5.
"Đừng khóc, điện hạ chỉ biết đánh nhau, hắn chưa từng có nữ nhân, tất nhiên không biết lượng sức.
Đã được sủng ái, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt mới có thể hầu hạ Thái Tử thật tốt."
Màn giường bị Duệ cô cô vén ra, ta vội vàng kéo chăn sang một bên để đắp cho mình.
"Sáng sớm tới đây, nhìn thấy ngươi nằm ở chỗ này, ta còn tưởng rằng ngươi đã tắt thở, chỉ cần ngươi còn sống là được."
Ta quay đầu lại khàn giọng nói: " Duệ cô cô, ta muốn đi tắm."
“Đừng lo lắng, uống thuốc trước đi.” Duệ cô cô bưng một bát thuốc đen.
Ta nhận lấy và uống thuốc đắng mà không nói một lời, khi ta trả lại bát, bà ta có chút sửng sốt.
“Ngươi thậm chí còn không hỏi đây là loại thuốc gì.”
Ta chạm vào đầu lưỡi đắng ngắt của mình và thì thầm: "Thuốc tránh thai."
Bà ta bưng bát, bình tĩnh nói: “Biết thì tốt, công chúa nhớ kỹ, ai cũng có thể sinh ra đứa con của điện hạ, chỉ có ngài là không thể.”
Ta gật đầu: “Cảm ơn Duệ cô cô đã nhắc nhở, ta là người hiểu chuyện.”
Tắm xong, tôi nhặt bộ quần áo cũ của ngày hôm qua, lấy lớp quần áo trong cùng ra, quấn quanh người.
Quần áo được làm bằng loại lụa mềm mại nhất, vừa vặn với cơ thể ta.
Có người đặt chai thạch cao lên bàn, ta không động tới, xoay người đi vào phòng trong, đầu choáng váng nằm xuống.
Sau đêm đó, Gia luật Tranh không đến nữa, hắn có vẻ không phải là người ham mê tình dục, nhưng có lẽ hắn có rất nhiều nữ nhân để lựa chọn.
Trải nghiệm đêm đó không phải là điều tốt, chỉ có thể nói là hai con người không hợp nhau đã hòa vào nhau, dù là hạnh phúc nhưng cũng là đau khổ.
Chỉ mấy ngày sau, có mấy cung nhân từ bên ngoài đi vào, mỗi người cầm một vật gì đó trên tay.
Người đứng đầu có mái tóc dài được tết thành bím dày, buông thõng sang một bên, có đeo khuyên trên tai.
Nàng ta hướng dẫn mọi người đặt đồ xuống, trước khi rời đi nhìn ta đầy ẩn ý.
Ta mở tấm vải đỏ ra, nhìn thoáng qua những hoa văn và vải thêu quen thuộc, sờ vào có cảm giác tinh tế và mềm mại.
"Hán phục?" Duệ cô cô bước vào.
Khi bà ta nhìn thấy bộ quần áo đó, ta thấy môi bà ta run run, không biết là tức giận hay sợ hãi, chỉ thấy có chút thú vị.
Ta đáp lại một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng: “Thái tử có lòng tốt, đã ban nó cho ta”.
“Ngươi không thể mặc nó.” Duệ cô cô cau mày, lấy quần áo ra.
"Sợ cái gì? Thái tử tặng quần áo, không có nghĩa là hắn có hứng thú với ta."
Vừa mở đống quần áo lấy quần áo bên trong ra, Duệ cô cô vừa nói: “Ta không thích ngươi, nhưng ngươi vẫn có ích, nếu lúc này ngươi chết trong cung, chúng ta cũng không thể giải thích với thiên hạ.
Muốn mặc thì mặc khi không có người xung quanh, đừng để người khác nhìn thấy, Thái tử sẵn sàng ban cho quần áo cho ngươi, nghĩa là ngài cũng có năng lực đảm bảo rằng ngươi có thể mặc bất cứ thứ gì mà ngươi muốn.
Nhưng mà Công chúa,ngươi có chắc chắn rằng ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ngươi không?"
Ta đương nhiên không thể bảo đảm, ta biết rõ ràng hoàng đế đã hạ lệnh cấm trong cung, nhưng hắn vẫn bằng lòng vì lời nói của ta mà may quần áo cho ta.
Hắn biết rõ nếu ta mặc nó ra ngoài sẽ phạm phải hoàng lệnh, nhưng hắn không quan tâm ta có chết hay không, có lẽ hắn chỉ nghĩ rằng điều đó là sự đền bù cho đêm ấy.
6
Sau vài ngày điều trị, khi vết bầm tím trên người ta đã lành, Gia Luật Tranh lại đến.
Ta luôn cảm thấy hắn dường như đã tính toán thời gian và xuất hiện sau khi ta bình phục.
Không biết có phải là do ta hiểu lầm hay không, nhưng lần thứ hai, Gia Luật Tranh dịu dàng hơn lần đầu một chút, ít nhất sau khi mọi chuyện kết thúc, ta đã không suýt chết như lần trước.
Màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng dế vang lên, không biết hắn học được ở đâu, xem ra một khi được sủng ái hắn sẽ cho một ân huệ.
Trước khi, Gia Luật rời đi, hắn hỏi ta muốn gì như thường lệ.
Ta quỳ xuống giường và đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
"Thái Tử, ngài có thể đưa thần thiếp ra khỏi cung được không?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong phòng ánh nến mờ mịt, chỉ lộ ra bóng dáng cương nghị của hắn, không thấy rõ biểu tình, chỉ thấy hắn cúi người xuống.
Ta nheo mắt cười nói: “Trong cung chán lắm, trước đây mỗi tháng ta đều ra cung chơi một hai lần, nhưng đã lâu không ra khỏi cung, nếu điện hạ không phiền, lần sau người ra khỏi cung điện có thể đưa ta đi cùng được không?”
Hắn rút bàn tay ra khỏi tay ta, nắm quai hàm, buộc ta phải ngẩng đầu lên.
“Công chúa cao quý của ta, yêu cầu của nàng luôn vô lý như vậy.”
Câu "công chúa cao quý" mà mỗi lần hắn nói đều đầy mỉa mai như vậy, ta ghét chúng.
"Nếu điều đó làm Thái Tử xấu hổ, hãy quên nó đi." Ta mỉm cười thờ ơ.
Gia Luật Tranh bỏ tay ra khỏi mặt ta, quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Duệ cô cô lấy mấy cuốn sách từ cung nhân phía sau đưa cho ta, những cuốn sách này đều viết bằng chữ Hán,, Gia Luật Tranh cảnh giác với ta và nhờ người biết chữ Hán đọc qua để xác nhận rằng không có vấn đề gì với những cuốn sách này, sau đó mới được đưa đến cung điện của ta.
Bây giờ đã là cuối thu, lá sung trong sân rụng từng lớp, gió mát, ta khoác áo khoác vào, ngồi trước cửa sổ.
Cuốn sách trong tay là một cuốn tiểu sử bình thường, cho dù đọc từng chữ một cũng không thấy có vấn đề gì, người Yến giỏi đánh nhau, nhưng có lẽ văn chương cũng không tốt, trong sách có mật tín.
Những ngày nhàn tản trong cung điện dài khủng khiếp, điều mà ta chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Cung điện bây giờ được hình dung như một bức tường kín mít, có thể vây hãm những suy nghĩ và mong đợi của mọi người.
Trước đây khi Đại Chu vẫn còn, hầu như ngày nào ta cũng phải đi đâu đó, phụ hoàng ở trong ngự thư phòng, Thái hậu ở cung Từ Hi, còn mẫu hậu ở cung Vị Ương, các phi tần ở phía đối diện.
Hoàng cung rất tốt, mẫu hậu ta nhân từ, cho nên các phi tần không muốn tranh giành sủng ái với bà, đi đâu cũng nghe thấy cung nữ nói: “Chiêu Dương công chúa đến rồi!”
Bây giờ trong hoàng cung này, ta không còn nơi nào để đi.
Chiều chiều, nắng xiên qua cửa, ta dời ghế, ngồi ở cuối con đường.
Ta nghĩ đến các phi tần xưa trong cung, chiều nào họ cũng ngồi như vậy, suy ngẫm kỹ về cuộc đời mình.
Một cái bóng cao che khuất mặt trời của ta, ngẩng đầu lên và nhìn thấy thì ra là Gia Luật Tranh, trên khuôn mặt hắn lúc này không có biểu cảm gì, nếu có thì đó là sự thờ ơ, vẻ đẹp của hắn ẩn chứa sự sắc bén và uy nghiêm không thể xâm phạm được.
Hắn nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: " Giờ ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi cung, hãy tự biết bảo vệ bản thân, "
Ta đứng dậy, mỉm cười nhìn hắn: “Thiếp sẽ chuẩn bị ngay, đợi thiếp một chút.”
Hắn tránh ánh mắt của ta, quay người chắp tay sau lưng nhìn bầu trời phía trước.