Phố xá kinh thành, nơi mà từng mảng rêu phong lặng lẽ nằm lại ở những ngách nhỏ nắng không rọi tới.
Tận sâu trong ngõ nhỏ, hương rượu thanh thuần len lỏi qua từng dãy phố rồi tràn đầy khắp phố phường.
“Ngươi không uống rượu, vậy đến tửu quán này của ta chỉ để ngồi không sao?”
Thẩm Ngọc cười cười, cũng không nói chuyện.
Mấy ngày trước cũng chỉ vì uống rượu mà nàng đã bị tổn thất rất nặng, từ đó nàng liền không dám chạm vào rượu.
Nàng đến nơi này không phải vì uống rượu, nàng chỉ đang tránh nạn.
Kể từ khi Lôi Thanh Đại biết được chuyện nàng là nữ tử, chính hắn không đến tìm nàng nhưng hắn lại để cho hơn mười thê thiếp thay nhau đến phủ Thái Bảo dò hỏi tin tức, chuyện hỏi nhiều nhất chính là — Thẩm Ngọc thật sự là nữ nhân sao? Sau đó chính là gần đây bệ hạ có triệu kiến Thẩm Ngọc hay không?
Mặc dù nàng cũng là nữ nhân, nhưng nàng không chịu nổi mười mấy nữ nhân thay nhau ra trận hành hạ nàng.
Lại nói kể từ khi Phương Duệ đem cục bột nhỏ đến đây, nó chỉ quanh quẩn ở đây với nàng một lúc rồi quen đường về phủ tướng quân.
Thẩm Ngọc lại đang nhàn rỗi, nhàn rỗi đến nỗi bám theo một con mèo, đến khi thấy nó một đường chạy về hướng cách vách thì nàng mới yên tâm đi ra ngoài.
Những người mà Thẩm Ngọc quen biết dường như vẫn còn bị đả kích với thân phận của nàng, mà trước kia trừ phủ Thái Bảo cùng Hoàng cung thì nàng cũng không có nơi nào khác có thể tránh nạn, cho nên lúc này nàng mới đến quán rượu.
“Chỉ cần một bình trà nóng là được rồi, ta vẫn trả tiền theo giá rượu.”
Lão bản nương thú vị cười: “Muốn uống trà sao không đi quán trà, đến quán rượu đòi uống trà, ngươi cũng thật thú vị.”
Mặc dù nói thế nhưng nàng vẫn xoay người mang cho Thẩm Ngọc một bình trà, nàng đặt bình trà lên bàn rồi nhìn Thẩm Ngọc nói:
“Nhìn sắc mặt tái nhợt không một chút máu của người kìa, đúng lúc hôm nay ta có mua đường đỏ, để ta nấu cho ngươi một bát trà gừng đường đỏ.”
Nghe thấy trà gừng đường đỏ, Thẩm Ngọc thoáng ngây người, sau đó sắc mặt lập tức hồng hồng, nàng cúi đầu nói: “Cảm ơn”.
“Không cần cảm ơn, trà gừng này thu phí.”
Hai người xem như ngầm hiểu lẫn nhau.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hướng về phía tửu quán, lão bản nương liền xoay người đồng thời nói:
“Ta ra ngoài chào hỏi khách khứa, ngươi ngồi đi… muốn ngồi bao lâu thì ngồi…”
Tiếng nói của lão bản nương càng lúc càng nhỏ, khó có thể nghe thấy được.
Thẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão bản nương, nàng chỉ thấy lão bản nương đứng ngây người tại chỗ, dáng vẻ kinh ngạc nhìn về phía trước.
Thẩm Ngọc cũng có chút hiếu kỳ quay đầu nhìn sang, vừa mới quay đầu nàng liền lập tức thu hồi ánh mắt, sống lưng dựng thẳng tắp, giả vờ làm một người qua đường đến tửu quán uống trà.
Phương Duệ liếc mắt nhìn bóng lưng có vài phần chột dạ ở đằng kia, khoé mắt khẽ nhăn lại.
Mấy ngày nay hắn đều nhớ đến nàng, vậy mà cái người không tim không phổi kia lại một mình chạy đến đây uống… uống trà?
Mệt cho nàng còn biết chột dạ, cũng may nàng còn tự biết rõ chính mình không uống được rượu, nếu như lúc không có hắn ở bên mà nàng dám động vào rượu thì hắn sẽ hảo hảo trừng phạt nàng một phen.
Phương Duệ thu hồi tầm mắt, hắn nhìn sang Hoàng bá đang mang theo ý cười nhẹ nhàng, còn trong tửu quán là lão bản nương đã hoàn toàn ngây ngốc thì cũng rất là bất đắc dĩ.
“Cửu Nương, đã lâu không gặp.” Cung Vương nhìn lão bản nương, ngữ điệu bình thản như nước sông lặng lờ trôi, xem không ra biến hoá.
Một tiếng “Cửu Nương” khiến lão bản nương đột nhiên hồi phục thần trí, nàng nở nụ cười thản nhiên, trong vui vẻ mang theo vài phần xa cách.
“Hai vị khách quan, giờ đã đến lúc tửu quán đóng cửa, thỉnh hai vị…”
Cửu Nương còn chưa nói xong, Phương Duệ lại lo chính mình không qua được cửa quán rượu, hắn nhanh chóng đi vào rồi ngồi xuống bên cạnh bàn Thẩm Ngọc.
“Đại bá, nhanh lại đây ngồi, chỗ này đông ấm hạ mát rất thích hợp uống rượu.”
Cửu Nương: “…” Nàng bỗng nhiên thấy tên này đúng là đồ bạch nhãn lang lấy oán trả ơn.
Mà Cung Vương cũng trực tiếp phớt lờ lời nói của Cửu Nương, hắn tiến vào quán rượu nhỏ, cởi áo choàng màu xám trắng rồi ngồi xuống.
Thẩm Ngọc nghe thấy Phương Duệ gọi một tiếng “Đại bá”, trong nháy mắt nàng liền biết rõ thân phận của nam tử kia, lúc này nàng càng không dám cùng Phương Duệ chào hỏi.
Không biết vì sao nàng bỗng cực kỳ khẩn trương, tay cầm chén trà cũng đổ mồ hôi.
Thẩm Ngọc có một chút căng thẳng giống như tiểu tức phụ vô tình gặp phải gia đình nhà chồng tương lai trên đường cái, hơn nữa lúc này nàng còn ăn mặc không được thích hợp.
Thẩm Ngọc từ khi khôi phục thân phận nữ tử, trừ lần mặc y phục nữ ở Đại Nguyên Điện trước văn võ bá quan, thì từ đó trở đi nàng vẫn mặc nam trang.
Tám năm trước, Cung Vương đã rời khỏi kinh thành, hắn chỉ nghe nói Thẩm Ngọc là nữ giả nam trang, chứ không biết tướng mạo Thẩm Ngọc như thế nào và càng không biết người ngồi ở bàn bên cạnh — chính là Thẩm Ngọc, nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trong các buổi trà dư tửu hậu ở kinh thành.
“Lão bản nương, cho một bình rượu hoa tiêu.” Phương Duệ giống như chỉ đơn thuần đến quán uống rượu ôn chuyện.
Cửu Nương nhắm mắt lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, sau đó đi mở nắp chum để múc rượu.
Toàn bộ quá trình, nàng đều không nhìn Cung Vương một lần nào.
Bầu không khí giữa hai người, cho dù là Thẩm Ngọc giả vờ làm người qua đường cũng đều cảm giác được, đặc biệt là vừa nãy Cung Vương còn gọi một tiếng Cửu Nương, chứng tỏ hai người này có quen biết.
Nhớ tới lần uống rượu trước, Phương Duệ nói lão bản nương đang chờ người, lão bản nương cũng thừa nhận, hơn nữa Phương Duệ cùng lão bản nương tựa như có quen biết nhau.
Mà Cung Vương rời khỏi kinh thành đã tám năm, chỉ cần nghĩ một chút là liền rõ ràng.
Tuy nhiên… Cung Vương hiện tại cũng đã bốn mươi, mà lão bản nương…
Thẩm Ngọc lén lén lút lút nhìn thoáng qua lão bản nương, búi tóc dùng khăn trùm đầu buộc lại, một thân áo váy bình thường, mặt mày không son phấn.
Dù ăn mặc như một phụ nhân bình thường nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy lão bản nương chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Không giống như cùng độ tuổi với Cung Vương, vậy hai người này làm sao lại biết được nhau?
Dường như phát giác được ánh mắt lén lút của Thẩm Ngọc, Phương Duệ bèn nhìn thoáng qua nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này Thẩm Ngọc mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Bình rượu hoa tiêu bị Cửu Nương dùng sức đặt lên trên bàn, giọng nàng cực kỳ không có thiện ý:
“Cứ tự nhiên!”
Cửu Nương nói xong lập tức xoay người, ngồi xuống trước bàn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc trong nháy mắt có chút ngơ ngác, nhìn ra tâm tình của Cửu Nương không được tốt, nàng yên lặng rót một chén trà gừng đường đỏ để trước mặt Cửu Nương.
Cửu Nương nhìn Thẩm Ngọc, nàng đưa lưng về phía bàn bên cạnh, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.
Thẩm Ngọc đột nhiên hiểu ra Cửu Nương vì ai mà mất khống chế.
“Cửu Nương, tám năm không gặp, cuộc sống của ngươi vẫn tốt chứ?” Cung Vương ở phía sau, vẻ mặt vẫn trước sau như một, dáng vẻ giống như tuỳ tiện hỏi han.
Nội tâm Thẩm Ngọc có chút chua xót, để Cửu Nương một mình đợi chờ suốt tám năm, người này đúng là không tim không phổi.
Thẩm Ngọc lập tức đứng lên, nàng nhìn về phía Cung Vương, thái độ thì giống như không quen biết Phương Duệ.
Nàng khẽ nhướn mày, vẻ mặt hoài nghi hỏi Cung Vương:
“Các hạ quen biết Cửu Nương nhà ta sao?”
Cung Vương hơi sững sờ, hắn nhìn bóng lưng Cửu Nương rồi hỏi:
“Cửu Nương, vị này là?”
… Cửu Nương cũng sững sờ.
Đâu chỉ Cung Vương cùng Cửu Nương sững sờ, ngay đến Phương Duệ cũng đều sững sờ, từ khi nào thì lão bản nương lại thành “Cửu Nương nhà nàng”???
Ngay sau đó Phương Duệ lập tức hiểu dụng ý của Thẩm Ngọc nên cũng không vạch trần nàng.
Cửu Nương khẽ chớp mắt đem nước mắt ép trở lại bên trong, sau đó nàng đứng lên, đi về phía bên cạnh Thẩm Ngọc, lúc này khuôn mặt nàng vui vẻ như lúc đón tiếp khách nhân.
“Vị này là…” Cửu Nương nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, vui vẻ trên mặt càng đậm, ngoài ra còn mang theo mấy phần ngọt ngào.
Thẩm Ngọc lại không hề vui vẻ, ánh mắt nàng nhìn Cung Vương giống như khi Phương Duệ nhìn Mai Tuyền Cơ, đây là loại ánh mắt khi nhìn thấy kẻ địch.
“Cửu Nương là vị hôn thê của ta.”
Phương Duệ đang thưởng thức rượu, lúc nghe được một câu kia hắn liền bị sặc rượu.
Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía hắn.
Ánh mắt của Thẩm Ngọc rất bình thản, nhưng kèm trong đó là ý tứ Ngươi – Đừng – Phá – Hỏng – Chuyện – Tốt – Của – Ta!
“Khụ khụ…” Phương Duệ mãnh liệt ho vài cái, sau đó chỉ cười nói: “Sao ta nhìn thế nào cũng thấy vị huynh đài này còn nhỏ tuổi hơn lão bản nương, trông có vẻ không được xứng đôi cho lắm.”
Thẩm Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ta không quan tâm đến chuyện tuổi tác, từ trước đến giờ ta chỉ thích con người Cửu Nương.”
Cửu Nương đứng ở bên cạnh: “…” Hai người này còn thật sự phối hợp với nhau cùng diễn trò.
Ánh mắt Cung Vương rơi ở trên người Thẩm Ngọc, hắn nhẹ nhàng cười:
“Có một người đối tốt với Cửu Nương như vậy, ta cũng yên lòng.”
“Không cần các hạ lo lắng, ta tự nhiên sẽ đối tốt với Cửu Nương.”
Dáng vẻ kia của Thẩm Ngọc nghiễm nhiên giống như một nam nhân nhìn thấy tình địch.
Không thể không nói Phương Duệ thật thích cảm giác cùng Thẩm Ngọc liên thủ tính kế người khác.
“Tiền thừa lần trước vẫn còn thoải mái, các ngươi cứ uống tự nhiên, uống xong thì đi.” Cửu Nương quay sang nói với Thẩm Ngọc: “Chúng ta về thôi.”
Quán rượu nhỏ nên cũng không cần phải đóng cửa, trước giờ Cửu Nương cũng không bận tâm đến việc sẽ có trộm này nọ, mà cho dù có trộm thì quán của nàng cũng không có gì để trộm.
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Phương Duệ cùng Cung Vương, sau đó kéo tay Cửu Nương và nói:
“Được, chúng ta đi về thôi.”
Đi ra khỏi con hẻm, nước mắt Cửu Nương liền không nhịn được mà rơi xuống.
“Thật ra ta biết rõ thân phận thật sự của các ngươi.”
Thẩm Ngọc gật đầu nói: “Ta cũng mới đoán được.”
“Thời điểm ta biết hắn thì thê tử của hắn đã mất được ba năm, năm ấy ta mới chỉ mười lăm tuổi, mặc dù chỉ mới mười lăm nhưng tay nghề ủ rượu của ta còn ngon hơn so với phụ thân.
Nhắc tới cũng khéo, ta cũng là nữ giả nam trang, vì muốn kiếm tiền trả nợ cho phụ thân mà ta đã giả trang bán mình để đến Vương phủ làm tửu đồng.
Có thiếu nữ nào mà không mơ mộng cơ chứ, đặc biệt là với một nam nhân xuất sắc như hắn.
Tay nghề ủ rượu của ta tốt nhất, nên thời gian ba năm từ một tửu đồng nho nhỏ, ta đã có thể ở bên cạnh hắn và bồi chuyện cùng hắn, nhưng vì sợ bị đuổi ra khỏi Vương phủ, ta vẫn luôn không dám để lộ thân phận của mình.”
Thẩm Ngọc lẳng lặng lắng nghe, đến thời khắc mấu chốt nàng liền hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Cửu Nương nhìn Thẩm Ngọc một cái, nụ cười có chút phức tạp:
“Ngươi cũng biết đấy, vị trí chính phi này ai mà không muốn? Ai không nghĩ muốn bay lên làm phượng hoàng? Cho dù không thể thành phượng hoàng thì thành chim khổng tước cũng tốt.
Cho nên có nữ nhân lấy rượu từ chỗ ta rồi cho thêm xuân dược vào rượu, đến lúc ta phát hiện thì đã muộn.
Khi ta phát hiện hắn trúng xuân dược, ngươi nghĩ xem việc đầu tiên ta nên làm gì?”
Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
“Mời đại phu sao?”
Cửu Nương phì cười một tiếng: “Ngươi quả nhiên vẫn là một nữ tử đơn thuần.
Ta vốn thích hắn, chuyện này cũng là cơ hội ngàn năm có một, ta đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, dù sao ở trước mắt ta là Cung Vương điện hạ tựa như trích tiên đang xiêm y không ngay ngắn, nếu ta bỏ lỡ thì không biết phải đợi đến bao giờ.”
Thẩm Ngọc: “…” Đây có thể nói là không phải người nhà thì không vào chung một cửa không? Nhưng mà nàng chưa từng nghe được tin tức Cung Vương tái giá.
“Ai dà, nhìn bề ngoài là một chuyện, đến khi tiếp xúc mới phát hiện hoàn toàn không như vẻ bề ngoài.” Cửu Nương đột nhiên tràn đầy cảm khái.
Thẩm Ngọc không biết Thẩm Nương cảm khái điều gì, nàng tiếp tục hỏi:
“Vậy tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó? Chuyện như thế có lần một thì sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, chuyện đã phát sinh không thể thu hồi.
Hắn nói hắn muốn cưới ta vào cửa, nhưng bởi vì tiên hoàng nghi kỵ, đại hoạ giáng xuống đầu, hắn liền đẩy ta ra rồi một mình đi lưu đày.
Ta chờ hắn tám năm chỉ vì muốn hỏi hắn một câu, lúc trước hắn muốn cưới ta là vì thật sự thích ta hay chỉ vì trách nhiệm.”
Thẩm Ngọc thoáng im lặng, nàng hoàn toàn không phải nghi ngờ việc Phương Duệ thích nàng hay là muốn chịu trách nghiệm với nàng, nàng thấy hắn mới là người phải rối rắm giữa việc nàng thích hắn hay vì trách nhiệm với hắn…
Đi hết hẻm nhỏ, Cửu Nương liền chào tạm biệt Thẩm Ngọc, Cửu Nương nói nhà nàng ở gần đây.
Đêm khuya trở về nhà, mới vừa vào phòng còn chưa kịp đốt đèn, sau lưng Cửu Nương đột nhiên có một cỗ thân thể dán lên người nàng, hai tay nắm chặt lấy eo nàng khiến nàng giật mình trợn tròn hai mắt.
“Cửu Nương, tám năm qua nàng có từng nhớ đến ta không?” Môi hắn kề sát vành tai Cửu Nương, cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
“Không nhớ!” Nghe được giọng nói quen thuộc, Cửu Nương vừa bực lại vừa hận.
“Tiểu bạch kiểm kia là ai?” Hắn tiện đà thổi hơi nóng rực bên tai Cửu Nương, trực tiếp bỏ qua hai chữ “Không nhớ” kia của nàng.
Lúc nãy Thẩm Ngọc không hiểu Cửu Nương cảm khái chuyện gì, thật ra điều Cửu Nương cảm khái chính là… Ở trước mặt người khác, Cung Vương tựa như trích tiên, nhưng trước mặt nàng thì hắn như một con sói được tháo bỏ lớp nguỵ trang, làm gì còn hình tượng ôn nhuận như ngọc lúc ở quán rượu!