Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh


Bạch Sâm cười lắc đầu, xem ra lần này Lâm Nhược Phi đã nghiêm túc rồi, cũng vì thế mà tâm trạng buồn rầu vì bị bạn đồ đệ hắt hủi cũng giảm bớt.

Sau khi thoát game, cô không nghĩ đến nữa, thế giới ảo và thực tế không phải là một, chuyện của bạn đệ tử không thể ảnh hưởng đến cô, chỉ có chuyện của Giai Tề và Lâm Nhược Phi là làm cho cô thấy vui vẻ chút ít.

Bạch Sâm nhìn số chỉ thời gian dưới góc màn hình, vừa đúng 0 giờ, một tin nhắn gửi đến, chúc mừng đêm thất tịch.

Đến thất tịch rồi sao…
Bạch Sâm nghĩ, hôm nay vừa là đêm thất tịch, vừa là chủ nhật, chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết đi ra ngoài đông đúc cỡ nào… Thật là kinh khủng…
Bạch Sâm bò lên giường ngủ, chắc hôm nay lại phải ở nhà cả ngày đây.

Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau là do tiếng bước chân của Giai Tề, cô nghe thấy Giai Tề chạy tới chạy lui bên ngoài, cô nheo mắt nhìn đồng hồ, phát hiện mới chín giờ sáng, Bạch Sâm kinh ngạc, Giai Tề dậy sớm vậy sao?!
Cô mặc đồ ngủ ngái ngủ đi ra ngoài, thấy Giai Tề đã sửa soạn xong, ăn mặc xinh đẹp như sắp ra ngoài, Bạch Sâm ngây người, một lúc sau mới bình thường lại, ngạc nhiên nói: “Hôm nay cậu hẹn hò với Lâm Nhược Phi à?”
Giai Tề nhìn cô một cái, nói: “Ừm …”
Bạch Sâm rơi nước mắt nói: “Tiểu Tề Tề của tớ, cậu cũng muốn vứt tớ sao, hu hu hu hu…”
Giai Tề: “…”

Khi ở cùng Giai Tề thì Bạch Sâm luôn tỏ ra điên khùng thế này, nhìn thấy mép môi cô nàng nào đó giật giật không ngừng, cười nói: “Được rồi được rồi, ra ngoài chơi vui vẻ đi, nhớ đừng có bị cái đám người kia đè dẹp lép là được rồi!!!”
“Biết rồi biết rồi, nói nhiều quá!” Giai Tề vuốt vuốt mặt của Bạch Sâm, “Chắc là đến tối muộn tớ mới về, không cần chừa phần cơm cho tớ đâu!”.

truyện teen hay
Bạch Sâm gật đầu: “Ừ, tớ tự biết chăm sóc cho mình, cậu nhớ chuyên tâm hẹn hò với Lâm Nhược Phi đó, kaka.


Giai Tề cười như có như không trợn mắt nhìn, tia sáng sâu trong mắt lay động, đúng là mỹ nhân mười trên mười, Bạch Sâm nhìn mà thấy sợ, Giai Tề dường như khác hẳn trước kia, đúng là con gái khi yêu thì đẹp ra hồn!!!
Bạch Sâm đứng bên cửa sổ nhìn Giai Tề đi vào chiếc xe hơi màu đen – – chắc chắn là Lâm Nhược Phi đến đón cô nàng đây – – cô trở về giường ngủ thêm một chút, thức dậy rồi thì giải quyết cơm trưa, sau đó mở máy tính chơi game, không khí trong game cũng không kém phần nhộn nhịp, tấp nập, các thông báo “thề non hẹn biển” liên tiếp được đăng lên trang chủ…
Bạch Sâm nghĩ chắc cô điên mất, ngay cả trốn trong game cũng không được an toàn, cô nhìn sang thanh bạn bè, đệ tử của cô cũng đang online – hiếm khi thấy cô online mà bạn ấy cũng không nói chuyện nhắn tin cho cô.

Nhìn sang vị trí của đệ tử, vẫn ở ngoại thành.

Bạch Sâm cảm thấy rất khó hiểu, cũng có chút tức giận, đệ tử nhỏ lúc trước vừa ngoan vừa hiểu chuyện, giờ đủ lông đủ cánh rồi, quẳng sư phụ đi mất không thèm quan tâm, cả nhắn cái tin cũng lười….

Hu hu hu hu.

Thế là sư phụ Sân Sâm buồn bã đóng thanh bạn bè lại, đi đánh boss với bạn bè trong bang hội giết thời gian, cũng may mà những người độc thân vui vẻ như cô cũng không ít, không bao lâu sau thì cũng gộp đủ người.

Bọn họ đánh boss lâu thật là lâu, ngay cả cơm tối cũng chia sẻ với cái máy tính, đến lúc đánh boss xong cũng đã sắp tám giờ tối, mọi người đều rời khỏi nhóm dần dần, Bạch Sâm vừa ăn đồ ăn vặt, vừa điều khiển nhân vật của mình chạy khắp nơi.

Có tiếng mở cửa, là Giai Tề trở về, Bạch Sâm chạy đến, thấy tâm trạng của Giai Tề đang rất tốt.

“Wow~ về sớm vậy sao? Tớ cứ tưởng là sẽ đi đến mười, mười một giờ chứ.


Giai Tề cười nói: “Ngày mai vẫn phải đi làm mà, hơn nữa ở cùng nhau lâu quá sẽ ngán đó.



Nói thì nói vậy, nhưng mà vừa thay đồ xong, Giai Tề liền vọt tới cái máy tính, chưa đầy một phút sau, Thượng Vũ và Ước gì được làm em bé cùng nhau đăng nhập vào, khoảng thời gian sau đó đều ở cùng nhau.

Bạch Sâm: “…”
Vậy mà hồi nãy Giai Tề còn nói như đúng lắm…
Bọn họ cũng chỉ là đổi từ thực tế sang trên game thôi…
Bạch Sâm khinh bỉ nhìn Giai Tề một cái, Giai Tề cười cười, nói muốn trở phòng chuẩn bị cho trò “Thề non hẹn biển”, phải hoàn thành trước 12h.

Hừ, mấy đôi tình nhân đáng sợ này!!!
Bạch Sâm ức chế nghĩ, sau đó bay đến Thuần Dương xem phong cảnh.

Thuần Dương là nơi duy nhất trên bản đồ có tuyết, có lẽ là vì theo hệ thống game thì Thuần Dương nằm trên núi cao, tuyết đóng quanh năm không tan, những bông tuyết trắng xoá, những chú hạc trắng thi thoảng lại ra tản bộ, những game thủ ở Thuần Dương thường mặc đồ màu lam, đằng sau đeo kiếm, toát ra một khí chất lạnh lẽo.

Là một nơi như thoát khỏi sự đời, làm cho lòng người cảm tháya yên tĩnh lạ thường.

Bạch Sâm nhìn cảnh sắc Thuần Dương lượn lờ trong khói, nhất thời ngẩn ngơ.

Tiếng báo có tin nhắn của hệ thống làm cô chợt thức tỉnh, nhìn sang khung tin nhắn, là bạn đệ tử Tê Tê.


【 Tê Tê 】 gửi tin nhắn cho bạn: Sư phụ đang ở Thuần Dương một mình sao?
Bạn trả lời 【 Tê Tê 】: Ừ, có chuyện gì vậy?
Đệ tử nhỏ không đáp lời, gửi yêu cầu ghép nhóm cho cô.

Bạch Sâm nhấn nút “chấp nhận”, đệ tử nhỏ không nói thêm gì, Bạch Sâm mở bản đồ ra xem, biểu tượng đồng đội thoáng chốc đã xuất hiện trong bản đồ của Thuần Dương.

Đệ tử nhỏ đến tìm cô sao?
Bạch Sâm nghi ngờ nhìn dấu chấm màu lam đó đến gần mình, sau đó chợt ngừng lại.

【 Nhóm 】 Tê Tê: Sư phụ, mau đến gần con đi.

Mặc dù còn hơi nghi ngờ nhưng Bạch Sâm vẫn chạy đến gần chỗ đệ tử nhỏ, vị trí của đệ tử nhỏ là ở trên một cây cầu độc mộc ở Thuần Dương, dưới cầu là vực sâu vạn trương, có lần Bạch Sâm không cẩn thận té xuống đó, phía dưới còn có cả đầm lầy lẫn cọp beo nữa, bây giờ đệ tử nhỏ đang đứng giữ cầu, thấy Bạch Sâm đi đến thì lùi ra đằng sau vài bước, đến một bờ đất đầy tuyết trắng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận