Tam Thứ Lỡ Duyên Nhất Thứ Tương Ngộ


Một tháng trôi qua, tuy rằng nàng đã khiến mọi người dần dần cảm mến nàng, nhưng tâm nàng chưa ngày nào được yên ổn.
Khuôn mặt này, mỗi lần nàng nhìn thấy, trong lòng đều quẩn quanh ngàn vạn những hoài nghi chẳng thể giải đáp.
Nàng ngồi lặng trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ:
"Chẳng lẽ hắn không phải Trương Hàn, kiếp này, hắn chỉ là Tư Mặc mà thôi? Nhưng tại sao dung mạo của hắn, lại giống với Trương Hàn như vậy? Tại sao trong kiếp sống đó, hắn lại đuổi cùng giết tận cha mẹ của ta?"
Mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng đó, tim nàng lại đau như bị ngàn vạn đao kiếm giày vò.

Nàng ôm lồng ngực quoặn đau, quá khứ đau thương luôn ẩn hiện trong tâm trí nàng, nàng chỉ còn cách khóc nghẹn trong đau khổ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, nàng một mình đi dạo quanh vườn hoa, ngắm nhìn chúng, lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.

Tư Mặc từ kinh thành trở về, thấy nàng một mình ngồi bên hồ nước, dường như chẳng để ý xung quanh.

Chàng không dám lộ diện, sợ nàng sẽ rời đi vì khó chịu.

Vì chuyện không may trước đó, tới bây giờ, chàng vẫn còn thấy áy náy.

Giờ thấy nàng như vậy, ắt nghĩ nàng vẫn còn giận, nên chàng chỉ dám đứng từ xa, nhìn lén nàng mà thôi.
Chàng bất giác tự hỏi:
"Tại sao ta lại như vậy? Sao dạo này ta cứ nhìn lén quận chúa? Ta.."
Từ khi chứng kiến hành động ấm áp của nàng dành cho A Tâm, Tư Mặc đã thay đổi ánh nhìn về nàng.

Tới chàng cũng không hiểu tại sao, hễ thấy nàng, chàng lại luôn đăm đăm hướng tới như thế, dường như luôn muốn để nàng ở trong tầm mắt.
Nàng đi dạo cũng đã đủ, muốn đi vào phòng nghỉ ngơi, đúng lúc ấy, Viên Lạc công chúa tới.

Vị công chúa này đem lòng mến mộ Tư Mặc từ lâu, nên vừa thấy Tư Mặc hồi phủ, đã muốn tới phủ Dương Tông này để trò chuyện, tìm cớ được ở bên chàng.
Thấy Bạch Liên, công chúa đã cười mỉa mai, giễu cợt nàng:
"Cứ ngỡ vị hôn phu của Tư Mặc công tử diễm lệ đoan trang thế nào, sao sắc mặt lại nhợt nhạt, bộ dạng thảm hại thế này?"
Nàng không còn sức để đáp nữa, vết thương vẫn chưa lành hẳn, lại thêm phần suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ như đang bòn rút cạn kiệt sức lực trong nàng.

Cứ ngỡ, sống một cuộc đời mới, quá khứ sẽ ngủ yên, nhưng mọi thứ đều là lầm tưởng.
Nàng cúi người hành lễ, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Viên Lạc kéo lấy tay nàng, sắc mặt bắt đầu thay đổi:
"Nhìn thấy ta, ngươi lại tỏ thái độ như vậy, bổn công chúa ta không xứng để ngươi nói chuyện hay sao?"

"Bạch Liên thực sự không biết nên đáp lại công chúa thế nào.

Những lời nhục mạ khi nãy, Bạch Liên chỉ là không ngờ, chúng lại được nói ra từ miệng công chúa."
Viên Lạc tức giận, đẩy nàng ngã xuống hồ.

Tư Mặc vội nhảy xuống cứu nàng, chàng lớn tiếng mắng Viên Lạc:
"Thật không ngờ công chúa lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.

Từ nay, Dương Tông phủ không chào đón công chúa."
Viên Lạc tức giận rời đi.

Thật may lúc ấy có Tư Mặc, nếu không tính mạng của nàng đã gặp nguy hiểm rồi.

Tư Mặc người ướt sũng, vẫn ngồi bên chờ nàng tỉnh lại.

Ánh mắt này, sao lại thâm tình tới như vậy.

Nhìn ngắm nàng, bỗng tim chàng đập loạn nhịp, đầu thầm nghĩ, có lẽ, trái tim này đã phải lòng nàng rồi.
Nàng tỉnh lại, thấy Tư Mặc ngồi bên, nàng đứng dậy, rút thanh kiếm dưới nệm, tiến về phía chàng.

Tư Mặc vẫn chưa hiểu chuyện gì, nàng lạnh lùng hỏi, tay chĩa thanh kiếm về phía chàng:
"Ngươi từng nợ ta một đôi mắt, một mạng sống.

Bây giờ, ta bắt ngươi phải đền mạng."
"Quận chúa, nàng nói gì vậy? Ta chưa từng hại nàng, sao có thể lấy đi đôi mắt, lấy đi mạng sống của nàng được."
"Mỗi lần nhìn thấy ngươi, những kí ức đau đớn ấy lại ùa về.

Ta cứ ngỡ, ở một kiếp khác, ta có thể quên đi quá khứ, yên ổn sống một đời bình yên, nhưng cuối cùng ta lại gặp ngươi một lần nữa.

Ta căm ghét khuôn mặt của ngươi, căm ghét sự giả tạo của ngươi, ta.."
"Ta thực sự không biết nàng đã trải qua những gì, trước đây, quả thực ta rất ghét nàng.


Nhưng từ khi nàng tới Dương Tông phủ, ánh nhìn của ta đối với nàng đã thay đổi rồi, Bạch Liên, ta không muốn giả dối với chính bản thân mình nữa, cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì với nàng.

Ta yêu nàng!"
Nàng câm nghẹn, bật cười trong vô thức.

Những lời ấy đối với nàng chưa bao giờ là thật cả, nàng cười đến phát ngốc, hỏi Tư Mặc:
"Được, ngươi nói ngươi yêu ta, vậy ngươi có nguyện ý vì ta mà từ bỏ đôi mắt, từ bỏ mạng sống của ngươi hay không?"
Mắt chàng ửng đỏ, đăm đăm hướng về nàng.

Chàng mỉm cười, từng bước hướng về phía nàng:
"Ta nguyện ý! Ta nợ nàng nhiều như vậy, nếu như nàng muốn lấy, nàng cứ lấy đi.

Ta không thể hiểu được nỗi đau của nàng, nhưng ta tin, lời nói của nàng là thật.

Là ta không hiểu được con người của nàng, tới lúc ta nhận ra mình đã yêu nàng sâu đậm, thì đã quá muộn rồi.

Bạch Liên, Tư Mặc ta đã nói, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nếu như nàng không tin, ta chỉ còn cách dùng mạng của mình để nàng hiểu, trái tim của ta, thực sự dành cho nàng."
"Ngươi im đi! Ngươi mau đi ra ngoài, mau!"
Tư Mặc thấy nàng kích động như vậy, đôi tay run rẩy vẫn không thể động thủ, chàng lặng đứng ngoài cửa chờ nàng bình tĩnh lại.
Bỗng mọi thứ như ngưng chuyển, một bóng hình ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, quay mặt lại, chính là linh hồn của quận chúa Bạch Liên.

Quận chúa trừng mắt nhìn nàng, giọng nói như vang vọng:
"Tại sao nàng lại muốn giết Tư Mặc? Những gì mà nàng nghĩ tất cả đều sai rồi.

Người đã giết cha mẹ của nàng chính là đệ đệ đã chết yểu của Tư Mặc.

Lòng dạ hắn vốn độc ác, nên trời định đoản mệnh.

Đầu thai sang kiếp sống đó, hắn vẫn ác độc như vậy, nên giết họ không bao lâu, hắn cũng bị đọa xuống địa ngục rồi.


Tư Mặc lòng dạ lương thiện, ta yêu chàng, nhưng ta lại không thể có được chàng.

Hôm nay ta tới đây để nói lời từ biệt với nàng, ta cũng muốn nói với nàng rằng, hãy buông bỏ thù hận trong lòng, tất cả đều là do nghiệp mà thành, nàng hãy chăm sóc Tư Mặc thật tốt, ta thật không ngờ rằng, nàng có thể cảm hóa được chàng, ta nhìn được tình yêu từ sâu trong đôi mắt chàng.

Bảo trọng, ta đã hết thời gian rồi!"
Nghe những lời của quận chúa, nàng mới vỡ lẽ, hóa ra, đó không phải là Tư Mặc, người mà nàng vẫn luôn ôm hận, hóa ra lại luôn yêu thầm nàng.

Xung quanh trở lại bình thường, nàng vứt kiếm xuống đất, quỳ xuống gào khóc.

Tư Mặc chạy vào, nàng ngước lên, nhìn thấy vị nam nhân ấy, nàng chạy tới ôm trầm lấy chàng.
Nàng khóc nghẹn, hối hận vì những gì đã làm với chàng.

Tư Mặc dỗ dành nàng, để nàng bình tĩnh lại rồi từ từ hỏi chuyện.
Trời sẩm tối, cả Bạch lão gia và Dương lão gia đều trở về cùng lúc.

Vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tư Mặc và Bạch Liên được gọi ra.

Dương lão gia nhìn cử chỉ kính cẩn của Bạch Liên, cả giọng nói dịu dàng dễ nghe của nàng, hơn nữa, thấy con trai vui vẻ đi bên cạnh nàng, hơn nữa sắc mặt lại hồng hào, luôn nở một nụ cười tươi, ngài đoán chắc, mọi thứ đã thay đổi rồi, cả nàng và Tư Mặc đều đã thay đổi, nhưng thà rằng sự tình cứ như trước, trong lòng hai người sẽ đỡ khó xử hơn.

Dương lão gia nói:
"Sắp có một trận chiến lớn xảy ra, biên giới đã bị đe dọa rồi, đám phản loạn đó đã bắt đầu thực hiện âm mưu lớn, trận đánh này, không thể cứu vãn được nữa.

Tư Mặc, bệ hạ đã hạ thánh chỉ triệu con vào cung, nội trong ngày mai, con phải lên đường ra biên giới.

Hơn nữa.."
Lão gia ngập ngừng không nói, Bạch lão gia tiếp lời:
"Bệ hạ có chỉ, gả công chúa Viên Lạc cho Tư Mặc, dù ta đã bẩm báo hai đứa được hứa hôn từ nhỏ, nhưng bệ hạ vẫn quyết, dù có hứa hôn, cũng phải để công chúa làm chính thất, còn Bạch Liên thì.."
"Con không đồng ý!"
Tư Mặc thẳng thắn từ chối, chàng còn tiếp lời:
"Cả đời này của con sẽ không cưới ai ngoài Bạch Liên cả.

Cha, cho dù phải chết, con cũng kháng chỉ."
Hai người chỉ biết thở dài, mới đi có một thời gian, vậy mà Tư Mặc và Bạch Liên đã quyến luyến không thể rời, ai cũng nhận ra nàng đã thay đổi, nhưng thánh chỉ không thể kháng, làm sao tác thành đây?
Đêm xuống, chàng tới phòng của Bạch Liên, nàng buồn bã vì chuyện của chàng và công chúa Viên Lạc.


Một công chúa đức cao vọng trọng, lại làm ra những chuyện bỉ ổi như thế, đôi co với nàng không được, liền dùng bệ hạ, bất luận thế nào cũng phải có được chàng.
Chàng bước tới, nhẹ ôm nàng vào lòng, cố gắng trấn an nàng:
"Nàng yên tâm! Ngày mai vào cung, ta sẽ xin bệ hạ một ân điển, nếu ta thắng trận, ta muốn huỷ hôn với công chúa.

Lúc ấy, ta sẽ về bên nàng, để nàng kể hết mọi chuyện cho ta nghe, còn nếu ta bỏ mạng nơi chiến trường, vậy nàng.."
"Không, ta sẽ chờ chàng.

Ta tin, chàng nhất định sẽ bình an trở về."
"Bạch Liên, đêm nay, hãy để ta tuỳ hứng một lần, ta không muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào ở bên nàng."
Chàng nhắm mắt, dành nụ hôn ngọt ngào nhất tới nàng.

Tay từ từ gỡ bỏ từng lớp y phục, tới khi tiếp xúc đến da thịt nàng, nàng bắt đầu có chút ngại ngùng.

Tư Mặc nhanh tay ẩm nàng lên, ôm trọn trong lòng, từ từ đặt nàng xuống giường, y phục trên người chàng cũng đã gỡ xuống.

Tình yêu đang rực cháy trong lòng, không thứ gì có thể ngăn cản nữa, trái tim đập loạn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vạm vỡ của chàng, tay vẫn ôm lấy eo nàng, còn đôi môi ngày càng ướt át, vẫn chưa thể kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, thăng hoa của tình yêu nồng cháy,
Cảm tưởng như hai người đang hòa làm một.

Đêm khuya yên ắng, chỉ nghe tiếng thở gấp từng hồi, từng hồi, Bạch Liên nhắm mắt, đón nhận đôi môi mềm mại đã nuốt trọn lấy môi nàng, đôi môi đã tê dại nhưng vẫn chưa thể dứt.

Không khí xung quanh ngày càng ngột ngạt, mồ hôi đã ướt đẫm cả người.

Thứ xúc cảm đưa lên như chút say của men rượu khiến Tư Mặc không thể kiềm được.

Còn Bạch Liên, nàng vẫn nhắm mắt, tay vẫn sờ lên lồng ngực của chàng, cảm nhận được từng nhịp thở của chàng.
Chàng nằm úp, áp mặt lên bầu ngực của nàng, vừa thở vì mệt, miệng vừa nói:
"Nàng đã là nữ nhân của Tư Mặc ta rồi, đời này ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Bạch Liên vẫn còn tê dại, người vẫn còn như trên mây, nàng khẽ hôn trên trán chàng, đáp:
"Ta tin chàng.

Chàng cũng đã là người của ta, chàng đừng hòng chạy thoát."
Tư Mặc cười một điệu "lưu manh":
"Cầu còn không được."
Tấm màn ngăn cách đôi uyên ương với thế gian này, những giây phút hạnh phúc thăng hoa vẫn chưa thể ngừng lại, là điềm báo cho sự tương ngộ, hay là ly biệt?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận