Tam Thốn Nhân Gian

Trong lòng Vương Bảo Nhạc hớn hở khỏi bàn, thầm nghĩ chuyện này mình làm coi như hoàn mỹ, nhất định có thể khiến Lâm Thiên Hạo cắn răng nuốt hận.

Người khác không nhìn thấu sự đắc ý thầm của hắn, mà chỉ thấy thân ảnh của hắn tràn ngập quạnh hiu, nhất là lời nói của hắn lại càng khiến những tu sĩ xung quanh xúc động. Mọi người đều hay đồng tình phe yếu thế, Vương Bảo Nhạc lúc này đang chơi khổ nhục kế!

Nhất là ban nãy các chủ đã ra mặt rồi mà Lâm Thiên Hạo lại còn động thủ, việc này khiến cho mọi người xung quanh thầm đánh giá hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn các chủ.

Về phần Lâm Thiên Hạo lúc này thì đang có cảm giác hít thở không thông, tới tận bây giờ hắn chưa từng thấy Vương Bảo Nhạc như thế, cho nên lập tức ý thức được tên này đang giả vờ đáng thương, mà lại ra vẻ cực kỳ giống nữa.

- Các chủ, hắn đang giả vờ...

Lâm Thiên Hạo lập tức sốt ruột, đang định mở miệng, nhưng trung niên áo tim trên không trung lạnh lùng đảo mắt qua một cái, tim của Lâm Thiên Hạo run lên, không thể không ngậm miệng lại, cơn giận trong lòng lại càng sâu hơn.

Thấy Lâm Thiên Hạo ngậm miệng lại, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại càng sướng hơn, nhưng tất cả mọi người toàn là cáo già, mình không thể diễn lố quá được, thế là chỉ cúi đầu không nói gì.

Trung niên áo tím trên không trung thu hồi ánh mắt không nhìn Lâm Thiên Hạo nữa. Khi nãy kẻ này động thủ khiến cho ông ta rất bcự mình, mặc dù là do chính ông ta đã phê chuẩn lời yêu cầu mượn tạm động phủ vì để luyện khí của đối phương, lúc ấy ông ta cũng không để ý lắm, nào ngờ hôm nay lại gây ra chuyện thế này. Thực ra nếu ban nãy Lâm Thiên Hạo không động thủ, ông ta có thể nể mặt người quen nhờ vả mà chỉ răn dạy hắn vài câu, trọng điểm là có trách phạt Vương Bảo Nhạc hay không thôi.

Nhưng bây giờ, vì Lâm Thiên Hạo động thủ, lại nhìn thái độ của Vương Bảo Nhạc, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Lời nói của Vương Bảo Nhạc vừa có lý có cứ, lại không chút sơ sót, càng không phải tự ý xông vào, rõ ràng hắn có đạo lý, nhưng lại không vì thế mà làm kiêu, còn nhất mực cung kính với mình, điểm này mới là quan trọng nhất.

Còn Lâm Thiên Hạo thì...

Nhất là nay xung quanh có nhiều người nhìn thấy như vậy, dù ông ta có là các chủ thì cũng không thể chẳng màn nhân tâm được. Lúc này ông ta nheo mắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc vài cái, dù ông nhìn ra Vương Bảo Nhạc đang giả vờ nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn là kẻ biết làm người, cũng biết cách hành xử!

- Lần sau hai người các ngươi không thể làm như vậy nữa, nếu như còn động thủ trong đạo viện thì tất cả sẽ bị nghiêm trị!

- Còn ngươi nữa, Lâm Thiên Hạo, chiếm động phủ của người ta làm gì, lập tức trả lại ngay đi!

Các chủ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thiên Hạo một cái rồi xoay người rời đi.

Trong lòng Lâm Thiên Hạo run lên, Vương Bảo Nhạc là giả vờ đáng thương, nhưng hắn lúc này là thật sự khổ tâm, hắn biết rõ lần này mình đã thua rồi.

Các chủ vừa đi thì Vương Bảo Nhạc ôm ngực đứng dậy, sau đó ôm quyền với mọi người xung quanh.

- Các vị sư huynh, mọi người đều là đồng môn, sau này cũng là hàng xóm, tiểu đệ vừa đến, mong rằng sau này các vị sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.

Vương Bảo Nhạc nhiệt tình bước lên luôn mồm gọi sư huynh sư tỷ, gọi đến là thân thiết, nhất là hắn nhiều linh thạch bảy màu, cứ nhét cho mỗi người một viên.

Tuy chỉ có một viên, nhưng thái độ của hắn khiến cho mọi người rất hài lòng, hảo cảm với Vương Bảo Nhạc tăng mạnh. Vui vẻ nói cười với nhau, nhất là chuyện hôm nay đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, biết rõ hắn là người có tâm kế, ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng có thực lực.

Đồng thời từ con khôi lỗi ban nãy cũng có thể nhìn ra tạo nghệ luyện khi của Vương Bảo Nhạc, hắn lại là đột phá linh căn tám tấc, làm người khéo đưa đẩy. Bọn họ cảm thấy người như Vương Bảo Nhạc giỏi khôn khéo làm việc, ngoài ra bọn họ cũng có nghe nói về chuyện của Vương Bảo Nhạc ở đảo Hạ Viện và quê hương linh tức, có điều không biết cụ thể, hiện tại vừa cười nói cũng vừa thầm xem xét, sau khi nhìn rõ hơn thì lại càng thêm nhiệt tình.

Dù hiện tại bọn họ đều nhận ra ban nãy Vương Bảo Nhạc chỉ đang diễn trò, nhưng cũng chẳng hề bận tâm.

Sắc mặt Lâm Thiên Hạo đen như đít nồi, tiếng cười nói xung quanh khiến hắn cảm thấy vô cùng chói tai, bèn xoay người đi thẳng vào động phủ. Vương Bảo Nhạc liếc mắt nhìn qua, trong lòng thầm hừ một tiếng, không thèm để ý tới, tiếp tục bắt chuyện với mọi người. Không bao lâu sau, khi mọi người đều giải tán hết thì Vương Bảo Nhạc mới đi đến trước cửa động phủ của Lâm Thiên Hạo.

Sau khi xem qua thì hai cái động phủ này ở cuối nhất, cửa chính cách nhau không đến mười trượng, sau khi xem rõ xong thì hắn cảm thấy cái bên phải ở cuối cùng, điềm báo không tốt, cái bên trái tuy nằm giữa nhưng cũng không tệ, vậy nên lớn tiếng nói.

- Lâm Thiên Hạo, ta thích cái động phủ bên phải này của ngươi, mau cuốn gói ra cho ta, ta muốn lấy cái động phủ này!

Hắn vừa nói xong thì gân xanh trên trán Lâm Thiên Hạo lại nổi lên lần nữa, hắn vốn định sửa sang đồ đạc xong thì đưa cái động phủ bên phải này cho Vương Bảo Nhạc, nhưng giờ nghe xong thì lại đổi ý, xoay người đi qua động phủ bên trái, sau khi dọn dẹp sơ qua ở bên đó thì ném lệnh bài động phủ ra.

- Có lấy hay không!

Hắn nói xong thì xoay người về động phủ bên phải của mình.

- Lớn già đầu rồi còn thế nữa, đúng là cứng đầu mà!

Vương Bảo Nhạc nhận lấy lệnh bài, vội ho một tiếng, Lâm Thiên Hạo ở động phủ bên phải nghe thấy hắn nói vậy thì nghiến răng nghiến lợi, Vương Bảo Nhạc thì nghênh ngang bước vào động phủ bên trái của mình.

Sau khi đi vào xem xét thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy thỏa mãn. Nơi này rộng gấp đôi động phủ của hắn ở đảo Hạ Viện, chẳng những có chỗ nghĩ mà còn có cả phòng đả tọa bế quan riêng nữa, quan trọng nhất là nơi này có một lò lửa, có thể tự luyện chế pháp khí ở đây, không cần phải đến nơi chỉ định mới có thể luyện chế ở đảo Hạ Viện.

Nhất là phía sau cũng có một lan can, đứng ở đó có thể ngắm mây mù lượn lờ ở xung quanh, có thể nhìn thấy những ngọn núi ở phía xa, dõi mắt nhìn xa hơn thì bầu trời và mặt nước như nối liền với nhau, phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Đồng thời linh khí ở đây cũng nồng đậm hơn mấy tòa lầu các gần bên chợ kia nhiều, đặc biệt là khe núi bên ngoài lan can còn có không ít kỳ hoa dị thảo, có từng đợt hương hoa thơm ngát bay theo gió, thấm vào mũi, làm cho tinh thần sảng khoái hơn hẳn.

- Đúng là chỗ tốt mà.

Mặc dù phải làm hàng xóm với Lâm Thiên Hạo khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy xúi quẩy, nhưng tháy động phủ này không tệ nên hắn cũng không để bụng chuyện hàng xóm lắm, lúc này hí hửng lấy đồ ăn vặt ra ngồi ăn.

- Tiếp theo phải tranh thủ tu luyện và học tập, ta tới đây cũng không phải để đấu đá với Lâm Thiên Hạo, mục tiêu của ta chính là trở thành tổng thống liên bang!

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc bèn đặt đồ ăn vặt xuống, đăng ký linh võng của đảo Thượng Viện, vừa làm quen với kết cấu của đảo Thượng Viện, vừa học tập hồi văn cao cấp và phần chế tạo.

- Mình còn phải tìm hiểu kết cấu của đảo Thượng Viện và binh đồ là cái gì nữa...

Vương Bảo Nhạc trầm tư, lúc trước hắn cũng biết một phần, nhưng không nhiều lắm, nên hiện tại bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn.

Cùng lúc đó, khi Vương Bảo Nhạc đang học tập và nghiên cứu thì Lâm Thiên Hạo cách vách lại đang đen mặt, hắn cắn răng nghĩ cách, mắt lóe lên vẻ âm độc, sau khi lấy thẻ ngọc ra dặn dò một phen thì mới cười lạnh.

- Vương Bảo Nhạc, ngươi dám bôi nhọ ta, nếu muốn bôi thì phải bôi hết mới phải đạo chứ!

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã ba ngày. Chuyện Vương Bảo Nhạc lấy lại động phủ cũng chỉ lan truyền phạm vi nhỏ ở Pháp Binh các mà thôi, dù sao thì với phần lớn học sinh của Pháp Binh các thì cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lâm Thiên Hạo đều chỉ là đám ma mới, mức độ được chú ý không cao lắm. Dù biểu hiện của Vương Bảo Nhạc ở đảo Hạ Viện và quê hương linh tức khá kinh người, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy là hậu sinh khả úy mà thôi.

Lúc này Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng tìm thấy tất cả tin tức mình cần ở linh võng, cũng hiểu rõ hơn về đảo Thượng Viện và Pháp Binh các.

- Pháp Binh các ở bên trong thì phụ trách luyện chế pháp khí và linh bảo, ở bên ngoài thì phụ trách một phần pháp binh của quân khu ở biên giới... Đồng thời đạo viện Phiêu Miểu không đề cao chủ nghĩa cá nhân, họ khuyến khích đệ tử từng các phối hợp với nhau, tạo thành nhóm nhỏ ra ngoài lịch luyện!

Vương Bảo Nhạc khoanh chân đả tọa, ngẩng đầu lên thì thào.

Đồng thời hắn cũng tìm hiểu rõ ràng kết cấu của Pháp Binh các.

Pháp Binh các tựa như một thành trì, từ trên xuống dưới theo thứ tự là một vị các chủ, bốn vịn phó các chủ và vài binhh tử, cùng với một lượng lớn binh đồ, còn thấp nhất chính là những học sinh bình thường.

Đồng thời những người kia cũng nắm quyền lực tương đương trong tay, theo như Vương Bảo Nhạc thấy, các chủ giống như một vị thành chủ, có địa vị cao nhất ở thành trì đó, thống lĩnh toàn bộ, quyền lực cực lớn, không nói tới chuyện khống chế sinh tử, nhưng trong phạm vi quy tắc thì gần như có quyền lực vô hạn.

Còn phó các chủ thì có thể coi như phó thành chủ, nhưng không phải trợ thủ của các chủ không thôi, bản thân họ cũng có quyền lực cực lớn, được phân công quản lý các bộ phận riêng của Pháp Binh các, coi như quản lý một phương... Huống hồ gì nơi này là đảo Thượng Viện, là trung tâm của đạo viện Phiêu Miểu, bất kỳ một binh tử nào ở đây đi ra ngoài đều có thể khiến cho những thành chủ bình thường vô cùng kính sợ!

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng.

- Nếu như ta có thể trở thành binh tử... Đừng nói là chẳng mấy người dám bắt nạt ta, mà khoảng cách đến tổng thống liên bang cũng gần hơn một chút!

Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, đang định tìm hiểu cách trở thành binh đồ thì đột nhiên phát hiện trên linh võng của đảo Thượng Viện đột nhiên xuất hiện vài bài viết có tên mình.

- Hửm?

Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, lập tức xem thử, sau đó hắn nhanh chóng phì cười.

- Hôm nay xin giới thiệu về Vương Bảo Nhạc ở Pháp Binh các cho mọi người biết, nghe nói lúc trước gia nhập đảo Hạ Viện, kẻ này dựa vào việc gian lận để giành được thân phận đặc chiêu, hèn hạ vô sỉ, hạ tiện không ai bằng...

- Thì ra là thế, ta còn đang nói sao hắn lại có tiền như thế, hóa ra lúc tên Vương Bảo Nhạc này làm học thủ ở đảo Hạ Viện đã lợi dụng chức quyền để vơ vét vô số của cải, cho nên hắn mới lắm tiền nhiều của như thế!

Ban đầu mấy bài viết này chẳng có bao nhiêu, nhưng ngày càng nhiều hơn, nhất là bên trong cắn chặt ba điểm là tài năng, nhan sắc với quyền lực, vu khống trắng trợn.

Loại thủ đoạn thấp kém thế này, Vương Bảo Nhạc xem xong chỉ khẽ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy tên Lâm Thiên Hạo này nhìn thì như thông minh, nhưng thực ra lại ngây thơ hết súc.

Nếu như đây là đảo Hạ Viện thì có lẽ thủ đoạn này còn có tác dụng, nhưng nơi này là đảo Thượng Viện, mọi người chỉ quan tâm việc tu luyện của bản thân mình, chẳng có ai ngu ngốc cả, việc thế này vừa không vu oan được cho người ta, lại còn lộ rõ cách hành xử dơ bẩn của bản thân.

- Tầm nhìn hạn hẹp, hành xử ngu ngốc, phỏng chừng tên Lâm Thiên Hạo này dứt sữa muộn quá thành ra chẳng nên thân, chẳng khác nào trò hề.

Vương Bảo Nhạc lắc đầu, cảm giác mình không cần phải quan tâm thay cho cha hắn, đã tốn quá nhiều thời gian ở chỗ kẻ này, vậy nên hắn hản nhiên giơ tay phải mang vòng tay trữ vật lên, mỉm cười vẫy nhẹ một cái, trực tiếp lấy một món đồ ra.

- Nhưng cũng không thể lãng phí được, đúng lúc có thể mượn hắn đến để thử nghiệm xem cực hạn tinh thần của con người là bao nhiêu, tiện thể nghiên cứu pháp khí loại tinh thần mà ta đang nghiên cứu luôn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui