho Long Duyệt ngày càng nghi ngờ, cũng làm cho Thượng Quan Liệt ngày càng mất hứng. Long
Duyệt nghi ngờ vì Thượng Quan Liệt phản ứng quá lạnh nhạt, hoàn toàn
không giống những lúc bình thường, có phải là anh đang có chuyện buồn gì không?
Thượng Quan Liệt không cao hứng vì Long Duyệt nói quá vui vẻ một chút cũng không đề cập đến chuyện có nhớ anh hay không, hay là
cô ấy không nhớ anh chút nào? Thật ra thì đây chỉ là vì Long Duyệt muốn
cho không khí nhẹ nhàng vui vẻ một chút để cho anh vui lên, hoàn toàn
không nghĩ tới là anh không muốn nghe những chuyện này.
“……Lần
này ra nước ngoài đại khái là như thế. Đúng rồi, em có mua quà về cho
anh, đợi em chút.” Long Duyệt lấy từ trong túi ra một gói quà xinh xắn
đưa cho anh, bên trong là một chiếc cà vạt tinh xảo.
“Cảm ơn.” Thượng Quan Liệt nhận lấy quà tặng, mặc dù rất vui khi nhận được quà của cô nhưng anh vẫn không hài lòng lắm.
Sau khi ăn xong, Thượng Quan Liệt rót ra hai ly trà.
“Liệt, anh có tâm sự gì sao?” Cầm tách trà nóng, cô hỏi vấn đề mà cô thắc mắc cả buổi tối.
“Em phát hiện ra sao?” Anh còn tưởng cô sẽ không phát hiện ra.
“Đúng vậy, có chuyện gì anh có thể nói cho em biết, mặc dù không thể giúp anh giải quyết nhưng em rất sẵn sàng nghe anh kể.” Có người đã từng nói
rằng, lắng nghe là cách giúp đỡ người khác tốt nhất.
“Em thật sự
muốn biết?” Anh còn đang suy nghĩ là có nên nói trực tiếp ra không, đợi
cô chủ động nói ra lời anh muốn nghe..... có thể anh sẽ phải đợi đến
già.
“Ừ.” Cô dùng sức gật đầu một cái.
“Tốt lắm, em ngồi
bên cạnh anh đi.” Quyết định là cứ nói thẳng ra, anh không bao giờ muốn
chờ đợi như thế này nữa, chờ thế này không biết sẽ phải chờ tới bao giờ.
Long Duyệt đến ngồi bên cạnh anh.
“Thật ra thì chuyện của anh rất đơn giản, anh chỉ muốn biết hai tuần nay em
có nhớ tới anh không hay thôi.” Lời nói thẳng cũng làm cho mặt hai người hơi đỏ.
“Gì?” Cô.... ..... Cô đương nhiên có nhớ anh, khép mi lại, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Phản ứng của cô làm Thượng Quan Liệt thở phào nhẹ nhõm, anh rất sợ là cô nói không nhớ anh.
“Anh hi vọng nghe được chính miệng em nói ra.” Anh nhìn thật sâu vào trong mắt của cô.
“Em.... .........Em.... .....” Cô khó có thể nói ra miệng được, nhưng anh lại
rất mong đợi cô làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt được đây.
“Ừ.” Anh mong đợi.
“Em.... ... Em nhớ anh.” Lời nói nhẹ nhàng, âm thanh như còn đọng lại trong miệng.
“Có nhiều không?” Anh nhìn cô mấp máy môi, lại không muốn dễ dàng bỏ qua
cho cô như thế, anh nhất định phải huấn luyện cô thật tốt để cô nói ra
những lời mà anh muốn nghe.
Muốn nghe những lời nói tình yêu ngọt ngào không phải chỉ có con gái mà thật ra con trai cũng rất thích nghe.
“Ừ, em.... .......” Câu này thì muốn cô trả lời thế nào đây.
“Là mỗi giây mỗi phút đều nhớ hay là mỗi ngày chỉ nhớ thoáng qua, hay mấy
ngày mới nhớ tới anh?” Anh rất nhanh đưa ra những câu trả lời để cô lựa
chọn.
Anh nhìn cô chăm chú làm cô không thể trốn tránh được, lòng cô rung động, vừa nhắm mắt vừa nói, “Mỗi giây môi phút đều nhớ.”
Anh lùi lại hai bước, có chút khổ sở nói: “Xin lỗi, anh không phải cố ý bắt em nói ra những điều mà em không muốn.”
“Không phải thế.” Cô đột nhiên mở mắt, cảm giác đầy mất mát, “Em ... .... Em nói thật mà.”
“Thật không? Vậy tại sao em nói ra lại khổ sở như vậy?”
“Gì? Em.... ... Em không khổ sở, em chỉ không quen nói ra những lời như thế
thôi.” Cô lay lay tay của anh, hi vọng anh không so đo những chuyện này
với cô.
“Nếu như em nói với anh là mỗi ngày đều nhớ anh, đều mong nhìn thấy anh, anh sẽ rất vui sao?”
“Dĩ nhiên.” Anh muốn nói với cô những lời ngọt ngào này, ......cô chắc cũng sẽ rất vui.
“Giống nhau, em nói những lời này với anh, anh sẽ rất vui, nhưng anh hi vọng
em chủ động nói cho anh nghe, tránh cho anh có cảm giác em miễn cưỡng
nói ra những lời đó.”
“Vâng, em.... ...... Em hiểu.” Thì ra con trai cũng giống như con gái đều cần nghe những lời nói ngọt ngào.
“Vậy thì tốt.” Thượng Quan Liệt mong đợi nhìn cô.
“Em ... .... Em cũng rất nhớ anh, đều hi vọng mỗi ngày có thể gặp được
anh.” Cô biết ánh mắt cô toát lên vẻ mong đợi, mặc dù rất e lệ, nhưng
chuyện có thể làm cho anh vui thì cô cũng muốn làm.
“Thật ngoan.” Anh rốt cuộc cũng vui vẻ, đưa tay kéo cô vào trong ngực, “Thưởng cho em.”
Cúi đầu, hôn sâu cô rồi buông ra, anh rất nhớ hương vị của cô.
“Tiểu Duyệt, em biết không, anh vốn không có ý định yêu thêm một lần nữa.” Anh muốn nói cho cô biết hết.
Vì vậy Thượng Quan Liệt kể ngắn gọn cho cô biết, khi anh đi học đã trải
qua hai lần yêu đương, thuận tiện nói rõ mục đích ban đầu muốn tiếp cận
cô.
“... ........Anh chỉ không nghĩ là mình sẽ vì em mà động
lòng, vừa bắt đầu anh còn không muốn thừa nhận, nhưng anh hai đã giúp
anh tỉnh ngộ, cho nên anh mới có thêm dũng khí để nếm thử hương vị tình
yêu lần nữa, bởi vì anh rất tin tưởng em.”
“Liệt!” Mắt cô rưng
rưng, khi nghe quá khứ của anh cô thấy tim mình thật đau, nhưng cũng rất cảm động anh vì cô mà bỏ đi nguyên tắc của mình, cô có tài đức gì để
anh làm thế đây.
“Thật ra thì tham vọng chiếm giữ của anh rất
mạnh, anh hi vọng trong lòng của em đều chỉ có mình anh, tất nhiên anh
biết là không thể nào vì em còn có người thân, bạn bè cho nên anh hi
vọng lúc chúng ta ở chung em có thể là được việc này.”
Long Duyệt gật đầu một cái, cô hiểu ý của anh, có lẽ vì anh không tin tưởng vào
tình yêu lắm, cũng không phải có cảm giác rất an toàn nên anh mới có ham muốn chiếm giữ mạnh như vậy.
“Liệt, em ... ...... Em chỉ biết thích một người.” Áp mặt vào ngực anh, cô sẽ cố gắng để làm cho anh hạnh phúc.
“Thật?” Anh ôm sát cô, không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này.
“Ừ, thật.”
“Anh rất vui.”
Thượng Quan Liệt vui vẻ cúi xuống tìm môi cô và đem tất cả vui sướng này trút tới nơi vừa hôn.
Cô hạnh phúc nhận lấy phần vui vẻ mà anh chia sẻ, nguyện cùng anh đi tới những nơi hạnh phúc.
“Tiểu Duyệt, đáp ứng anh một chuyện.” Thừa dịp lý trí của cô còn chưa hồi
phục, Thượng Quan Liệt vội vàng nói ra yêu cầu của mình, “Mỗi ngày, em
sẽ nói với anh một lần em nhớ anh.”
“Được.” Cô nguyện ý làm những gì anh muốn.
“Mỗi ngày em cũng sẽ nói với anh một lần em yêu anh.” Lại hôn tiếp một lần nữa, cô đáp ứng dứt khoát như vậy làm anh rất vui vẻ.
“Được.” Trả lời lại rất nhanh, đổi lại cô lại nhận được thêm một nụ hôn nóng bỏng từ anh.
Một lúc lâu sau, lý trí của Long Duyệt cũng đã quay trở lại, sức lực của cô vừa rồi bị rút cạn gần hết.
Gì? Gì? Cô đã đáp ứng anh những việc gì?
“Tiểu Duyệt, hôm nay em còn chưa nói là em yêu anh đấy.” Thượng Quan Liệt cười tươi vô cùng đắc ý.
Hết.