Lâm Nhược Phi nhíu mày: “Sao? Sao lo lắng thế? Bởi vì người bị thương là anh hai sao?”
Bạch Sâm căn cứ theo đạo lí mà bảo vệ cho quyền lợi của mình: “Không phải mà! Bên cạnh tôi đều là người bình thường, làm gì có ai ra ngoài ăn bữa cơm xong thì nằm trên xe người ta chở về chứ!”
Lâm Nhược Quân vẫn yên lặng chợt mở miệng: “Trịnh Hi.
”
Lâm Nhược Phi và Bạch Sâm cùng quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh.
Lâm Nhược Quân cau mày, nói: “Hình như con có nhớ đến cái tên này.
”
Lâm Nhược Phi và Bạch Sâm nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc chất chứa trong mắt nhau,Lâm Nhược Phi cẩn thận hỏi: “Em nhớ sao?”
Lâm Nhược Quân nhíu chặt mày lại: “Ừm, trong ấn tượng đó không phải người tốt.
”
Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Phi: “Đúng vậy, người đó tuyệt không phải người tốt, anh hai bị thương cũng tại vì hắn ta.
”
Lâm Nhược Quân nói: “Có phải con đã từng xảy ra chuyện không?”
Bạch Sâm và Lâm Nhược Phi càng kinh ngạc hơn: “Đúng vậy! Con/em đã từng bị tai nạn xe…”
Bạch Sâm nín thở nhìn anh, dường như chỉ cần anh nghĩ thêm một chút, một chút nữa thôi, sẽ nhớ ra mình bị tai nạn vào bệnh viện, sau đó lần đầu tỉnh lại đã nhầm cô là mẹ của anh!
Song Lâm Nhược Quân chỉ ngẩn người, buồn bã nói: “Con không nhớ được.
”
Bạch Sâm &Lâm Nhược Phi: “… Thôi.
”
Đợi đến khi mọi chuyện xử lí xong hoàn toàn thì đã hơn 10 giờ, Lâm Nhược Phi cứ nhìn đồng hồ mãi, Bạch Sâm chịu không nổi hỏi: “Anh làm quái gì mà nhìn đồng hồ mãi thế?”
Lâm Nhược Phi nói: “Có hẹn.
”
“Vậy anh đi đi.
” Bạch Sâm nói, “Nhưng nhớ phải cẩn thận đó.
”
Lâm Nhược Phi nói: “Ừm, biết rồi.
”
Sau đó anh chạy lên lầu.
Bạch Sâm: “…”
“Anh làm gì vậy…” Bạch Sâm lại càng không hiểu nổi.
Lâm Nhược Phi nói: “Tôi có hẹn, ở trên mạng.
”
Bạch Sâm nói: “Anh… Thôi anh đi đi, để tôi chăm sóc anh hai của anh được rồi.
”
Dì Mẫn cũng ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm Nhược Tiêu, Bạch Sâm bảo dì Mẫn đi nghỉ ngơi đi, bà chỉ lạnh lùng nói không đi.
“Không sao đâu, con là bác sĩ mà, dĩ nhiên biết cách chăm sóc bệnh nhân hơn.
” Bạch Sâm lúng túng nói: “Tuổi của dì Mẫn cũng không còn nhỏ nữa, đi nghỉ sớm thì tốt hơn.
”
Khoan khoan, hình như cô đã nói điều không nên nói thì phải…
Lâm Nhược Phi nín cười nói: “Dì Mẫn, dì cứ đi nghỉ ngơi đi.
”
Tuy lời Bạch Sâm nói chẳng có tác dụng gì nhưng dì Mẫn vẫn nghe lời của Lâm Nhược Phi, nói một câu “Vâng, cậu hai” liền lạnh lùng bỏ đi, Bạch Sâm khó xử không biết làm gì, Lâm Nhược Phi thấy vậy bảo: “Tôi lên trước đó nha?”
“Đi đi đi đi.
”
Bạch Sâm toát mồ hôi lạnh cả người,Lâm Nhược Quân dựa vào tường, nhìn mặt Lâm Nhược Tiêu nói: “Mặt của anh hai đỏ lên rồi.
”
Bạch Sâm nhìn sang, đúng thật là như vậy, gương mặt vốn trắng nõn của Lâm Nhược Tiêu lúc này đang có dấu hiệu ửng đỏ, Bạch Sâm đưa tay sờ thử, mặt Lâm Nhược Tiêu nóng hổi.
“Trong nhà có túi chườm lạnh không?”Bạch Sâm hỏi.
“Không có.
”Lâm Nhược Quân lắc đầu.
Bạch Sâm nói: “Vậy con trông chừng anh hai đi, để mami đi chuẩn bị xem.
”
Cô chạy lên nhà kho trên tầng ba tìm ba cái khăn lông, làm ướt nó rồi ném vào trong tủ lạnh, sau đó lấy một cái ra đặt lên trán Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Tiêu có vẻ không thoải mái lắm, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đầu hàng để khăn lông ở trên trán của mình.
Lâm Nhược Quân bỗng nhiên quay đầu, sau đó cứ chốc chốc lại quay đầu ra sao.
Bạch Sâm: “…”
Bạch Sâm nói: “Nhược Quân à, mắt con cũng đỏ lên rồi, chắc là vừa rồi quay đầu để ngáp phải không?”
Lâm Nhược Quân trước giờ làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, trước mười một giờ nhất định phải đi ngủ, xem chừng anh cũng mệt rồi.
Lâm Nhược Quân trợn mắt lên, muốn tỏ ra mình không mệt mỏi gì cả: “Không có, con không sao cả.
”,
Bạch Sâm nói: “Đi ngủ, ngoan đi.
”
“Không muốn, nếu cả con cũng đi thì mami chỉ còn lại một mình thôi.
”
Bạch Sâm nói: “Anh hai của con cũng là người mà.
”
Lâm Nhược Quân nhỏ giọng nói: “Con cũng đâu có nói ảnh không phải người…”
Bạch Sâm nói: “Ừm…con cứ đi ngủ trước đi.
”
Lâm Nhược Quân thấy Bạch Sâm vẫn kiên trì như thế, thỉnh thoảng lại chạy đi đổi khăn, một lát sau, Bạch Sâm chợt phát hiện Lâm Nhược Quân rất yên lặng, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Bạch Sâm bất đắc dĩ cười cười, vừa lúc Lâm Nhược Phi đi xuống,Bạch Sâm nhỏ giọng nói: “Anh ôm Nhược Quân lên lầu đi.
”
Lâm Nhược Phi nói: “… Chiều cao của chúng tôi chẳng kém nhau là bao, Nhược Quân thậm chí còn cao hơn tôi một chút, cô cảm thấy tôi có thể….
”
Bạch Sâm và Lâm Nhược Phi cùng nhau đưa Lâm Nhược Quân về phòng, sau đó lấy chăn đắp lên cho anh, Lâm Nhược Quân biết điều nằm ngủ, tiếng hít thở tuy nhỏ mà nhịp đều, hàng lông mi của anh khẽ run, dường như đã mệt mỏi lắm rồi.
Bạch Sâm gạt vào sợi tóc loà xoà giúp anh, kéo chăn cho tốt rồi lại chạy xuống đổi khăn cho Lâm Nhược Tiêu.
Lâm Nhược Phi đứng bên cạnh nhìn cô chạy qua chạy lại, đợi khi Bạch Sâm ngồi xuống mới cười nói: “Cô đúng là có tiềm năng làm mẹ, chăm sóc hai đứa con trai mà chẳng hề gì.
”
Bạch Sâm đen mặt nói: “Nếu tôi thật sự có hai người này… À không, thêm cả anh là tổng cộng ba người, tôi nhất định sẽ bị giảm thọ mất.
”
Lâm Nhược Phi nói: “Cô không thể chăm sóc tất cả được, sau này cũng phải chọn một thôi.
”
Bạch Sâm không hiểu nổi: “Sao cơ?”
Lâm Nhược Phi cười thần bí: “Không có gì, đợi sau này rồi cô sẽ biết.
”
Bạch Sâm mệt gần chết, buổi trưa phải vất vả đối phó với cậu, đến chiều tập nhảy, giờ đồng hồ đã hơn mười hai giờ rồi, mí mắt của Bạch Sâm cứ như sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào: “Cô đi nghỉ ngơi đi.
”
“Ừm, ” Bạch Sâm đưa tay thử nhiệt độ của Lâm Nhược Tiêu, nói, “Cũng sắp hạ sốt rồi, tôi đợi tí rồi ngủ luôn, anh đi nghỉ ngơi đi.
”
Lâm Nhược Phi nói: “Thường thì hai, ba giờ tôi mới ngủ, không có gì phải lo.
”
Bạch Sâm nói: “Ừ, vậy đợi lát nữa anh tới giao ca, giờ tôi đợi anh ta hạ sốt đã.
”
“Được rồi.
”Lâm Nhược Phi gật đầu, lấy áo khoác khoác lên người Bạch Sâm, Bạch Sâm nói câu cám ơn với anh rồi cầm áo khoác mà xem chừng Lâm Nhược Tiêu.
Lâm Nhược Tiêu hạ sốt thì tay lại nóng rần lên, Bạch Sâm thử đặt ngón trỏ lên bàn tay của Lâm Nhược Tiêu, đợi khi nào lại có dấu hiệu sốt sẽ nhận ra, ai ngờ lại chầm chậm mà chìm vào trong mộng.
“Được rồi…” Lâm Nhược Phi cười cười, lấy chăn đắp lên người Bạch Sâm, còn anh thì nằm xuống ghế sofa ngủ.
.