Tam Thốn Nhân Gian

Bên trong quê hương linh tức, Vương Bảo Nhạc ôm cái thùng lớn, trông như một ngọn núi nhỏ, bay vèo vèo giữa không trung, có lẽ là vì thu hoạch của hắn quá lớn, thân thể cũng nặng trịch, cho nên ngay cả ánh sáng từ lực bao quanh hút lấy hắn cũng mạnh gấp đôi người khác.

Lúc này hắn đã tỉnh hồn lại từ rúng động dữ dội mà ngọn núi kia mang đến, nhất là khi nghĩ đến thu hoạch của mình lần này, tâm trạng nặng nề của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên hưng phấn.

- Phát tài rồi!

Nhìn cái thùng lớn của mình cùng với khôi lỗi treo xung quanh và bốn cỗ thi thể đó, Vương Bảo Nhạc hưng phấn tới mức hai mắt sáng rực lên.

- Lát nữa sau khi rời khỏi đây thì nhất định có thể khiến cho tất cả mọi người giật mình, để bọn họ biết rằng Vương Bảo Nhạc ta là người lợi hại nhất!

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức cười ha hả.

Nhưng thực ra lúc này người của bốn đạo viện cùng với dội tu sĩ đi theo cũng đã liên tục rung động rồi. Đặc biệt là bốn vị chưởng viện, bọn họ vốn có cá cược với nhau, cho nên theo thời gian trôi qua, khi dựa theo thời gian trước kia, ước chừng các học sinh cũng nên trở về thì bọn họ đều giữ vững tinh thần, chú ý kỹ càng đến chỗ lối vào.

Dù sao thì ánh sáng phát ra từ ngọn núi được tạo thành từ mảnh vỡ kia ở bên trong quê hương linh tức như ẩn ẩn xuất hiện biến cố, khiến cho bọn họ có phần lo lắng, nhưng sau đó đạo viện các bên phái thêm cường giả tới nên khiến bọn họ yên tâm hơn phần nào.

Nhanh chóng có đám học sinh đột phá Cổ Võ biến thành Chân Tức bị ánh sáng từ lực bao phủ đẩy ra tù chỗ lối vào, những người này phần lớn là đột phá dưới năm tấc, mặc dù cũng có chút thu hoạch, nhưng dẫu sao cũng chẳng có bao nhiêu...

Nhưng dù sao thì cũng đều là tu sĩ Chân Tức, cho nên sau khi xuất hiện đều có người của đạo viện bước lên kiểm tra thương thế, vừa ghi chép lại thu hoạch vừa chức mừng cổ vũ họ.

Đồng thời, chưởng viện và cường giả của các đạo viện cũng iết được một số tin tức về biến cố xảy ra ở bên trong từ miệng bọn họ, biết rõ bên trong không xảy ra nguy hiểm gì lớn nên đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài ra bọn họ cũng nói một số tin tức ở bên trong, ví như Triệu Nhã Mộng đã trở thành tám tấc, Lý Di cũng là linh căn tám tấc, khiến cho các chưởng viện dều vui mừng, trong lòng cũng tính sơ sơ nhân số trở thành tám tấc của đạo viện này.

Nhưng những gì họ biết cũng không rõ lắm, cho nên tin tức truyền ra cũng không phải toàn diện gì.

Nhưng bọn họ không hẹn mà cùng nhắc tới Vương Bảo Nhạc... Vậy nên lần đầu tiên các chưởng viện và mọi người kinh ngạc cũng xuất hiện.

- Chưởng viện, tên Vương Bảo Nhạc đó quá đáng lắm, không biết hắn dùng cách gì mà khiến cho hơn một ngàn linh căn hữu duyên và biến thành bộ dạng của hắn, các ngài không biết đâu, ban đầu gần như khắp nơi đều là Vương Bảo Nhạc!

- Hắn đúng là đồ sao chổi, phàm là linh căn nhìn thấy hắn thì đều biến thành bộ dạng của hắn, nếu không phải hắn thì ta nhất định có thể trở thành bảy tấc!

- Tên này bị hơn một ngàn linh căn rượt chạy, cái bí cảnh đang yên đang lành lại bị hắn làm cho rối mù lên!

Nhóm người thứ nhất tức giận và không cam lòng lên án khién cho tất cả mọi người ở bên ngoài ngẩn ra, sau đó ba chưởng viện còn lại đều nhìn lão y sư.

- Có duyên với linh căn cũng đâu phải lỗi của hắn.

Lão y sư vội giơ tay lên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói ra một câu như thế. Thực ra trong lòng của ông cũng đang rung động dữ dội, ông biết là Vương Bảo Nhạc rất có bản lĩnh, nhưng không ngờ lại kinh khủng đến thế.

Các chưởng viện khác nghe thế thì cũng không nói nhiều, mặc dù việc này hơi lạ thật, nhưung dù sao cũng không phải học sinh của đạo viện mình, không tiện nhiều hơn.

Dần dần lại có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba và vô số học sinh khác đi ra, vật phẩm mà họ mang theo cũng nhiều hơn, nhất là bên trong lại có đan dược, thậm chí còn có cả thực vật, khiến cho nơi này xôn xao lên.

- Đan dược kìa!!

- Mẹ ơi, hắn ta lấy được một gốc cây có cả quả nữa!

Mắt thấy học sinh của đạo viện mình tạo nên oanh động, chưởng viện Bạch Lộc cười lớn, đắc ý nhìn ba vị chưởng viện khác.

- Sao hả, học sinh của đạo viện Bạch Lộc bọn ta khá lắm đúng không.

Lão y sư hừ một tiếng, im re không nói gì, hai vị chưởng viện khác cũng đen mặt không thèm nhìn vẻ đắc ý của chưởng viện Bạch Lộc, trong lòng không khỏi cảm khái, thực tế cả đan dược lẫn thực vật đều rất quý hiếm, nhất là thực vật thì càng ít hơn.

Tuy thứ bọn họ cược không phải tài nguyên mà học sinh của đạo viện mình đoạt được, nhưng thực ra đó mới chính là trọng điểm khi mở ra bí cảnh, quyết định thứ tự chia sẻ tài nguyên trong liên minh của bốn đạo viện.

Nhưng trong lòng của chưởng viện chi nhánh Bạch Lộc và Thánh Xuyên cũng cân bằng hơn phần nào, mấy nhóm về sau này, mặc dù thu hoạch của đạo viện bọn họ không có cái nào sánh được với thực vật kia, nhưng cũng có đan dược, thêm nữa có được số lượng vật phẩm khá nhiều, nên cũng mỉm cười hài lòng.

Duy chỉ có lão y sư là ngày càng buồn bực hơn, thật sự là so ra thì hiện tại đạo viện Phiêu Miểu của bọn họ còn kém xa lắm.

Cho dù là lúc Trác Nhất Phàm quay về có mang theo một cái hồ lô lớn cũng chỉ khiến cho sắc mặt của lão y sư dễ nhìn hơn một chút, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng ông cảm thấy học sinh của mình lần này không nên thân gì hết.

Trác Nhất Phàm thấy thế, lời về cỗ thi thế đến bên miệng đành phải nuốt xuống, hắn không biết rốt cuộc là ai chiếm được thi thể cho nên không dám nói sớm.

- Lão Lư à, ông cũng đừng có giận, những học sinh ưu tú hơn còn chưa về mà, ông phải có niềm tin chứ.

Chưởng viện Bạch Lộc cười lớn, vỗ vai lão y sư, hai chưởng viện còn lại cũng cười giễu.

Nghe những lời an ủi, nhưng thực chất lại là chế nhạo của những người kia, lão y sư hừ một tiếng, trong lòng lại càng khó chịu hơn, nhưng ông cũng không thể làm gì khác.

Nhưng phần khó chịu này lại nhanh chóng biến mất, Triệu Nhã Mộng quay về khiến cho tất cả mọi người đều giật mình rung động.

- Thi thể!

- Trời ạ, có cả thi thể kìa!!!

Toàn trường bùng nổ, ngay cả bốn vị chưởng viện cũng phải mở to mắt ra nhìn, thậm chí những nhân vật cấp bậc trưởng lão có bối phận và tu vi cao hơn được phái đến sau này cũng phải giật mình bước lên xem xét. Thực ra bao năm nay cũng có người phát hiện thi thể, nhưng phần lớn đều không nguyên vẹn, nhưng như vậy cũng đủ để quý hiếm hơn thực vật nhiều.

Lão y sư phấn chấn, đắc ý nhìn thoáng qua ba vị chưởng viện đã sa sầm mặt bên cạnh, thản nhiên mở miệng.

- Sao hả, học sinh của đạo viện Phiêu Miểu bọn ta cũng không kém đúng không. Chỉ riêng cỗ thi thể này đã có thể vượt xa toàn bộ thu hoạch của đạo viện Bạch Lộc các ông rồi, nhưng ông cũng đừng có buồn, những học sinh ưu tú hơn còn chưa về mà, phải có lòng tin đấy nhé.

Nói xong ông quay đầu lại khen ngợi Triệu Nhã Mộng, vô cùng hài lòng với cô. Thấy Triệu Nhã Mộng bị thương thì lập tức lấy đan dược ra ân cần đưa tới.

- Chưởng viện, có thể lấy được cỗ thi thể này cũng có một phần công lao của Trác Nhất Phàm và Trần Minh Vũ, nhưng tất cả đều không bằng Vương Bảo Nhạc, nếu không có Vương Bảo Nhạc thì ta cũng không thể nào lấy được nó ra.

Triệu Nhã Mộng nhận lấy đan dược, nhẹ giọng nói.

- Vương Bảo Nhạc ư?

Đây là lần thứ hai các vị chưởng viện nghe tên Vương Bảo Nhạc ở đây, ngoài kinh ngạc ra thì còn để tâm, chưởng viện Bạch Lộc hừ một tiếng.

- Lão Lư, đúng là học sinh ưu tú của đạo viện Bạch Lộc bọn ta chưa ra bao nhiêu, ta tin rằng bọn họ sẽ về nhanh thôi, đến lúc đó nhất định sẽ không khiến cho ta thất vọng!

- Đúng đó lão Lư, ông đừng có vội.

- Lão Lư, ông...

Ba vị chưởng viện kia rõ alf đang thèm thuồng ghen tị với cỗ thi thể đó lắm, nên lúc này lần lượt mở miệng vặn lại, nhưng còn chưa nói xong thì gần lối vào quê hương linh tức lại có tiếng kinh hô vang lên.

Chỉ thấy có vài đạo thân ảnh lần lượt quay về, những người khác thì coi như bình thường, nhưng bên trong lại có một người bị hôn mê. Nếu chỉ hôn mê không thì thôi, nhưng trên người hắn lại có quấn ba con khôi lỗi!

Nếu chỉ là quấn thường thì chẳng nói làm gì, nhưng tư thế của ba con khôi lỗi này rất ấy ấy, khoa trương nhất là vẻ mặt của chúng rất cỗ quái, miệng phát ra tiếng rên ư ư ư ư...

Tiếng rên này cùng với tư thế của chúng lập tức khiến cho mọi người xung quanh ngơ ngác há hốc mồm, chỉ cảm thấy như được đại khai nhãn giới, giật mình không thôi.

- Là Ngô Phần!

- Má ơi, đó là Ngô Phần của đạo viện Thánh Xuyên, là ngôi sao mới nổi, đột phá linh căn tám tấc!

- Hắn bị sao thế này...

Trác Nhất Phàm mở to hai mắt, Triệu Nhã Mộng và Trần Minh Vũ trở về ngay sau hắn cũng hít sâu một hơi, ngay cả người luôn bình tĩnh như Triệu Nhã Mộng mà cũng phải giật mình ngẩn ra.

Ba người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ cổ quái lẫn ý tứ rối rắm trong mắt nhau.

Các vị chưởng viện đều thấy được một màn này, ai nấy đều giật mình, nhất là chưởng viện đạo viện Thánh Xuyên còn trừng muốn lọt tròng ra.

Còn chưa kịp đợi họ kịp phản ứng thì chỗ lối vào lại có mấy người nữa quay về, trong số đó có một người cũng hôn mê, chưa tới gần thì tiếng ư ư ư ư kia đã truyền đến, khiến cho mọi người đều giật mình, nhìn qua thì thấy đó chính là gã thanh niên mặt đen bị khôi lỗi ôm cứng lấy...

- Qúa đáng thật!

- Bọn họ đây là bị người ta cướp đây mà, cướp thì thôi đi, lại còn làm thế này nữa!

Chưởng viện của Thánh Xuyên và chi nhánh Bạch Lộc lập tức nổi giận, bước lên muốn đánh nát khôi lỗi, nhưng vừa mới chạm vào thì khí tức tự bạo tràn ngập bên trên lập tức khiến cho hai ông biến sắc.

Lão y sư cố ra vẻ dửng dưng, không hó hé một lời, chưởng viện Bạch Lộc kế bên thì chậc chậc ra tiếng.

- Nói chứ người làm ra việc này cũng có sáng ý lắm chứ, đám khôi lỗi này chế tác cũng khá lắm.

Ông ta vừa nói xong thì lại có tiếng ư ư ư truyền tới, Lý Di đang hôn mê nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người.

Chưởng viện Bạch Lộc ngu người, ông đương nhiên nhận ra Lý Di, dù sao thì cô ta cũng là thiên chi kiêu nữ trong dàn ngôi sao mới nổi của đạo viện Bạch Lộc, lúc này ông mở to mắt, hét lớn một tiếng.

- Ai, là ai làm hả!!!

Khi ba người bọn họ rống lên thì có người thấy được mảnh vải trên người của gã thanh niên mặt đen.

- Các vị chưởng viện, chỗ này... Chỗ này có hàng chữ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui