Tam Thốn Nhân Gian

- Vương Bảo Nhạc, đây là việc riêng của nhà họ Trác trong ngũ thế thiên tộc bọn ta, nếu bây giờ ngươi ròi đi thì ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì hết, còn có thể tặng quà cho ngươi nữa!

Sắc mặt của Trác Nhất Tiên cũng vô cùng khó coi nhưng lại có phần kiêng kị, thật sự là một đòn của Vương Bảo Nhạc ban nãy khiến cho hắn phải run sợ.

- Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, đây là việc riêng chứ không phải đụng chạm của đạo viện, từ đầu chí cuối chỉ có ta ra tay với hắn thôi chứ bạn học của ta không hề tham dự, bọn họ chỉ giúp ta bao vây linh căn bảy tấc của hắn mà thôi!

Nếu đổi lại là người khác thì Trác Nhất Tiên chẳng buồn giải thích, cứ đánh cho bỏ chạy là được nhưng đối mặt với Vương Bảo Nhạc, hắn không thể không ráng nhịn, cất lời giải thích.

- Việc riêng à?

Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, mặc dù hắn từng có chút mâu thuẫn nhỏ với Trác Nhất Phàm nhưng dù sao cũng là đồng môn, mâu thuẫn của họ cũng không lớn tới mức không thể hóa giải, nếu không đụng phải việc này thì thôi nhưng nay đã thấy được, thân là học thủ, lại là đồng môn, mình lại mạnh thế này, về công về lý đều không thể nào mặc kệ được.

- Ta không cần biết đây là việc riêng gì, việc này Vương gia gia của ngươi quản chắc rồi!

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, vừa nói vừa lao lên.

Không phải nhằm vào Trác Nhất Tiên mà là thẳng tới chỗ đám học sinh đạo viện Bạch Lộc đang bao vây linh căn bảy tấc kia. Sáu tên kia biến sắc, biết rõ sự lợi hại của Vương Bảo Nhạc nhưng vì là học sinh của đạo viện Bạch Lộc, cái tôi tự cao khiến bọn họ không thể lùi bước, nên đồng loạt lao lên liên thủ đối phó với Vương Bảo Nhạc.

Nhưng ngay khi bọn họ lao ra thì tay phải Vương Bảo Nhạc vung lên một cái, lập tức có hơn mười thanh phi kiếm lập tức bắn về phía sáu tên kia tựa như ngự kiếm, khí sức sắc bén vô cùng.

- Ngự kiếm!

Sáu tên lập tức biến sắc, vội lấy pháp khí của mình ra đối kháng.

Động tác của Vương Bảo Nhạc quá nhanh, ngay khi mấy tên kia ra tay đối kháng thì Trác Nhất Tiên biến sắc, đang định lên giúp thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên đổi hướng, mục tiêu cuối cùng của hắn không phải Trác Nhất Tiên hay sáu tên kia, mà là linh căn bảy tấc của Trác Nhất Phàm!

Với khả năng quan sát nhạy bén của Vương Bảo Nhạc, ngay khi vừa đến thì hắn đã đoán được linh căn bảy tấc này mới là trọng điểm, nên lúc này đột nhiên bộc phát tốc độ nhanh hơn hẳn đối phương, trực tiếp lao đến gần linh căn bảy tấc đã trọng thương sắp tan vỡ đang lảo đảo lùi lại kia, túm lấy nó hất thật mạnh.

Ầm, linh căn bảy tấc đang bị trọng thương này chịu không nổi nên trực tiếp nổ tung trên không trung, hóa thành khí tức màu xanh bay thẳng đến chỗ Trác Nhất Phàm và hòa vào trong cơ thể hắn.

Sáu tên học sinh đạo viện Bạch Lộc đang bị phi kiếm bay tới tấn công nên đều lùi lại, vô cùng kinh hoảng, đang định tách người ra định ngăn cản Trác Nhất Phàm hấp thu nhưng không đợi bọn chúng lao ra thì thanh âm đanh thép của Vương Bảo Nhạc đã vang lên.

- Các vị phải hiểu rằng, trước đó các ngươi có thể nói là do tranh đoạt cơ duyên nên mới giúp bạn học, việc này không to tát gì nhưng giờ Trác Nhất Phàm đã bắt đầu hấp thu, không phải có thù sâu hận lớn gì, nếu các ngươi ra tay thì chính là hủy tiền đồ của học sinh đạo viện Phiêu Miểu bọn ta!

- Việc này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, các ngươi đã có một vé vào thẳng Thượng Viện của đạo viện Bạch Lộc rồi, chẳng lẽ lại muốn vì chút việc vặt vãnh này mà bị loại à!

Vương Bảo Nhạc nói xong thì sáu tên học sinh kia biến sắc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, Vương Bảo Nhạc nói rất đúng, đúng là trước khi hấp thu, nếu chỉ là tranh giành cơ duyên thì chẳng là gì hết, ít nhiều gì mọi người đều từng trải qua nhưng giờ đây đối phương đã bắt đầu hấp thu mà ngăn cản nữa thì sẽ phạm quy, chạm phải điểm mấu chốt của bốn đạo viện!

Huống hồ gì bọn họ cũng không phải Trác Nhất Tiên, hắn ta và Trác Nhất Phàm có quan hệ máu mủ, dù là thân thế bối cảnh hay viện lý do gì cũng cho qua được, mà một khi bọn họ bị Vương Bảo Nhạc túm được điểm này thì sẽ rất căng.

- Vương Bảo Nhạc, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta!

Thấy chuyện thành ra thế này, Trác Nhất Tiên lập tức gầm to, trong mắt lộ ra sát khí. Hắn giơ tay phải lên, lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, khí tức toàn thân đột nhiên tăng vọt, lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.

Thậm chí ở trong tay và sau lưng hắn đều xuất hiện một đạo hư ảnh, không phải vì tốc độ quá nhanh mà hư ảnh đó là do khí huyết của hắn ngưng tụ ra, ẩn ẩn tràn đây hồng quang, thậm chí còn cho Vương Bảo Nhạc một cỗ cảm giác nguy cơ không nhỏ.

- Vương Bảo Nhạc, thứ hắn nuốt vào chính là Tiền Thế đan chỉ riêng ngũ thế thiên tộc sở hữu, có thể thi triển bí pháp của ngũ thế thiên tộc, thân ảnh sau lưng hắn chính là thân thể kiếp trước của Trác Nhất Tiên ngưng tụ ra! Có thể khiến cho chiến lực của hắn đề cao toàn diện!

Trác Nhất Phàm đang hấp thu linh căn, thấy cảnh này thì lập tức lo lắng nhắc nhở.

Gần như vào lúc Trác Nhất Phàm nhắc nhở thì Trác Nhất Tiên đã tới gần Vương Bảo Nhạc, giơ chân phải lên đá một cước thật mạnh, trong tiếng nổ vang, thân ảnh sau lưng hắn cũng giơ chân lên, thoắt cái đã dung hợp với một cước của hắn, khiến cho nó phát ra hồng quang sáng rực!

Chẳng những tốc độ bạo tăng mà ngay cả sức mạnh cũng được tăng thêm rất nhiều, tiếng nổ mạnh vang lên, đánh thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc!

Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, cũng giơ chân phải đá về phía Trác Nhất Tiên!

Tiếng nổ vang rung trời ầm ầm trỗi dậy, sóng khí huyết đè nặng, Trác Nhất Tiên kêu lên một tiếng, trong lòng vô cùng run sợ!

“Sao sức của tên béo này còn mạnh hơn cả lúc nãy thế này?”

Đùi phải của thân ảnh kiếp trước của Trác Nhất Tiên trực tiếp bị đánh tán loạn, tựa như đã thay hắn gánh một kích kia, khiến cho hắn không bị tổn hao gì, mặc dù trong lòng hoảng sợ nhưng hắn cũng không hề dừng lại. Hắn giơ tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện mọt thanh đoản kiếm màu đen đâm thẳng về phía lồng ngực của Vương Bảo Nhạc.

- Thú vị lắm!

Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, nhìn ra tên Trác Nhất Tiên này không phải hạng xoàng, mầm mống thôn phệ trong cơ thể đột nhiên bộc phát, một lực hút cực mạnh được hắn điều khiển phát ra từ lòng bàn tay phải, dẫn dắt đoản kiếm của Trác Nhất Tiên, đồng thời cũng hút thân thể của hắn ta theo.

Lực hút xuất hiện đột ngột khiến cho Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến sắc, muốn tránh thoát thì đã quá muộn, Vương Bảo Nhạc cười gằn tung mọt cước đá thẳng vào ngực của Trác Nhất Tiên.

“Ầm!” một tiếng, chiếc nhẫn trên tay Trác Nhất Tiên lóe lên, bên ngoài thân thể lại xuất hiện tầng phòng hộ, mặc dù đỡ được một cước của Vương Bảo Nhạc nhưng cũng lập tức vỡ tan, thân thể của hắn ta cũng lùi lại trước lực phản chấn này.

Vương Bảo Nhạc hạ chân xuống đạp mạnh một cái lấy đà đuổi theo, cùng lúc đó, tay phải giơ lên ngoắc mớ phi kiếm ở phía xa, những phi kiếm kia được từ lực điều khiển nên đột nhiên bay lên.

Nhưng Trác Nhất Tiên cũng có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hắn lùi lại, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hai tay lại vỗ mạnh lên ngực mình, phun ra một búng máu đen.

- Tiền Thế Ảnh Sát!

Gần như ngay khi hắn mở miệng thì thân ảnh kiếp trước được khí huyết ngưng tụ bị đánh tan một chân của hắn đột nhiên tách ra khỏi cơ thể hắn, lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc, ngay sau đó đột nhiên tự bạo!

Tiếng nổ mạnh rung trời trỗi dậy, gió lốc cuốn cát bụi mịt mù, lập tức che kín thân ảnh của Vương Bảo Nhạc, còn Trác Nhất Tiên thì hộc máu, rõ ràng tiền thế thân nổ tung cũng tạo thành phản phệ với hắn nhưng hắn ta không kịp lau vết máu thì ngón tay của hắn lại lóe lên, phòng hộ xuất hiện thêm lần nữa, ngăn cản những thanh phi kiếm đang bắn tới.

Tiếng “keng keng keng” vang lên, Trác Nhất Tiên cười lớn.

- Vương Bảo Nhạc, đúng là ngươi rất mạnh nhưng ngươi vẫn thua trước bảo vật hộ thân mà gia tộc đã cho ta!

Đám học sinh đạo viện Bạch Lộc đứng kế bên cũng chấn động tâm thần, mặc dù phòng hộ của Trác Nhất Tiên lúc này đã bị hủy nhưng có thể thành hình lại ngay lập tức, rõ ràng chiếc nhẫn trên tay của hắn không hề tầm thường.

Nhưng ngay khi Trác Nhất Tiên vừa dứt lời thì trong đống khói bụi mịt mù do tiền thế thân của hắn nổ tung mà thành lại vang lên một tiếng cười khẽ.

- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?

Ngay khi thanh âm này vang lên, Trác Nhất Tiên biến sắc, trong màn khói bụi kia lại có một thân ảnh phát ra ánh sáng phóng thẳng lên trời!

Ánh sáng này chiếu rọi, vừa lan ra vừa tọa thành một biển khí huyết màu vàng lan ra khắp nơi, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc theo đó bước ra, tốc độ nhanh hơn hẳn trước kia, mang theo ánh sáng chói lóa xuất hiện trước mặt Trác Nhất Tiên, tay phải giơ lên chộp lấy cổ của hắn ta giơ lên cao!

- Ngươi muốn chết à?

Vương Bảo Nhạc toàn thân được bao phủ bởi kim quang tựa như thiên thần, tản nhiên cất lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui