Tam Thốn Nhân Gian

- Vương sư huynh, xảy ra chuyện gì thế?

Tu sĩ áo lam Chu Bằng Hải đang ở trong động phủ cân nhắc làm sao xây dựng mối quan hệ tốt với Vương Bảo Nhạc thì nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc. Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau khi nghe hết thì biến sắc, lập tức hỏi, xưng hô Vương sư huynh trong lời hắn hiển nhiên là bản thân không dám coi thường.

Ở phố chợ phía nam, Vương Bảo Nhạc vừa đạp tên binh đồ họ Tôn vừa nói vào máy truyền âm.

- Không có chuyện gì lớn, chỉ là bị một tên bộ viện quản tên Tôn Phương uy hiếp, nói muốn xử lý ta.

Vương Bảo Nhạc nói, liếc nhìn tên binh đồ họ Tôn đang cười lạnh dưới đất.

Vương Bảo Nhạc không mở chức năng phóng đại âm thanh, cho nên mấy câu Chu Bằng Hải nói trong máy truyền âm tên kia không nghe thấy.

Mà sau khi Chu Bằng Hải nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì hít sâu một hơi rồi lập tức kiểm tra xem ai đang chấp pháp, phát hiện không phải người của mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn sáng mắt lên, nhận ra đây là một cơ hội tốt.

Hắn nghĩ nhất định phải xử lý việc này cho thật tốt, thế là lập tức liên hệ đại đội đốc tra, giọng nói cực kỳ nghiêm túc. Thân phận của hắn ở bộ viện quản vốn dĩ rất cao, lại là tâm phúc của Trần Vũ Đồng, đại đội đốc tra cũng nghe nói là đã có đại đội trưởng mới nhậm chức.

Lúc này sau khi nghe Chu Bằng Hải nói, hơn ba mươi người của đại đội đốc tra đồng loạt xuất phát, cùng hắn đi thẳng đến chợ nhỏ phía Nam. Trên đường đi hắn suy nghĩ một chốc, lại liên hệ với tên đại đội trưởng của tiểu đội đang chấp pháp kia để thông báo tình hình. Bên kia hình như đang luyện khí, Chu Bằng Hải nghe thấy tiếng nổ do pháp khí luyện chế thất bại, sau đó có tiếng thở gấp, rõ ràng là người này đã biết chuyện Vương Bảo Nhạc tương lai rất có thể sẽ tiếp quản bộ viện quản từ chỗ Trần Vũ Đồng.

- Đa tạ Chu huynh, tên Tôn Phương chết tiệt này, ta sẽ lập tức đến ngay!

Lúc đám người ở đây bay thẳng đến phía nam thì trong phố chợ phía nam, tên Tôn Phương bị giẫm dưới chân nhìn thấy Vương Bảo Nhạc truyền âm thì lòng hơi bồn chồn, nhưng sau khi phán đoán hắn vẫn cảm thấy không vấn đề gì, thế là cười giễu.

- Tiểu tử, ngươi giả vờ giống thật đấy, cái gì mà ta không quen đại đội đốc tra, cho người hạ lệnh thay ta?

- Ngươi tưởng mình là ai hả!

Tôn Phương cười khẩy, hôm nay hắn ra ngoài sớm, không biết chuyện Vương Bảo Nhạc nhậm chức. Mà hắn không biết thì đám đệ tử vây quanh hắn kia càng không biết, dẫu sao việc Vương Bảo Nhạc nhậm chức cũng coi như vừa mới xảy ra.

Cho nên lúc này tất cả mọi người đều cười và châm biếm Vương Bảo Nhạc.

- Tên này thú vị thật, mới rồi hắn nói đâu ra đấy, suýt chút nữa ta đã tin rồi!

- Thì ra kẻ chọc vào chúng ta là nhân vật lớn đấy, ha ha.

Đám đệ tử bộ viện quản kẻ nào kể nấy nhe răng trợn mắt chịu đau mà cười, tên thanh niên mặt dài kia là cười to nhất.

Vương Bảo Nhạc nghe mọi người bàn tán với vẻ mặt bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

Thấy Vương Bảo Nhạc bình tĩnh như vậy, Tôn Phương hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cho rằng mình không thể bị dọa như vậy được, vì thế hắn cắn răng mở miệng.

- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ chờ xem ngươi có thể gọi người của đại đội đốc tra đến tập hợp hay không, nếu ngươi...

Hắn mới nói đến đây, đột nhiên thấymáy truyền âm rung lên dồn dập.

Thấy người truyền âm cho mình lại là đại đội trưởng, Tôn Phương ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm giác bất an và không thể tin. Hắn nhanh chóng mở máy truyền âm, lập tức một tiếng thét giận dữ vang lên từ trong máy như muốn nổ toang tai hắn.

- Thằng điên Tôn Phương này, ngươi chờ đấy. Trời ạ tổ tông ơi, ngươi mù mắt à, dám trêu chọc Vương Bảo Nhạc!! Lập tức thả người cho ta! Thả người!

Tiếng thét của đại đội trưởng vang lên, cơ thể Tôn Phương chấn động, đầu hắn ong ong. Mấy năm nay hắn chưa bao giờ thấy đại đội trưởng giận đến mức này, giờ đây chỉ biết thở gấp, mắt trợn trừng, đầu óc quay cuồng, ngẩn ra.

Vương Bảo Nhạc mím môi im lặng.

Có điều tuy giọng nói của đại đội trưởng qua nhẫn truyền âm vang như tiếng sấm rền, nhưng đám đệ tử đứng xa đang cười nhạo Vương Bảo Nhạc vẫn không nghe thấy. Bọn chúng thấy đội trưởng nhận được truyền âm thì tức thì phấn chấn hẳn lên, nhất là tên thanh niên mặt dài kia, hắn không nhịn được hô lên.

- Tôn sư huynh, có phải người của bộ viện quản chúng ta sắp đến?

- Ha ha, tên tiểu tử này, để ta xem lát nữa ngươi còn cứng nổi không!

Đám người xung quanh hưng phấn, cơ thể Tôn Phương run rẩy, cổ hắn cũng đỏ lên rồi, hắn gào lên một tiếng.

- Tất cả im miệng hết cho ta!!

Gào xong, sắc mặt Tôn Phương trắng bệch, lập tức cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ và may mắn, run giọng hỏi một câu.

- Ngươi... Ngài là Vương Bảo Nhạc à?

- Ngươi biết ta à?

Vương Bảo Nhạc thản nhiên lên tiếng. Mấy từ này của hắn rơi vào tai Tôn Phương như tiếng sấm nổ tung, khiến cơ thể tên kia run lên như cái sàng, vẻ mặt lập tức cắt không còn giọt máu, như thể sắp khóc lên đến nơi. Lúc này mọi người xung quanh mới thấy không đúng, tên nào tên nấy không dám thở mạnh.Tôn Phương đã sắp sụp đổ tinh thần rồi, định lên tiếng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xa xa vang lên chuỗi tiếng rít, chỉ thấy từng chiếc khí cầu mau chóng bay đến. Nhìn qua thì khoản mười lăm mười sáu chiếc, trong chớp mắt đã đến gần. Hơn mười đệ tử mặc đạo bào của bộ viện quản nhảy từ trên khí cầu xuống, trong đó có tám chín binh đồ, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.

Trước mặt có bốn người, ngoài Chu Bằng Hải và một thanh niên vóc dáng vạm vỡ, vẻ mặt giận dữ ra, hai người còn lại mặc áo đốc tra màu đen, mặt hầm hầm, chính là tiểu đội trưởng của đại đội đốc tra.

Những người này xuất hiện lập tức làm mọi người xung quanh và đám đệ tử bộ viện quản hít sâu, trong lòng cả kinh, còn Tôn Phương thì càng run rẩy, trước mắt tối sầm.

Mà những chuyện này vẫn chưa làm bọn họ tuyệt vọng và hoảng sợ, nỗi sợ hãi chân chính của bọn họ chỉ bắt đầu khi tiểu đội trưởng của đại đội đốc tra và hơn ba mươi đệ tử đại đội đốc tra phía sau vừa nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, cho dù lần đầu gặp mặt đã nhận ra ngay, lập tức vượt qua đám người đi thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.

Sau khi đến chỗ Vương Bảo Nhạc, tất cả đều chắp tay hành lễ với Vương Bảo Nhạc, lời nói càng nghiêm túc và cung kính.

- Bái kiến đại đội trưởng!

Vừa nghe thấy những lời này, Tôn Phương chỉ thấy mắt tối sầm, kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Đám thuộc hạ dưới trướng hắn chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, ngu người tại chỗ, sau đó là âm thanh hít mạnh hoảng sợ.

- Đại... Đại đội trưởng?

- Hắn là... Hắn là đại đội trưởng của đại đội đốc tra??

- Trời ạ, chuyện này... Chuyện này làm sao có thể!

Tên thanh niên mặt dài lúc này triệt để há hốc mồm, cơ thể run rẩy, sợ đến ngây người.

Vương Bảo Nhạc từ từ hít một hơi, cảnh này làm hắn ngẩn ngơ.Thực ra cái cảm giác này hắn không lạ gì, trước đây khi hắn còn là học thủ trong đảo Hạ Viện chính là như vậy.Có điều sau khi thi vào đảo Thượng Viện, hắn đã bước lên bậc thang mới, nhưng lại mất đi quyền lực lúc trước.

Giờ phút này lại một lần nữa nắm được quyền lực trong tay, hắn không khỏi thổn thức, nhưng đã lập tức khôi phục lại. Hắn nhấc chân lên, nói.

- Mang tất cả đi!

Vừa nói xong, đám đốc tra xung quanh lập tức tuân mệnh rồi tản ra bắt Tôn Phương và đám thuộc hạ của hắn lại.Những người này ai nấy đều kính sợ vô cùng, trong lòng đều khổ sở, nhất là thanh niên mặt dài càng run rẩy sợ hãi.Tên Tôn Phương lúc này cũng đã tỉnh lại, song vừa nghĩ một chút đã lại hôn mê.

Khi đám đốc tra áp giải đám Tôn Phương đi, Chu Bằng Hải và thanh niên bên cạnh cũng nhao nhao đến bên Vương Bảo Nhạc. Sau khi nghe Chu Bằng Hải giới thiệu, Vương Bảo Nhạc mới biết thanh niên này chính là đại đội trưởng của tiểu đội của Tôn Phương, hắn hơi híp mắt.

Thanh niên cười khổ, giải thích vài câu, Vương Bảo Nhạc cũng không truy đến cùng, ba người mau chóng trò chuyện vui vẻ.Cảnh này khiến thanh niên thở phào nhẹ nhõm. Không bao lâu, thấy đã muộn nên hai người mới tạm biệt rời đi.

Vương Bảo Nhạc hàn huyên với các chủ tiệm xung quanh rồi cất đống đồ ăn vặt đã mua đi. Lão Lưu rõ ràng khép nép hơn trước kia nhiều, nhưng ánh mắt cảm kích của hắn làm Vương Bảo Nhạc rất vui mừng, không nói gì nhiều mà đi thẳng.

Sau khi hắn đi, phố chợ lập tức bùng nổ. Lúc trước hắn ở đây, mọi người đều không dám lên tiếng, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc và đám đệ tử kia rời khỏi, nơi đây mới vang lên những tiếng nghị luận ồn ào.

- Trời ạ, không ngờ, thực sự không ngờ, tên mập tướng mạo xấu xí kia lại là đại đội trưởng đại đội đốc tra! Đây là nhân vật quyền lực số hai ở bộ viện quản đấy!

- Vương Bảo Nhạc, ta nhớ ra rồi. Hắn không phải là cái tên linh căn tám tấc kia sao, chính là người lúc trước đã lập được đại công cho đạo viện ở quê hương linh tức đấy!

- Chính là tên Vương Bảo Nhạc hồi trước bị bêu xấu trên linh võng, ta nghe nói hắn còn là đại học thủ độc nhất vô nhị trước nay chưa từng có ở hệ Pháp Binh đấy!

Lúc đám người này còn đang ồn ào huyên náo, Vương Bảo Nhạc đã ngồi trên khí cầu bay thẳng đến động phủ của mình, hắn cảm khái, nhớ lại lời cha mình từng nói.

- Muốn không bị bắt nạt thì nhất định phải thành người đứng trên kẻ khác!

Vương Bảo Nhạc nghĩ vậy thì càng thêm kiên định với giấc mơ trở thành tổng thống liên bang.

- Coi như không uổng công nghiên cứu tự truyện quan lớn của ta bao năm nay, sớm muộn gì cũng có một ngày, người mi nhon, đẹp trai thủng trời là ta sẽ...

Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ ngẩng đầu, đang muốn lập lời thề thì đột nhiên... Một tiếng kêu gào hưng phấn vọng vào tai hắn.

- Tiếng này quen thế...

Vương Bảo Nhạc giật mình, còn chưa kịp nhìn thì đã có một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, khí cầu của hắn như trực tiếp bị ăn một cú tát mạnh, bay thẳng xuống dưới đất.

- Chuyện gì thế này!

Vương Bảo Nhạc kêu thảm, chỉ cảm thấy thế giới xoay tròn, hoảng sợ kinh ngạc. Đồng thời lại nhìn thấy trên bầu trời... xuất hiện một con vượn kim cương to đùng!

Con vượn kim cương này hình như rất hưng phấn, nó đấm ngực thùm thụp, nhe răng trợn mắt như đùa giỡn mà phát ra những âm thanh a a. Âm thanh này vang vọng tiêu hồn, như muốn cùng Vương Bảo Nhạc so bản lĩnh xuyên thủng trời vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui