Tam Thốn Nhân Gian

Bên trong động phủ Pháp Binh các, theo pháp khí điên cuồng vận chuyển, chỉ lệnh mà Vương Bảo Nhạc đưa ra được món pháp khí này vận chuyển vô cùng hoàn mỹ, lúc này chợt bộc phát, Vương Bảo Nhạc hôn mê ngã vật ra đất, mỡ béo trong cơ thể nhanh chóng phân giải với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Thân thể của hắn cũng bắt đầu dần dần khôi phục, chẳng qua quá trình nhanh hơn tốc độ giảm béo thông thường đến mức khó mà hình dung được, cho nên thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng bất giác co giật.

Nếu người ngoài thấy cảnh này thì nhất định sẽ giật thót, không thể không bội phục dũng khí và tàn nhẫn khi muốn giảm cân của tên béo này...

Cùng lúc đó, khi Vương Bảo Nhạc hôn mê thì trên nơi cao nhất của đỉnh núi Ngộ Đạo các ở đảo Thượng Viện, nơi này có một khu cấm địa, không được cho phép thì không ai được vào.

Từ xa nhìn qua thì đỉnh núi hãm xuống tạo thành một hồ nước, cạnh hồ có một gian nhà gỗ, lúc này vị tt đã cho Vương Bảo Nhạc một ngón tay kia đang khoanh chân ngồi nhìn mặt nước.

Theo ánh mắt của ông, có thể thấy rõ bên dưới mặt nước lại xuất hiện cảnh tượng trong trận so tài Chiến Võ các, như thể trận so tài mà Vương Bảo Nhạc đã tham dự thực ra đang tiến hành bên dưới mặt nước này vậy.

Trong lúc quan sát, thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần cũng đi tới, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lúc này đến gần thì hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, đi tới bên cạnh lão giả, thấp giọng cúi đầu gọi.

- Sư tôn.

- Cảm thấy thế nào?

Lão giả vẫn nhìn mặt nước, không quay đầu lại, lúc này cuộc so tài của Chiến Võ các đã chọn ra được người mạnh nhất ở mỗi ngọn núi, đang bắt đầu đợt so tài vòng hai.

Thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần vốn đang cố gắng để mình bình tĩnh lại, nghe sư tôn nói xong thì hình có phần nhịn không được, liên tục hít sâu mấy hơi cũng không dằn cơn tức được, cắn răng nói.

- Vương Bảo Nhạc hắn ta vô sỉ quá! Ta chỉ định kiểm tra một chút thôi, nhưng hắn lại nuốt mất huyễn binh của ta, còn bị hắn tiêu hóa hơn phân nửa thế này... Sư tôn, ta hoài nghi hắn là do hung thú biến thành!

Nói tới đây, Lý Vô Trần lại càng không cam lòng hơn.

Nghe đệ tử của mình nói thế, vẻ mặt của lão giả chợt đổi, sau khi nhớ lại chuyện khi nãy thì không khỏi mỉm cười, quay đầu lại nhìn Lý Vô Trần đang nổi giận.

- Vô Trần, ngươi nói, nếu để Vương Bảo Nhạc này làm sư đệ của ngươi thì sao?

Lão giả ngẫm nghĩ, trong mắt chợt lóe sáng.

- Ơ?

Thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần rõ ràng không ngờ sư tôn của mình lại hỏi thế, lúc này đầu óc của hắn nổ vang, nghĩ đến chuyện nếu tên kia thành sư đệ của mình thì sau này nhất định mình sẽ chẳng thể nào yên thân được, thế là hắn lập tức sốt ruột không thôi, nhưng chuyện thế này hắn không thể ý kiến gì được, chỉ có thể không cam lòng mà đáp lại.

- Sư tôn, việc này cần phải nghĩ kỹ hơn, ta cảm thấy có thể sau này ngài sẽ hối hận...

Lão giả mỉm cười im lặng, quay đầu lại quan sát trận chiến ở dưới mặt nước kia, nhưng đôi mắt càng lóe sáng hơn, ý cười bên môi hồi lâu vẫn không mất đi.

Trông thấy dường như sư tôn đã có quyết định nên thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần buồn bực ngồi xuống kế bên, lại nhịn không được mà lấy bb giọt nước của mình ra xem, thế là lửa giận lại bùng lên. Nhất là khi hắn đột nhiên nhớ ra vật này từng bị Vương Bảo Nhạc nôn ra thì lại biến sắc, bất giác đưa lên mũi ngửi thử...

Thời gian thấm thoắt trôi qua, trận so tài của Chiến Võ các tiến hành đến ba ngày sau thì cuối cùng cũng kết thúc, mặc dù Lục Tử Hạo cũng trở thành cường giả của một đỉnh núi, nhưng trong trận đấu cuối cùng thì không giành được giải nhất của Chân Tức tầng một, dẫu thế hắn vẫn lọt vào trong top 10.

Người đứng đầu lần này là Trác Nhất Phàm!

Trần Tử Hằng đứng thứ ba, còn người đứng thứ hai là một học sinh nữ tên Ngô Tuệ, trước kia cô ta cũng không có tiếng tăm gì, nhưng người trợ chiến mà cô ta mời đến lại là Triệu Nhã Mộng. Nhờ có Triệu Nhã Mộng giúp đỡ, cô ta đi thẳng lên thành người đứng đầu của một ngọn núi, sau đó lại nhờ vào trận pháp mà Triệu Nhã Mộng đã cho để trở thành một con hắc mã của trận so tài lần này.

Lúc này trận so tài của Chiến Võ các đã kết thúc, sau khi quân đội và quan viên liên bang rời đi thì Chân Tức tầng một đến năm trong top 10 lập tức trở thành nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong đảo Thượng Viện, được vô số người ghé mắt.

Nếu như là năm ngoài, sau khi cuộc so tài của Chiến Võ các kết thúc, cho dù những người trợ chiến có được nhắc tới thì dẫu sao cũng không hot được bằng những người chiến thắng của Chiến Võ các, dù sao thì đây cũng là trận so tài của họ mà.

Nhưng lần này thì lại khác, bởi vì có sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc, dù là chuyện hắn bắn pháo hoa để quảng cáo hoặc là lần bộc phát lúc chiến đấu với Lý Vô Trần, thậm chí cả chuyện cuối cùng hắn nuốt một giọt nước khiến tu vi đột phá, sau đó biến thành cái thùng phuy cũng đều thành chủ đề được người ta bàn tán nhiệt liệt.

Vậy nên tên của hắn cũng được nhắc tới liên tục, dần dần còn hơn hẳn mấy vị kiêu tử của Chiến Võ các, trong khoảng thời gian này, danh tiếng của hắn lên như diều gặp gió, ngay cả những người đã chiến thắng trong trận đấu kia nghe kể chuyện của Vương Bảo Nhạc xong thì cũng phải nghẹn họng.

Mà Vương Bảo Nhạc lúc này vẫn đang nằm hôn mê thẳng cẳng trong động phủ của mình, thân thể thi thoảng lại co giật vài cái, nhưng hắn rõ ràng đang gầy đi, dần quay về bộ dạng như trước trận so tài chứ không còn to uỳnh như khi mới quay về nữa.

Mãi cho đến hơn hai ngày sau, khi hoàng hôn buông xuống thì Vương Bảo Nhạc mới run lên một cái, dần hé mắt ra, đầu tiên là có phần ngơ ngác, sau khi ý thức tỉnh táo lại thì hắn ngồi bật dậy, vội cúi đầu nhìn thân thể của mình.

Sau khi thấy bụng của mình xẹp đi rất nhiều, thân thể cũng đã khôi phục thì Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, vội lấy một cái gương ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở trong gương thì hắn lập tức cười vang.

- Thành công rồi, mấy thứ như giảm cân với ta chỉ là chuyện vặt thôi, ha hả!

Vương Bảo Nhạc cười vang rồi ngồi dậy, liên tục quay vòng vòng trước gương, hồi lâu sau hắn lại càng hưng phấn hơn.

- Vẫn mi nhon với đẹp trai như ngày nào!!

Vương Bảo Nhạc vừa đắc ý vừa hớn hở, nhịn không được bèn đưa tay lên vỗ bụng, đang định cảm khái thì hắn chợt ngẩn ra, nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn.

- Sao cứ có cảm giác như vỗ trúng cái gì ấy nhỉ...

Vương Bảo Nhạc kinh ngạc sờ kỹ một cái, nháy mắt đã biến sắc.

- Cái gì thế này, sao lại tròn tròn...

Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, lập tức nín thở, đầu óc lập tức nhớ đến chỉ lệnh cuối cùng mình đã hạ trước khi hôn mê.

- Không thể nào...

Đầu óc Vương Bảo Nhạc như nổ mạnh, sợ tái mặt, vội nội thị xem xét, nhưng vừa xem xong thì dù hắn thở phào một hơi, nhưng vẫn ngu người một hồi.

Lúc này ở bên trong cơ thể hắn, phía trên đan điền mà mầm mống thôn phệ của hắn đã chiếm cứ bất chợt có một viên kết tinh to bằng nắm tay, trông không khác gì linh thạch, nhưng lại có màu đỏ máu, bên trong tựa như ẩn chứa linh khí vô cùng kinh người, Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thụ thoáng một cái thôi đã phải hít sâu vài cái, hắn cứ thấy thứ này giống như một quả boom vậy.

Một khi nó nổ, chỗ linh khí khổng lồ bên trong bộc phát ra nhất định sẽ khiến mình bị nổ banh xác.

- Đây là gì thế này, chẳng lẽ kết thạch do linh khí dày đặc bị áp súc lại mà thành ư?

Vương Bảo Nhạc có phần căng thẳng, sau khi quan sát thật kỹ thì cũng ngu người.

Mỡ béo trong cơ thể hắn bây giờ gần như đã biến mất hết chín phần, nhưng mặc dù tu vi bản thân cũng có đề cao thật, nhưng lại chẳng được bao nhiêu, cho nên, kết hợp với chỉ lệnh hắn đã đưa ra trước khi hôn mê thì lập tức rõ ràng lai lịch của kết thạch này ngay.

- Bởi vì ta đánh lừa trí não rằng mình đã mang thai, cho nên linh khí phát ra lúc lớp mỡ bị hòa tan mới ngưng tụ lại ở trong bụng của ta, nhưng vì trong bụng ta không có em bé... Cho nên chỗ linh khí đó lập tức ngưng tụ thành cái này...

Vương Bảo Nhạc thì thào, đến bản thân hắn cũng không dám tin, hồi lâu sau mới cười khổ.

Cũng may hắn phát hiện linh khí trong kinh mạch đã không còn mỏng như tơ nữa, dường như được vô số sợi tơ ghép lại, tạo thành một dòng suối nhỏ chạy dọc trong kinh mạch của hắn, khiến cho bản thân cường hãn hơn khi xưa rất nhièu.

- Chân Tức tầng hai!

Sau khi cảm giác được tu vi của mình biến hóa thì Vương Bảo Nhạc mới thoải mái một chút, hắn thầm nghĩ kết thạch kia trông cũng rất lợi hại, nếu mình từ từ hấp thu nó thì còn khiến mình tu luyện nhanh hơn cả dùng đan dược.

Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lại kích động hẳn lên, vội thử xem, sau khi phát hiện lúc tu vi của mình vận chuyển, theo linh khê dạy dọc kinh mạch, kết thạch màu đỏ kia rõ ràng cũng tan rra một chút linh lực để cho kinh mạch hấp thu, bổ sung cho linh khê thì Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn vô cùng.

- Đây đúng là cơ duyên mà!

Trong lúc vui mừng, Vương Bảo Nhạc cười lớn, nghĩ đến việc nay mình đã thành Chân Tức tầng hai vì trong lòng nôn nao, điều khiển linh khí trong cơ thể ngưng tụ lại ở lòng bàn tay như thuật pháp đã ghi ở trên Vân Vụ Phiêu Miểu Công. Hắn siết bàn tay một cái, xoẹt một tiếng, một quả cầu lửa to bằng nắm tay lập tức xuất hiện trên tay hắn!

- Qủa nhiên không cần phải dựa vào bùa nữa!

Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, xua tan hỏa cầu rồi thử tiếp, sau đó lại có phong nhận nho nhỏ được huyễn hóa ra, kiểu nghịch thử nghiệm biến hình thuật pháp này khiến Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, liên tục thử nghiệm, nhưng không lâu sau hắn lập tức cảm thấy linh khí trong kinh mạch cạn dần, khó mà làm tiếp được nữa.

Thấy thế thì Vương Bảo Nhạc mới vội dừng tay, khoang chân đả tọa một lát, phát hiện linh khí trong kinh mạch đã khôi phục thì mới mở mắt ra, trong mắt khó giấu nổi vẻ hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui