Tam Thốn Nhân Gian

Chẳng trách đầu óc của thanh niên này lại ong hết cả lên như thế, trong lòng thầm hét to. Hắn thân là học sinh đã đến đảo Thượng Viện này hai năm, dù là từ kinh nghiệm chín lần khảo hạch của mình hay là nghe người khác kể lại thì cũng chưa bao giờ gặp phải người lấy một trăm món pháp khí cấp một hoàn mỹ khó luyện chế nhất để đi khảo hạch thế này.

Phải biết rằng làm thế chính là tự tăng thêm độ khó cho mình, theo như thanh niên này thấy thì đây đúng là việc làm không tưởng. Vì luyện chế như thế thì tốn kém quá, ngoài ra độ khó cũng cao hơn rất nhiều, nhất là thời gian quy định để luyện chế mười món sau cùng.

Huống hồ gì, thanh niên này tuyệt đối không tin đám pháp khí đó là do một đệ tử mới tới luyện chế ra, dù tính kiểu gì thì thời gian cũng không đủ. Hắn nghĩ, nếu thật sự có kẻ làm được thì đó nhất định cũng là dạng thiên kiêu sau này nhất định có thể trở thành binh tử.

Nhưng hắn nhìn tên Vương Bảo Nhạc này kiểu gì cũng không giống thiên kiêu, lúc này hắn lấy lại bình tĩnh, gian nan dời ánh mắt ra khỏi mấy món pháp khí đang dần dung nhập vào trong bia đá kia, sau khi dằn cơn rúng động trong lòng xuống thì hắn cho ra kết luận là tên người mới này đã thuê người luyện chế pháp khí giúp mình, sau đó đến đây thử cơ may.

Dù vẫn có phần không hợp lý, nhưng nếu như khảo hạch thất bại thì mớ pháp khí đã nộp lên sẽ không được trả lại, có điều với đám đại gia thì chút tổn thất ấy chẳng là gì hết.

- Sư huynh, tiếp theo phải làm gì nữa đây? Chuẩn bị khảo hạch à?

Trong lúc thanh niên này đang bổ não thì Vương Bảo Nhạc đã đưa hết tất cả pháp khí vào trong tấm bia đá, sau đó nghiêng đầu căng thẳng hỏi lại, hắn cũng để ý thấy biến hóa trên mặt của đối phương, cũng hiểu rõ nguyên do tại sao, có điều lúc này đang sắp sửa khảo hạch nên hắn không thể phân tâm, thành ra khó mà giải thích được.

“Hừ, ta ghét nhất là cái lũ ỷ vào mình có chút tiền là không thèm để ý đến quy định!”

Nghe thấy Vương Bảo Nhạc hỏi thế, trong lòng thanh niên này hừ một tiếng, vậy nên mới lạnh giọng mở miệng.

- Đặt tay lên tấm bia đá thì nó sẽ bắt đầu khảo hạch!

Nói xong, hắn thấy Vương Bảo Nhạc đã giơ tay lên đặt lên bia đá, không khỏi cười khẩy một tiếng.

“Người mới thì phải học được thất bại trước đã, lắm tiền thì đã sao, còn không phải cũng thất bại à!”

Thanh niên này tự mình hoãn khảo hạch lại, muốn tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc kết thúc trong thất bại. Theo như hắn đoán, cùng lắm là nửa nén hương thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ bỏ cuộc.

Nhưng trong lúc hắn tràn đầy tự tin xen lẫn hả hê chuẩn bị xem Vương Bảo Nhạc thất bại thì thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã hết nửa nén hương, chỗ Vương Bảo Nhạc chẳng những không kết thúc mà tấm bia đá trước mặt hắn còn phát ra ánh sáng, còn dâng lên một thước nữa!

- Qua được món đầu tiên rồi à?

Thanh niên ngu người, có phần kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng kinh ngạc chút thôi, chứ trong lòng vẫn hừ hầm.

- Ăn may mà thôi, để xem ngươi có thể...

Trong lòng hắn mới nói tới đây thì ánh sáng trên tấm bia đá lại dâng cao lên hai thước!

- Chuyện gì thế này!

Hô hấp của thanh niên này trở nên dồn dập hơn.

Khi ánh sáng đạt đến ba thước thì thanh niên này đã bồn chồn trong dạ, trên mặt đầy vẻ không dám tin, trơ mắt nhìn ánh sáng liên tục tăng lên, đến bốn thước, năm thước, sáu thước... Mãi cho đến khi chín thước, đầu óc của thanh niên này vẫn ù ù, thất thanh kêu to.

- Không thể nào!! Sao mà nhanh như thế được!! Trong lòng của hắn dậy sóng, nếu như là người khác làm được như thế thì hắn cũng không có phản ứng quá khích cỡ này, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy mớ pháp khí do Vương Bảo Nhạc lấy ra, mỗi món đều rất khó luyện chế, loại gia tăng độ khó này không giống bình thường, nhưng... Hắn ta lại vẫn làm được, còn thiếu chút nữa là thành công rồi!

Nhất là sau khi đến chín thước thì chẳng bao lâu sau, ánh sáng trên tấm bia đá lại tăng vọt thêm lần nữa, trực tiếp đến độ cao mười thước, điều này đại biểu cho Vương Bảo Nhạc đã tấn chức binh đồ thành công, cũng có học sinh của bộ binh tịch phát hiện ra và chạy đến.

- Có người thành công rồi!

- Xuất hiện binh đồ mới rồi!

Trong lúc những học sinh bộ binh tịch này bàn tán, tên thanh niên bên kia đã đứng đực mặt ra, hai mắt vô thần thì Vương Bảo Nhạc ở bên dưới tấm bia đá còn lại chợt mở mắt ra, hoàn thành khảo hạch.

- Có khó lắm đâu nhỉ.

Mặc dù Vương Bảo Nhạc kinh ngạc vì không khó như thanh niên kia đã nói, nhưng thấy mình thành công thì hắn vẫn hưng phấn lắm, vậy nên hắn đứng dậy ôm quyền cảm tạ thanh niên kia, sau đó xoay người nói chuyện với học sinh của bộ binh tịch vừa chạy đến.

Vương Bảo Nhạc cười lớn, vui vẻ rời đi cùng với học sinh của bộ binh tịch, sau khi làm xong học tịch của binh đồ, dựa theo quy cũ, đạo bào đặc biệt và lệnh bài của binh đồ sẽ được bộ binh tịch đưa đến sau, cho nên sau khi lấy số đo xong thì Vương Bảo Nhạc lại hí hửng rời đi.

Mãi đến khi hắn đi xa, tên thanh niên đứng ở chỗ khảo hạch của bộ binh tịch mới hít sâu một hơi, khôi phục tinh thần lại, vội nhìn về phía tấm bia đá mà Vương Bảo Nhạc đã khảo hạch.

- Chẳng lẽ khảo hạch của tấm bia đá này dễ hơn à?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn ta sáng rực lên, sau khi nhớ kỹ vị trí của tấm bia đá đó thì trong lòng nhộn nhạo, thầm nghĩ nếu lần này mình thất bại thì lần sau sẽ đến chỗ tấm bia đó thử xem!

Vương Bảo Nhạc không biết những gì thanh niên này đang nghĩ, lúc này hắn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhàng hân hoan, ngồi trên khí cầu, thầm nghĩ ngày mai là được mặc đạo bào màu lam rồi, cho nên tâm trạng tốt hơn hẳn, lại nghĩ đến việc hôm nay mình có thể xin nhậm chức vào bất kỳ bộ môn nào, vậy nên vội lấy nhẫn truyền âm ra liên hệ với Trần Vũ Đồng, sau khi uyển chuyển nói rõ tình huống xong thì Trần Vũ Đồng cũng vui vẻ đồng ý, mời Vương Bảo Nhạc đến bộ viện quản làm thủ tục.

Vương Bảo Nhạc thấy tất cả đều thuận lợi thì vô cùng hưng phấn, vội đổi hướng bay thẳng đến bộ viện quản.

Lúc này Trần Vũ Đồng đang ở trong phủ đệ của bộ viện quản, vốn hắn đang đanh mặt nghe bốn vị đại đội trưởng dưới trướng mình dè dặt báo cáo công tác, nhưng sau khi nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì khóe miệng chợt nhếch, tựa như rất vui mừng.

Bốn vị đại đội trưởng trước mặt hắn nhìn nhau một cái, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, theo như những gì họ biết về Trần Vũ Đồng thì lúc sếp nhà mình ở bên ngoài đều vô cùng ôn hòa thân thiện, nhưng ở trong bộ viện quản thì gần như không hay nói cười.

- Thú vị lắm, ta vốn còn nghĩ phải thêm một thời gian nữa thì hắn mới tấn chức được, nhưng nay lại nhanh như thế, xem ra sư tôn nói rất đúng, người này quả nhiên là một mầm non tốt, kết giao với hắn là đúng.

Trần Vũ Đồng mỉm cười, lấy nhẫn truyền âm ra, sau khi hỏi thăm người quản lý bên bộ binh tịch xong thì trong mắt lóe sáng đầy kinh ngạc.

- Lại còn có thành tích xuất sắc nữa! Xem ra những gì ta nói với hắn lúc trước hắn đều đặt ở trong lòng, vậy thì... Xem ra không thể đối đãi với hắn như với cấp dưới bình thường được, rất có thể hắn sẽ trở thành minh hữu của ta trong tương lai!

Chuyện thành tích vốn là cơ mật, nhưng thân phận của Trần Vũ Đồng vô cùng cao nên mới biết được.

Nghĩ tới đây, Trần Vũ Đồng quyết định, lập tức dặn dò.

Cùng lúc đó, theo Vương Bảo Nhạc một đường bay thẳng đến bộ viện quản, theo như hắn để ý thấy thì cũng dần biết rõ thân phận binh đồ không giống người thường, trên đường đi hắn nhìn thấy gần như những học sinh bình thường nhìn thấy các binh đồ mặc đạo bào màu lam đi ngang qua đều lập tức ôm quyền chào hỏi, trông bộ dạng uy phong của những binh đồ đó, Vương Bảo Nhạc lại càng thêm phần chờ mong với bộ đạo bào của mình.

- Binh đồ đúng là không phải dạng vừa mà.

Vương Bảo Nhạc cảm khái, một đường đi thẳng đến gần bộ viện quản, từ xa nhìn qua thì bộ viện quản này chiếm diện tích không nhỏ, bên trong có một tòa lầu các bốn tầng, xung quanh còn xây bảy tám tòa lầu hai ba tầng, khiến cho nơi này giống được tách riêng ra.

Lại có kỳ hoa dị thảo khoe mình khắp nơi, đồng thời trên quảng trường bên ngoài tòa nhà chính lại có rất nhiều phi cầu đậu sẵn, trong đó thường xuyên có đệ tử ra ra vào vào, tiếng người cười nói rôm rả, còn có thể nhìn thấy một vài binh đồ, rõ ràng tất cả đều có được quyền lực nhất định, họ đi đến đâu cũng được mọi người cung kính chào hỏi.

- Nơi này chính là bộ viện quản sao.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, đây là lần đầu tiên hắn đến đây, lúc này vừa tới gần thì lập tức có một vị thanh niên mặc đạo bào màu lam nhìn thấy hắn, sau đó bước vội đến, mỉm cười ôm quyền.

- Là Vương Bảo Nhạc sư đệ đúng không?

Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Vương Bảo Nhạc đã đoán được loáng thoáng, nên cũng mỉm cười đáp lễ.

- Vương sư đệ, tại hạ Chu Bằng Hải, mời vào bên trong. Trần sư huynh đang chờ ngươi ở trong đó, hắn đã có dặn dò, từ nay tất cả mọi người đều là người một nhà.

Thanh niên áo lam nmày chính là một trong những đại đội trưởng của bộ viện quản, lúc này hắn dẫn đường cho Vương Bảo Nhạc, vừa âm thầm dò xét hắn một phen, biết rõ vị này có thể chính là đại đội trưởng ngang hàng với mình trong tương lai, cho nên cũng có ý muốn làm quen.

Một đường cười nói trao đổi, Vương Bảo Nhạc đi vào hậu viện của bộ viện quản, sau khi tiến vào một tòa lầu các ba tầng thì nhìn thấy Trần Vũ Đồng đang ngồi uống trà ở bên trong.

- Bái kiến Trần sư huynh!

Khác với mấy lần gặp trước đó, lần này Vương Bảo Nhạc bước vội tới, vẻ mặt vô cùng cung kính, ôm quyền cúi đầu với Trần Vũ Đồng.

Còn không đợi hắn bái xong thì Trần Vũ Đồng đã cười lớn bước tới đỡ hắn dậy.

- Bảo Nhạc sư đệ, không cần phải làm vậy, đến đây nào, ngồi ở đây đi.

Trần Vũ Đồng vừa nói vừa kéo Vương Bảo Nhạc ngồi xuống, vị đại đội trưởng dẫn đường ban nãy nhanh chóng tiến lên dâng linh trà ở trước mặt họ, sau đó cung kính đứng im sau lưng Trần Vũ Đồng.

Đầu tiên là chúc mừng Vương Bảo Nhạc trở thành binh đồ, sau đó cả hai lại tâm sự một lúc, Trần Vũ Đồng mỉm cười lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Vương Bảo Nhạc.

- Bảo Nhạc sư đệ, với tư chất của ngươi thì việc trở thành binh tử chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đồng thời ta biết ngươi thân là đại học thủ ở đảo Hạ Viện, quản lý bộ viện kỷ, ắt hẳn rất có kinh nghiệm ở mặt này, nay bộ viện quản của ta đang thiếu một người phụ trách chức vụ đại đội trưởng đốc tra, không biết Vương Bảo Nhạc có thể tạm thời chịu thiệt, đến đây giúp đỡ sư huynh hay không?

Trần Vũ Đồng mỉm cười nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc giật mình, dù lúc trước hắn chưa từng đến bộ viện quản, nhưng đã từng kiểm tra không ít thông tin trên linh võng, cho nên biết rõ ở bộ viện quản này, ngoại trừ Trần Vũ Đồng ra thì người có quyền lực lớn nhất chính là đại đội trưởng đốc tra, có thể giám sát tất cả mọi người, có quyền thế cực lớn, đáng tiếc là vẫn luôn bị Trần Vũ Đồng nắm chặt, không trao quyền này cho thủ hạ, dưới nữa là bốn đội chấp pháp, trong mỗi đội đều có một đại đội trưởng và vài tiểu đội trưởng, cùng với một số học sinh bình thường không vào được bộ viện quản.

Nhưng hiện tại, nghe ý của Trần Vũ Đồng thì rõ ràng là muốn giao chức đại đội trưởng đốc tra này cho Vương Bảo Nhạc!

Chẳng những Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, ngay cả thanh niên áo lam tên Chu Bằng Hải sau lưng Trần Vũ Đồng cũng hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng Vương Bảo Nhạc cùng lắm cũng giống như mình thôi, nhưng thật không ngờ đối phương vừa đến đã được nắm quyền lớn như thế, hô hấp của hắn không khỏi trở nên dồn dập hơn, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc cũng có phần dè dặt và tò mò hơn hẳn ban nãy, thậm chí còn ẩn chút không cam lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui