Thời hạn kết thúc buổi đăng ký thi tuyển lấy học bổng cũng sắp hết, Khổng Tiếu Ngâm sớm cũng đã không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi chiều không có tiết học, lại không muốn ra bên ngoài tham gia hoạt động ngoại khoá.
Có lẽ chuyện của nàng phải mất rất lâu mới ngưng lại chủ đề bàn tán, Khổng Tiếu Ngâm không muốn mỗi khi mình xuất hiện, mặc nhiên đều trở thành mục tiêu công kích của bọn họ.
" Học tỷ, mở cửa cho em đi " Lịch học của nàng cũng đã gởi qua cho cô hàng tuần, Tôn Nhuế nhìn thấy hôm nay buổi chiều đúng lúc chị ấy không có tiết.
" Tôn Nhuế, không phải giờ này em đang học sao? " Vừa rồi trước khi Tôn Nhuế đến lớp có gặp nàng ở căn tin, sao mới hơn nửa tiếng đã đến đây tìm nàng rồi.
" Lỗi kỹ thuật, hôm nay rõ ràng không có tiết.
Bọn họ không biết đánh máy lịch học kiểu gì nữa, nhưng trong cái rủi có cái may, em có thể có hẳn 5 tiếng ở bên cạnh chị " Lịch học của cô được mẹ xin trực tiếp từ lớp trưởng, Tôn Nhuế cho dù có viện cớ cũng không qua mắt được.
Nhưng sự cố lần này lại danh chính ngôn thuận, nhờ vậy có thể mặc nhiên ở lại ký túc xá cho đến lúc tài xế theo giờ đến đón.
Đã lâu đến như vậy sau khi Tôn Nhuế rời khỏi ký túc xá, vẫn không có người mới dọn vào giường của cô.
Mỗi ngày Khổng Tiếu Ngâm đều quét dọn giường đối diện, những lúc như vậy liền nhớ đến từng có một tiểu học muội đầu năm dọn đến.
Nhắc lại những ngày tháng trước đây, nói không hoài niệm liền trở nên gạt người.
" Học tỷ, chị có ngủ trưa không? Nếu chị muốn ngủ trưa, cứ mặc kệ em đi " Sinh viên y đến những năm này thường xuyên trực bệnh viện, xác định là thiếu ngủ trầm trọng.
Trước đây cô vẫn hay dỗ nàng ngủ trưa, nếu không Khổng Tiếu Ngâm cũng không có thói quen này.
" Ngủ ngày quen mắt, chị sợ những ngày khác không được ngủ sẽ mệt mỏi.
Vừa rồi định tranh thủ ôn bài thôi, nhưng Tôn Nhuế đã đến đây, vậy cứ để tối đến mới ôn tiếp vậy " Khổng Tiếu Ngâm đặt xuống bàn quyển sách giải phẫu dày cộm vẫn đang đọc dở, tiện thể pha một ít nước cam cho tiểu học muội giải khát.
Giờ này Lục Đình và Phùng Tân Đoá đều đến lớp, một mình nàng ở ký túc xá ngoài ôn bài còn có thể làm gì? Trước đây cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy là nhàm chán, nhưng từ sau khi tiểu học muội dọn đến ở, chuyện náo nhiệt nào cũng gây ra liền có chút biến đổi.
Bởi mới nói thà rằng cả đời tịch mịch cũng không thấy tịch mịch, nhưng có người khác đến náo loạn một chút, khi người đó rời khỏi liền cảm thấy phi thường tịch mịch.
" Học tỷ, chị có vẻ như rất thích bộ môn này " Tôn Nhuế cầm trên tay quyển giải phẫu có phần ngán ngẩm, ngược lại Khổng Tiếu Ngâm mỗi một lần đọc qua đều rất có hứng thú.
" Nếu như không có gì thay đổi, sau này chị muốn làm bác sĩ ngoại khoa "
Từ nhỏ nàng đã muốn làm bác sĩ, nhưng sau khi vào trường y vẫn chưa quyết định sẽ theo chuyên môn nào.
Sau đó học được vài năm, lại thấy có hứng thú đặc biệt với loại hình giải phẫu, liền có hướng nghĩ đến như vừa rồi.
" Em thì không theo cái ngoại khoa nổi rồi, toàn máu me và nội tạng.
Bỏ đi, sau này em theo khoa nhi vẫn tốt hơn " Tôn Nhuế lật vài trang sách, đầu cũng sắp bị làm cho choáng váng hết cả lên.
Làm bác sĩ ngoại khoa cũng mau giàu lắm, tiền mổ một ca cũng đâu có ít.
Có điều phải thật sự giỏi giang lắm mới học theo khoa này được, là mổ người đó, không phải mổ gà mổ vịt đâu.
Nguy cơ cũng rất cao, chỉ có những người cẩn thận tỉ mỉ và giỏi như học tỷ mới theo được thôi.
" Cũng chưa chắc sẽ làm được..." Nhắc đến chuyện này lại chỉ có thể thở dài, muốn thực hiện được nó phải mất thêm hai đến ba năm sau khi tốt nghiệp, vấn đề tài chính của gia đình nàng lại không tốt.
" Ai nói không được, chị giỏi vậy mà " Sinh sống trong một gia đình đầy đủ vật chất, đương nhiên Tôn Nhuế không nghĩ ra ngay được thứ Khổng Tiếu Ngâm lo lắng nhất vẫn là tiền.
Sau khi đem một ly nước cam đến cho cô, Khổng Tiếu Ngâm lúc đi ngang qua giường Phùng Tân Đoá lại nhìn thấy cô ấy bỏ quên hộp màu.
Hôm nay Đoá Đoá phải thi vẽ mà, không có màu phải làm sao đây?
" Tôn Nhuế ở lại đây đợi chị, chị đưa hộp màu cho Đoá Đoá sẽ về ngay " Mặc dù Tôn Nhuế nói sẽ đi qua đó đưa giúp nàng, nhưng tiểu học muội không rành đường đến đó, chi bằng để nàng trực tiếp mang đến vẫn hơn.
Lâu lắm rồi mới có thể quay lại ký túc xá, Tôn Nhuế đem ly nước cam đó một hơi uống cạn.
Học tỷ ăn uống khoa học, lượng đường bỏ vào ly nước cam cũng rất ít.
Có điều người ta chính là cảm thấy ngọt ngào không ít, dù sao cũng là chị ấy đích thân làm.
" Thơm chết đi được mà " Vùi đầu vào trong gối nằm của Khổng Tiếu Ngâm, liền cảm nhận rõ hương vị vốn cùng mùi hương trên người của chị ấy một dạng.
Chiếc giường của Khổng Tiếu Ngâm sớm đã bị Tôn Nhuế tận dụng, còn nhớ trước đây vẫn thường xuyên viện đủ lý do xin qua ngủ cùng chị ấy.
Sau đó giống như liền biến thành giường của bản thân, đêm nào cũng cùng chị ấy khiến cho chiếc giường trở nên vô cùng chật chội.
Không ngờ có một ngày, lại chỉ có thể biến thành khách qua đường thôi.
" Cái gì đây nhỉ? " Chính bởi vì cứ đem gối của nàng triệt để ôm vào người, trong nhất thời từ trong gối rơi ra một sấp giấy tờ giống như có người cố tình giấu vào đó.
" Hồ sơ đăng ký thi cấp học bổng? "
Đây chẳng phải là loại mấy hôm trước Vương Thiên Hựu đưa cho nàng sao? Hôm đó chị ấy cũng không có nhận, hôm nay nó lại nằm trong áo gối của chị ấy.
Có vẻ như học tỷ vẫn còn rất phân vân về chuyện này, hồ sơ này vẫn còn để trống thông tin, không ghi bất cứ một thứ gì cả.
" Học...học tỷ, chị mới về à? "
Tiếng bước chân bên ngoài hành lang truyền đến, khiến cho cô xém một chút bị doạ một phen.
Chính bởi vì vừa rồi Tôn Nhuế đem hồ sơ của nàng giấu vào balo, nếu như để người ta nhìn thấy chẳng khác gì bị bắt quả tang.
" Em sao vậy? Đang làm chuyện xấu gì sợ chị bắt gặp sao? " Nét mặt không chút tự nhiên, lời nói lại lấp bấp.
" Phải đó, người ta chính là đang coi phim người lớn, sợ chị nhìn thấy không được sao? " Tôn Nhuế đem balo ném sang một góc, trực tiếp kéo Khổng Tiếu Ngâm vẫn đang đứng chất vấn mình ngồi lại vào giường.
Lời nói không chút ý tứ, khiến cho Khổng Tiếu Ngâm không khỏi có chút xấu hổ.
" Điên quá, không thèm nói với em nữa " Đứa nhỏ này luôn là thích gì nói đó, mặc dù nghe đã nhiều lần nhưng cảm thấy vẫn là không thể quen nổi.
Có điều nàng vẫn chưa kịp rời khỏi giường, Tôn Nhuế đã nhanh hơn một bước áp chặt nàng vào một góc.
Rèm cũng đã được kéo lại, trong nhất thời không gian liền trở nên u ám hơn bao giờ hết.
Không phải thật sự vừa mới xem phim người lớn đó chứ? Lý nào ban ngày ban mặt lại đi nghĩ đến những chuyện này.
" Nhuế, đừng giỡn nữa " Mặc dù rèm đã kéo lại, không gian trở nên tối hơn.
Nhưng dù sao đây cũng là buổi trưa, không thể quá phóng túng ngày đêm không phân biệt như vậy được.
" Học tỷ, người ta thật sự rất nhớ chị.
Chị xem một tuần chỉ có thể gặp chị 1 đến 2 tiếng, em nếu như cứ như vậy sẽ rất khổ sở " Thật sự sắp bị bỏ đến đói chết rồi, mỗi một đêm đều là ngày nghĩ gì đêm thấy đó, cảnh xuân trong mơ xuất hiện càng lúc càng dày đặc hơn.
Trước đây hay hiện tại nàng vốn vẫn luôn miệng cứng lòng mềm, đối với mấy lời của Tôn Nhuế vẫn là không kháng cự được lâu hơn nữa.
Mặc nhiên để đứa nhỏ rải rác vài nụ hôn xuống vành môi như dò hỏi, sau đó từ từ cạy mở răng đi sâu vào khuôn miệng.
Hôn thôi liền chưa đủ, Tôn Nhuế biết mình vốn muốn nhiều hơn như vậy.
Nhưng khi tay cô tháo bỏ nút áo thứ hai của Khổng Tiếu Ngâm, cũng là lúc cổ tay bị bắt lấy.
Cảm nhận rõ sự run rẩy phía dưới thân mình, đôi mắt học tỷ khổ sở nhắm chặt lại.
Khiến cho Tôn Nhuế biết không thể tiếp tục được nữa, nàng lại nghĩ đến hắn.
" Xin lỗi, là em không tốt.
Được rồi, không cần phải sợ.
Ngoan, em dỗ chị ngủ trưa " Tôn Nhuế đem nút áo của Khổng Tiếu Ngâm cài lại, cô biết có những chuyện vẫn không nên quá vội vàng.
Tuy rằng Tôn Kỳ Long đã chết được một thời gian, nhưng cái bóng của hắn quá lớn.
Chị ấy vẫn hoảng sợ khi có người cởi áo của mình, Tôn Nhuế biết mình không nên đòi hỏi quá đáng, chị ấy cần thời gian lâu hơn một chút để ổn định.
" Chị sẽ sớm bình thường trở lại "
Trong lúc Tôn Nhuế vẫn ôm chặt lấy nàng, cố gắng dỗ nàng ngủ một giấc.
Khổng Tiếu Ngâm biết hành động của mình vừa rồi thật không tốt, liền ở trong lòng Tôn Nhuế khẽ nói một câu.
Sau khi nghe xong Tôn Nhuế liền nhìn thấy nàng cười thành tiếng, bảo rằng đã hứa thì nhất định phải giữ lời.
Sau này một khi bình thường trở lại, phải đền cho cô gấp đôi.
Giấc ngủ trưa hôm đó trôi qua cũng thật nhanh, đồng hồ báo thức được cài sớm hơn nửa tiếng cuối cùng cũng reo lên.
Tôn Nhuế cần phải về đúng giờ, Khổng Tiếu Ngâm lúc tiễn Tôn Nhuế xuống cầu thang, trong lòng có một chút không nỡ.
" Học tỷ à, chị nhớ phải học hành chăm chỉ hơn nữa nha "
Cũng không biết nàng có nghe lầm hay không? Tôn Nhuế bình thường đều khuyên nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nay đột nhiên lại nói nên học nhiều thêm một chút.
Buổi tối hôm đó Khổng Tiếu Ngâm tìm khắp nơi vẫn không thấy hồ sơ đăng ký, cuối cùng cũng cho rằng ý trời không muốn nàng đi thi thì cứ tuân theo là được.
Cũng không biết nó vốn dĩ nằm trong balo của Tôn Nhuế, tối hôm đó Tôn Nhuế ở tờ báo danh ghi rõ tên họ, năm sinh, quê quán và mã số sinh viên của Khổng Tiếu Ngâm.
Kể cả nguyện vọng sau này làm bác sĩ ngoại khoa, đợi đến ngày mai đến trường sẽ giao nó lại cho Vương Thiên Hựu.
" Dù sao cũng chỉ giúp chị ấy đăng ký thôi, cũng đâu có phải chắc chắn chị ấy thi sẽ đậu " Tôn Nhuế cầm hồ sơ đăng ký bỏ lại vào balo, trong lòng vẫn sinh ra không ít mâu thuẫn.
———
TBC.