"Ở Lương Châu này, nàng chỉ có thể dựa vào ta."
***
Thuấn Âm xuất phủ vào sáng sớm hôm nay.
Nêu Mục Trường Châu đã bảo nàng đi du ngoạn ngắm cảnh, vậy nàng sẽ phối hợp thôi, chẳng tội gì phải nhốt mình ở phủ để bị chàng móc mỉa.
Thế là sáng nay sau khi rời giường, nàng bận rộn sửa soạn một hồi, dẫn theo Thắng Vũ cưỡi ngựa đến phố lớn.
Thành Lương Châu sầm uất, đường phố rộng rãi phường ngõ thênh thang, nếu đi dạo kỹ cũng khá mất thì giờ.
Vầng thái dương ngả dần hướng tây, nàng đội nón che đứng tại góc phố nam thành, nhìn các nàng Hồ cơ Đại Thực(*) biểu diễn ảo thuật của bổn quốc.
(*) Thời nhà Đường gọi quốc gia Ả Rập (nằm phía Tây Trung Quốc) là Đại Thực. Hồ là từ chỉ chung các dân tộc phía Bắc và Tây Trung Quốc lúc bấy giờ.
Chẳng có gì mới mẻ, hồi ở Trường An nàng từng có dịp xem qua, nhưng bây giờ nàng không tiện quan sát tình hình quân phòng, nói là du ngoạn thì thật sự chỉ ngắm cảnh cùng phong tục tập quán trong thành.
Thắng Vũ dắt ngựa của nàng, các hộ vệ theo sau, nhìn hoàng hôn bảng lảng, nàng ta vòng sang phải nàng hỏi: "Đã không còn sớm nữa, phu nhân có muốn tham quan tiếp những nơi khác trong thành không?"
Thuấn Âm vén màn sa nhìn trời, lắc đầu nói: "Khỏi, về thôi."
Thắng Vũ vội dẫn ngựa tới đưa cho nàng.
Thuấn Âm cầm cương, chưa kịp giẫm bàn đạp thì chợt thấy có bóng người bên đường đang nhìn mình, nàng dừng lại nói với Thắng Vũ: "Đợi một chút." Rồi buông dây cương, đi tới ven đường.
Ven đường có một cửa hàng tơ lụa, một cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa, đối phương mặc váy màu xanh nước biển, lông mày thanh tú, ánh mắt dửng dưng nhìn nàng đến gần.
Thuấn Âm nhìn cô, cất tiếng gọi: "Lục cô nương."
Là Lục Chính Niệm con gái của Lục Điều, vừa rồi thấy cô ấy cứ nhìn mình mãi, cảm giác như muốn nói gì đó nên Thuấn Âm mới sang đường.
Lục Chính Niệm nhìn nàng rồi im lặng cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.
Thuấn Âm cố tình xoay sang phải, song không nghe thấy nàng mở miệng, có khi nào không nói chuyện được không? Nhưng vừa nghĩ đến đây thì dường như đối phương cũng nhận ra, ngẩng đầu giải thích: "Phu nhân chớ hiểu lầm, tôi không bị câm."
"..." Thuấn Âm không biết phải đáp thế nào, chỉ gật đầu.
Lục Chính Niệm nhìn nàng, sau đó mới nói tiếp: "Cha tôi nói có chuyện được phu nhân ủy thác, hiện không tiện đích thân đến báo nên nhờ tôi chuyển lời."
Thuấn Âm lập tức hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Chính Niệm nhìn ra đường rồi nhích tới gần, dùng người che lại, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ được gấp kỹ rồi đưa cho nàng.
Thuấn Âm nhận lấy, nghiêng người mở ra, bên trong là lời nhắn của Lục Điều: Chuyện phu nhân nhờ đã xảy ra bất trắc, gần đây Hồ phiên đầu theo dõi hướng Trung Nguyên cực kỳ gắt gao, hôm nay lính trạm báo vốn Tần Châu có gửi một bức thư đến, nhưng trên đường đi đã bị Hồ phiên đầu chặn lại...
Nàng nhíu mày, vo mảnh giấy thành cục.
Chuyện lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra. Phong Vô Tật thực sự gửi thư đến, đã vậy còn rơi vào tay Hồ Bột nhi, chắc chắn kiểu gì cũng đã bị Mục Trường Châu đọc được.
Lục Chính Niệm đứng bên quan sát nàng.
Thuấn Âm hoàn hồn, nắm chặt cục giấy như muốn nghiền nát thành vụn, nhét nó vào tay áo, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh: "Đa tạ." Nói đoạn, nàng xoay người trở về.
Thắng Vũ thấy nàng sang đường nói chuyện với con gái nhà Lục Thứ sử, tưởng chỉ là chuyện sinh hoạt bình thường, đưa cương ngựa cho nàng: "Mình về thôi phu nhân, trời sắp tối rồi."
Thuấn Âm giẫm bàn đạp nhảy lên ngựa, tay kéo cương, thúc ngựa chạy đi rồi nhanh chóng đổi hướng – nàng hoảng tới nỗi xém nhầm đường.
Trở về phủ Quân tư cũng rắp giờ giới nghiêm, tà dương nhường chỗ màn đêm.
Cho rằng phu nhân đã mệt, Thắng Vũ giang hai tay đỡ nàng xuống ngựa.
Chân Thuấn Âm vừa chạm đất, tâm tư nhấp nhô cũng bằng lại, nàng nhìn cổng phủ rồi cởi nón đưa cho Thắng Vũ, siết tay đi vào.
Trong phủ thắp sáng đèn, không giống cảnh chủ đi vắng.
Nàng đi thẳng về hậu viện, lòng suy tính đủ đường: có lẽ Mục Trường Châu đã thấy được thư; có lẽ vì bận nên chưa đọc; có lẽ đọc được nhưng không phát hiện ra. Song không hiểu tại sao, nàng lại cảm thấy khả năng lớn nhất chính là chàng đã đọc được thư, thậm chí còn phát hiện ra điều gì đó...
Đó là kết quả xấu nhất, nhưng thâm tâm nàng lại cảm thấy có khả năng nhất.
Vào hậu viện, không một bóng dáng tùy tùng thị nữ, cả khoảng sân chìm trong im ắng.
Rảo bước trên hành lang dài, nàng dừng chân trước cửa phòng, tự an ủi như mọi khi: "Không sao, không sao..." Nàng đưa tay vuốt tóc mai, nhấc chân đi tới.
Cửa phòng mở ra, bên trong có ánh đèn, chiêm phong đạc trên cửa nhẹ vang.
Thuấn Âm bỗng căng thẳng, vừa bước vào đã bắt gặp bóng dáng cao ráo trong phòng.
Mục Trường Châu đứng bên bàn, mặc trên người chiếc áo bào do đích thân nàng đưa đến, cầm sổ trong tay, cúi đầu đọc, vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Thuấn Âm nắm chặt tay, hỏi: "Mục Nhị ca về sớm thế?" Vừa nói vừa nhìn quyển sổ trong tay chàng, chính là quyển nàng đang còn viết dở.
Mục Trường Châu nhìn nàng: "Đương nhiên là vì Âm nương nên mới về rồi."
Thuấn Âm chỉ đứng cách chàng một chiếc bàn vuông, từng chữ lọt vào tai rõ mồn một, nàng điếng người, xem ra chính là kết quả xấu nhất.
Mục Trường Châu nhìn quyển sổ: "Vốn ta còn lấy làm lạ sao Âm nương lại có sở thích ghi chép như thế, sau lại phát hiện nàng hiểu rõ binh nghiệp nhưng cố tình che giấu, đến tận hôm nay mới hay, hóa ra là có 'mục đích khác'."
Thuấn Âm hỏi: "Mục đích gì?"
"Thăm dò quân sự Lương Châu, làm mật thám cho Hoàng Đô Trung Nguyên." Mục Trường Châu nhấn nhá từng chữ.
Biểu cảm Thuấn Âm chẳng hề thay đổi: "Sao huynh dám chắc?"
Mục Trường Châu vói vào tay áo, lấy ra bức thư Phong Vô Tật gửi tới hôm nay, đè xuống bàn, đẩy tới trước mặt nàng.
Thuấn Âm nhìn lướt qua, không cầm lên cũng chẳng nói năng, chỉ bình tĩnh nhìn chàng.
Mục Trường Châu vòng qua bàn đi sang phải nàng: "Niêm luật trong bức thư này có quy tắc. Nếu bức thư gửi đi cũng thiết lập quy tắc giống hệt như vậy, rồi thêm thắt biến đổi là có thể tạo ra các định dạng thư khác nhau, cuối cùng điền câu từ vào để nó trông như bình thường. Nhưng chỉ cần người biết rõ thấy được định dạng, lại dựa vào cách thức tương ứng để giải mã là có thể nắm được nội dung thật sự."
Thuấn Âm siết chặt ngón tay, cứ tưởng cùng lắm chàng ta chỉ lờ mờ đoán được manh mối, nhưng ai dè có thể nhận ra cả định dạng. Định dạng này do số chữ lượng từ quy định, người ngoài không thể biết và cũng không có cách nào biết được, sao chàng ta...
Trong lòng như có sóng triều nhưng ánh mắt chẳng hề láo liên, mím chặt nàng môi không nói một lời.
Mục Trường Châu mở quyển sổ trong tay ra, nhìn đoạn văn nàng viết, lại gần một bước: "Hội Ninh Quan, cách Hội Châu một trăm tám mươi dặm về phía tây nam, trên đầu tường..." Dừng lại, chàng ngẩng đầu, "Phía sau để trống, không biết nhờ đâu mà Âm nương có thể ghi chép lại như vậy."
Đương nhiên là nhờ trí nhớ rồi. Nhưng Thuấn Âm không nói, bàn tay siết càng thêm chặt. Trong những câu đó, chỉ có phần chỉ vị trí một trăm tám mươi dặm là được viết rõ, vì không chứa thông tin quan trọng. Còn phần liên quan đến đầu tường đằng sau được viết dưới dạng mật ngữ, che giấu bởi những câu mô tả phong cảnh, thế mà chàng ta vẫn nhận ra dụng ý thật sự.
Mục Trường Châu thấy nàng im lặng, tiến một bước nữa đứng bên phải nàng: "Sao Âm nương có thể quên là ta đã sống cùng nàng ở Phong gia bốn năm."
Thuấn Âm giật thót, cuối cùng ánh mắt cũng biến đổi, bàn tay siết chặt nay thả lỏng, đến tận lúc này mới hiểu vì sao lúc trước lại có cảm giác kia – cảm giác không phải mình giấu giếm chàng mà trái lại, chàng đang giấu giếm chuyện gì đó quan trọng.
Hóa ra đấy chính là chuyện quan trọng, bản thân chàng ta cũng biết những thứ này.
Cuối cùng nàng cũng lên tiếng: "Mục Nhị ca muốn nói gì?"
Mục Trường Châu đáp: "Trong bốn năm đó cha anh nàng đối xử với ta rất tốt, thậm chí sẵn lòng thảo luận nhiều chuyện với sĩ tử như ta, cho nên ta cũng đã thấy những thứ này." Chàng dừng lại, rồi nói tiếp, "Có lẽ vì biết chúng ta không thân thiết, nên bọn họ mới không kể nàng hay."
"..." Quả nhiên là vậy. Ngực Thuấn Âm như bị đấm một cú thật mạnh, thật không ngờ cú đấm này lại đến từ người nhà. Thứ mình vất vả giấu giếm bấy lâu đã bị phơi bày ngay trước mắt đối phương từ đầu.
Mục Trường Châu đè quyển sổ xuống bàn, bỗng hỏi: "Vô Hoặc đi đâu rồi? Ngày trước người thảo luận với ta nhiều nhất chính là huynh ấy."
Thuấn Âm lại bị đấm cú nữa, Vô Hoặc chính là anh cả nhà nàng – Phong Vô Hoặc, con trưởng của Phong gia. Nàng mím môi: "Đi rồi."
Mục Trường Châu nhớ nàng từng nói người nhà hoặc sơ tán hoặc đã mất, chàng hỏi tiếp: "Đi đâu?"
Mặt Thuấn Âm giăng lớp sương mờ: "Là ra đi, không phải đi đâu cả."
Mục Trường Châu khựng lại, gật đầu: "Cũng đúng, huynh ấy là con trưởng, nếu không phải đã mất thì đã chẳng bỏ mặc Phong gia."
Giọng điệu hời hợt giống hệt lần trước khi hỏi về người nhà của nàng, con tim nàng quặn thắt, chìm xuống đáy vực: "Mục Nhị ca còn muốn nói gì nữa không, nếu có thì nói ra đi."
Mục Trường Châu nhìn vào mắt nàng: "Nghe nói Phong gia lụi bại vì phạm tội, có phải nàng đang muốn mượn cơ hội này giúp Phong Vô Tật thăng chức, đợi vực dậy Phong gia rồi lật lại án thay phụ thân?"
Thuấn Âm nhìn chàng: "Ta chỉ biết mình phải có trách nhiệm với Phong gia."
Mục Trường Châu định hỏi là trách nhiệm gì, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng thì không hỏi nữa. Truyện Gia Đấu
Thuấn Âm đã bình tĩnh lại, mà càng bình tĩnh sắc mặt càng đanh lạnh, chìa hai tay về phía chàng: "Nếu Mục Nhị ca dựa vào những phán đoán đó để định ta có tội, vậy cứ việc bắt trói xử lý."
Mục Trường Châu nhìn tay nàng, từ nãy đến giờ chẳng hề thấy nàng luống cuống bối rối, thậm chí nàng còn biết rằng những điều kia chỉ là phán đoán của chàng. Ánh mắt chàng dán chặt lên mặt nàng, không dời một tấc: "Thế thì lại dễ cho Âm nương quá."
Thuấn Âm nhíu mày, bỗng chàng tiến một bước tới gần, bóng đổ xuống bao trùm đầu nàng, nàng vô thức muốn lùi về sau nhưng cuối cùng vẫn dằn lại.
Mục Trường Châu đứng trước mặt nàng, một tay nắm lấy cổ tay nàng, miệng lại nói: "Nếu Âm nương đã có khả năng này, tại sao không giúp ta?"
Thuấn Âm ngạc nhiên, ngẩng phắt đầu nhìn chàng, ngỡ mình nghe nhầm: "Huynh nói gì?"
"Hồi ta biết những thứ này thì nó chỉ là bản mẫu, còn nay đã hoàn thiện có quy tắc rõ ràng, ta không nắm rõ chi tiết." Mục Trường Châu nhìn nàng, "Hóa ra chính Âm nương đã xây dựng nó, ta chắc chắn nàng còn biết nhiều hơn thế."
Đồng tử Thuấn Âm dao động, nàng cũng đã đoán dù chàng nắm được tiên cơ nhưng chưa chắc đã biết được chi tiết, hồi còn ở Phong gia nàng cũng chỉ mới xây dựng sơ, dù người nhà có kể cũng dừng ở giới hạn. Quả thật chàng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nàng trấn tĩnh trả lời: "Mục Nhị ca không sợ đoán sai à?"
"Dù đoán sai ta cũng nhận định là đúng." Mục Trường Châu nhìn nàng chăm chú, "Cả cái Lương Châu này ngoài ta ra, không ai có thể phát hiện được năng lực của Âm lương, nên hẳn là không sai đâu."
Thuấn Âm nghiền ngẫm những lời của chàng ta, lại nhìn cổ tay đang bị nắm chặt, nhẹ nhàng hỏi: "Mục Nhị ca lại uy hiếp ta ư?"
"Đây là thương lượng." Mục Trường Châu đứng thẳng dậy, ánh mắt như xa xăm, "Ta từng đậu Tiến sĩ, từng được gặp đương kim Thánh thượng. Thánh thượng bằng tuổi ta, tâm tư lại rất dễ đoán. Ta biết y coi trọng biên cương, muốn biên cương ổn định không có chiến tranh. Nàng cho y thứ y muốn, cho ta điều ta muốn, cứ gì không được?"
"..." Thuấn Âm càng ngạc nhiên hơn, tỉ mỉ quan sát đối phương nhưng không nhận ra nửa ý đùa cợt, chỉ thấy mắt chàng đen như mực, sâu không chạm đáy.
Mục Thường Châu nới lỏng lực cầm cổ tay nàng, nói: "Ta và Âm nương đã là vợ chồng, lẽ nào chỉ mình Phong Vô Tật thăng chức là đủ? Muốn chấn hưng Phong gia thì nên cần thêm một phu quân có quyền lực, như thế sẽ lợi cho nàng hơn còn gì?"
Thuấn Âm xao động, nhìn vào mắt chàng chốc lát rồi lại giãy cổ tay: "Ta không ngờ Mục Nhị ca lại biến thành người như vậy."
Cổ tay bỗng nặng trịch, là Mục Trường Châu siết chặt. Chàng chẳng thèm đếm xỉa tới câu nói mỉa mai ấy, thậm chí còn cười mà kéo nàng lại gần, cúi đầu ghé sát vào tai phải nàng, giọng trầm thấp chỉ mình nàng nghe được: "Dù ta là kiểu người gì đi nữa, thì ở Lương Châu này, nàng chỉ có thể dựa vào ta."