Tam Thốn Nhân Gian

- Các ngươi không nghe lầm đâu, tên của pháp khí này chính là câm miệng!

Vương Bảo Nhạc thần thái phấn chấn, giọng nói vang vọng khắp nơi.

Khi đợt pháo hoa thứ hai của Vương Bảo Nhạc bay lên, đám người trên không trung và đảo Thượng Viện đều bất giác tập trung vào chỗ Vương Bảo Nhạc.

- Hắn quyết tâm quảng cáo đến cùng thật đấy hả!

- Đây rốt cuộc là cuộc thi đấu Chiến Võ các hay buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới thế!

- Câm miệng là cái quỷ gì đây?

Đủ loại biểu cảm xuất hiện trên mặt đám người ở đảo Thượng Viện, cuộc thi Chiến Võ các năm nay đúng là khác người.

Trên không trung, quan viên liên bang, quân đội và các lãnh đạo cấp cao của đạo viện Phiêu Miểu cũng ngu người. Nhìn Vương Bảo Nhạc lúc này mọi người bỗng cảm thấy hình như không phải mình đang xem thi đấu mà là đang xem truyền hình trực tiếp một chương trình quảng cáo nghiệp dư nào đó.

Mà lúc này người kinh hãi nhất chính là đôi nam nữ đang chiến đấu với Lục Tử Hạo. Vừa rồi lúc Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì bọn họ đã ngẩn ra, lúc này thấy ngôn từ cử chỉ của Vương Bảo Nhạc thì lại ngu người lần nữa. Nếu không phải Vương Bảo Nhạc có màn phòng hộ, bản năng của bọn họ ngăn cản thì quả thực hành động của Vương Bảo Nhạc đã làm cho bọn họ mơ hồ bất an.

- Hắn đang làm gì thế?

Vị đại hán Chiến Võ các kia sợ hết hồn, không nhịn được mà quay sang hỏi Lục Tử Hạo.

Lục Tử Hạo bi phẫn vô cùng, cảm giác như danh tiếng của hắn lại bị Vương Bảo Nhạc cướp mất rồi. Hắn vô cùng bức xúc, không đáp mà tung luôn một đấm.

- Tên mập chết tiệt giả thần giả quỷ, sợ gì hắn hả! Đại Hắc, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, xông lên, cắn!

Thấy Lục Tử Hạo không trả lời, nữ học sinh của Ngự Thú các cười lạnh, ra tay càng thêm ác liệt. Cô ta sai khiến mấy con sói khát máu xông thẳng vào mặt Lục Tử Hạo mà táp.

Bọn họ tiếp tục chiến đấu ở nơi này, Vương Bảo Nhạc cũng không ngừng quảng cáo ở bên kia.

- Đừng coi thường vật này, đây chính là pháp khí cấp hai hoàn mỹ, bản thân nó là hạch tâm linh thạch bảy màu, là vật liệu kiên cố bậc nhất, lại được ta khắc thêm hơn hai vạn hồi văn, sau khi xếp lại không những có thể điều chỉnh công năng phong tỏa mà còn có sương mù...

Vương Bảo Nhạc nước miếng tung bay, mắt sáng như đèn pha, tay phải vung lên lập tức xuất hiện ba cái miệng màu vàng!

Ba cái miệng này nhìn qua thì giống như mỏ vịt, chỉ là màu sắc không đều nên khá xấu xí, nhưng nhìn kĩ thì thấy bên trong tản ra ánh sáng tứ phía, uy áp cực mạnh.

Vương Bảo Nhạc vừa nói đến đây, đã thấy Lục Tử Hạo bị thế tấn công hung ác của đám sói buộc phải lùi bước, hắn lập tức quýnh lên.

- Bây giờ ta sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng một chút!

Nói rồi Vương Bảo Nhạc tung ba cái mỏ vịt ra.

Vị nữ học sinh của Ngự Thú các đang giao chiến với Lục Tử Hạo thấy vậy thì cười lạnh.

- Ta ghép nhất mấy thằng mập đấy!

Cô ta tỏ vẻ ghét bỏ Vương Bảo Nhạc, vung tay lên chỉ huy ba con sói lao thẳng đến chỗ hắn!

Nhưng ngay khi ba con sói hung ác kia lao qua, ba cái mỏ vịt lập tức xuyên qua phòng hộ của Kim Chung tráo, mang theo ánh sáng uy áp chói lóa. Lúc bay ra miệng chúng tự chập lại phát ra âm thanh inh tai quái dị, trong chốc lát đã chấn nhiếp hồn phách!

Ba con sói hung ác cũng bị giật mình khiếp sợ, cước bộ hơi ngừng lại, đúng lúc này ba cái miệng đột nhiên bạo phát lần nữa, lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần trước đó kích thích công năng phong tỏa nhằm vào ba con sói. Mặc cho mấy con sói giãy dụa né tránh thậm chí còn gào rống điên cuồng cũng đều vô ích, hai trong ba cái miệng trực tiếp đeo lên mõm sói!

Có điều cái miệng còn lại dường như xảy ra chút trục trặp, phong tỏa thất bại, hoàn toàn không nhắm vào con sói thứ ba mà bay một vòng giữa không trung như thể mất linh vậy.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nữ học sinh của Ngự Thú các còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai miệng đeo vào mõm hai con sói kia. Cái miệng còn phát ra âm thanh ken két, lại biến thành khóa bịt kín mõm hai con sói kia lại, khép không được há không xong. Tiếng gào của hai con sói tựa như bị bóp cổ nghẹn lại.

Bị tấn công, cơ thể hai con sói đổ ập xuống, ngay cả kêu cũng không kêu ra được, chúng nóng nảy lấy móng vuốt cào, thậm chí còn cào trầy cả ra, có thể thấy khó mà thoát ra trong thời gian ngắn. Đúng lúc này, âm thanh xì xì vang lên, hai cái miệng trực tiếp phun ra một lớp sương mù dày đặc thẳng vào miệng sói. Lớp sương mù này không hiệu quả lắm, hai con mãnh thú chỉ lảo đảo chứ không hôn mê.

Con sói còn lại tuy không bị chụp mõm nhưng đã chứng kiến hết thảy, nó bị hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau.

- Tiểu Hắc, Tiểu Bạch!

Nữ học sinh Ngự Thú các biến sắc, cô ta nóng nảy lập tức tiến lên trợ giúp.

Lúc đó, đám người đang theo dõi khán đài trên không trung ai cũng ngơ người. Quả thực cái miệng này tuy có chỗ đáng khen nhưng vẫn rất tầm thường, không bằng hạt châu Kim Chung tráo của Vương Bảo Nhạc khi trước, chưa kể trong ba cái còn một cái mất linh. Màn quảng cáo trực tiếp này đúng là thất bại thảm hại.

Còn về phần đảo Thượng Viện thì vang lên vô số câu cảm thán, tiếng nghị luận không ngừng.

- Cái này đâu có gì lạ, lại còn có một cái mất linh nữa.

- Xem ra tên Vương Bảo Nhạc này cũng hết bài rồi, tưởng gì!

Vương Bảo Nhạc cũng nôn nóng, mồ hôi đầy đầu.hắn biết đây là do lúc hắn luyện chế không suy nghĩ nhiều, lúc khắc hồi văn xảy ra chút vấn đề, lúc này nóng nảy bèn vội vã vung tay phải lên, cái miệng đang xoay tròn trên không trung lập tức bay về trên tay hắn.

- Khụ khụ, vừa rồi là bị lỗi. Pháp khí Câm Miệng ta luyện chế này có thể điều chỉnh công năng phong tỏa, ta đã ghi chép bảy tám loại mãnh thú bên trong, các ngươi có thể tự thêm chủng loại mãnh thú. Các ngươi xem, giờ ta sẽ điều chỉnh lại lần nữa, sẽ không vấn đề gì!

Vương Bảo Nhạc nói rồi lập tức điều chỉnh lại, ném ra một lần nữa.

Lần này cái miệng bay ra nhưng vẫn không phong tỏa được con sói đang run rẩy sợ hãi kia mà lại bay lên trời, Vương Bảo Nhạc vỗ trán thở dài, hắn biết màn quảng cáo này đã thất bại.

Nhưng ngay khi hắn đang buồn bực thì đảo Thượng Viện vang lên những tiếng cảm thán, cái miệng đột nhiên xảy ra bất ngờ, sau khi xoay một vòng trên không, nó một lần nữa trực tiếp bay thẳng đến chỗ nữ học sinh của Ngự Thú các!

Tiếng kêu thét chói tai vang lên làm cho những ánh mắt đang chực dời đi tập trung lại. Vừa nhìn thấy thì mọi người đều rung động.

Nữ học sinh Ngự Thú các vốn đang phẫn hận giúp con sói của mình kéo cái miệng ra đột nhiên trợn trừng mắt, trong đầu hiện lên dáng vẻ mình bị bịt miệng, hậu quả thật đáng sợ, đầu cô ta như muốn nổ tung, kêu lên chói tai, cấp tốc lùi lại.

Có điều tuy tốc độ cô ta khá nhanh nhưng cái miệng còn nhanh hơn.Tiếng xé gió vang lên, trong chớp mắt nó đã đến gần.Thấy sắp phải đeo rọ lên, cô ta biến sắc lấy một đống pháp khí bảo vệ ném ra ngăn cản.

Tiếng nổ vang lên, cái miệng vô cùng khủng, tuy khi xuyên qua đống pháp khí phòng hộ của cô gái có bị vỡ vụn chút ít, nhưng cô ta chưa kịp thở phào thì cái miệng đột nhiên nảy lên, một làn sương mù dày đặc phun vào mặt cô ta.

Nếu chỉ là sương mù thì đã đành, trong cái miệng vỡ nát kia đột nhiên bay ra một sợi dây thừng mảnh ẩn trong sương mù mà đến, nữ học sinh Ngự Thú các lại biến sắc. Tuy cô ta đã tránh được sương mù nhưng không thoát được dây thừng, chỉ chớp mắt đã bị dây thừng quấn vài vòng trói gô lại.

- Vương Bảo Nhạc!!

Nữ học sinh Ngự Thú các đã nghe tên Vương Bảo Nhạc lúc hắn tự giới thiệu, giờ lại bi phẫn gào lên, nhưng cô ta chỉ có thể đứng đó không giãy ra được.

Vương Bảo Nhạc chớp mắt, nhưng đã lập tức phản ứng kịp, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời đằng hắng mấy tiếng.

- Thực ra vừa nãy ta chưa nói xong, pháp bảo này chẳng những nhiều biến hóa mà đối với người cũng có hiệu quả...

Hắn còn chưa nói xong, nhẫn truyền âm đã rung lên điên cuồng!

Lúc này, mấy vạn người đang quan sát cuộc chiến bên ngoài đảo Thượng Viện có không ít người kêu hô, hai mắt sáng choang. Cho dù là học sinh của Pháp Binh các cũng cảm thấy vật này quá tuyệt vời. Tuy pháp khí biến hóa nhiều thì ở Pháp Binh các cũng có, dù cho cái miệng mà Vương Bảo Nhạc luyện chế có chút khuyết điểm nhưng vô cùng đặc biệt. Mà điểm đặc biệt ấy nếu kết hợp khi thực chiến sẽ có tác dụng không thể tưởng tượng nổi.

- Lại còn vậy nữa! Quá tà ác, quá âm hiểu. Vương Bảo Nhạc ta khinh bỉ ngươi! Ta lấy ba cái!

- Pháp khí này lợi hại! Còn có ba loại biến hóa, đầu tiên là chụp miệng, tiếp đó là sương mù, cuối cùng hóa thành dây thừng! Thật khó mà phòng bị, có thể nói đây là pháp khí trói người tuyệt vời!

- Đám các ngươi bị hâm à, trói người có là gì, thứ này chính là chuẩn bị cho Đan Đạo các chúng ta. Dùng sương mù tuy là cặn bã, nhưng đợi chúng ta sửa xong thì bảo bối này sẽ vô cùng lợi hại!

- Ta lấy mười cái!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui