Tâm Trẫm Thật Là Mệt


Thái hậu mặt không đổi sắc ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, sau khi Thẩm Ngọc hành lễ xong, bà lạnh nhạt nói:
“Đứng lên đi.”
Thẩm Ngọc đứng thẳng người lên, Thái hậu chưa ban thưởng ghế ngồi nên nàng rất tự giác đứng ở một bên, đầu hơi cúi xuống.
“Hoàng thượng nói với ai gia là muốn cưới ngươi và lập ngươi làm Hoàng hậu.” Vừa thấy mặt Thẩm Ngọc, Thái hậu lập tức đem mục đích nói rõ ràng.
Thẩm Ngọc căn bản không nghĩ tới Phương Duệ sẽ nói trực tiếp với Thái hậu, cho nên nàng nhất thời không phản ứng lại, người ngẩn cả ra.
“Thẩm Ngọc, chắc hẳn Hoàng thượng cũng đã nói với ngươi, có đúng không?”
Thẩm Ngọc phục hồi lại tinh thần, nàng thầm nghĩ chuyện lớn như vậy sao người này không thương lượng cùng nàng một chút, mặc dù nàng hơi bất mãn với cách làm tiền trảm hậu tấu của Phương Duệ, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra trước mặt Thái hậu.
“Hoàng thượng từng nhắc qua với dân nữ.” Hiện giờ nàng đã không còn chức quan, nên chỉ có thể xưng là dân nữ.
Không cùng Thái hậu đối mặt, Thẩm Ngọc không biết nét mặt hiện giờ của Thái hậu như thế nào, nhưng nàng có thể đoán được vẻ mặt bà ấy vẫn là kiểu việc không liên quan đến mình.
Thẩm Ngọc cho rằng Thái hậu sẽ gây khó dễ cho nàng, nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, chỉ không ngờ lời kế tiếp của Thái hậu làm cho nàng không tưởng tượng nổi.
“Đầu mùa xuân tháng ba, ngươi thấy như nào?”
Thẩm Ngọc sững sờ, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt nàng mang theo nghi hoặc hỏi Thái hậu:
“Thái hậu nương nương, đầu mùa xuân tháng ba là có ý gì?”
“Vào tháng ba mùa xuân sang năm, ngươi sẽ cùng Hoàng thượng đại hôn đồng thời tiến hành nghi lễ phong hậu.”
Thẩm Ngọc: “…”
Người trước mặt nàng thật sự là Thái hậu? Hay là đã bị Phương Duệ tìm một người có dung mạo tương tự đến làm thế thân? Nếu không sao có thể sảng khoái đồng ý cho Phương Duệ cưới nàng, còn lập nàng làm Hoàng hậu?
“Nếu như không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy đi.”
Một câu cứ quyết định vậy đi của Thái hậu làm Thẩm Ngọc đến ý kiến cũng chưa kịp đưa ra.
Từ An Ý Cung đi ra, cả người nàng giống như trong mộng, mẫu tử hai người này dường như đều không nghe người khác nói, họ chỉ lo nói chuyện của mình.
Mặc dù vậy Thẩm Ngọc cũng đoán ra được, việc Thái hậu sảng khoái đồng ý như vậy, nguyên do chắc chắn trong tay Phương Duệ đang nắm giữ gì đó.
Ra khỏi An Ý Cung được một đoạn, Thẩm Ngọc liền đụng phải Tiêu phi.
Hoàng cung này lớn như thế, đụng phải Tiêu phi cũng không kỳ quái, nhưng đúng lúc nàng rời khỏi An Ý Cung lại đụng phải Tiêu phi thì việc này không chỉ là trùng hợp.
“Dân nữ thỉnh an Tiêu phi nương nương.” Nửa tháng trước nàng vẫn còn là đại thần trong triều, nhưng bây giờ nàng không quan không chức, chỉ là một dân nữ bình thường.
Tiêu phi mỉm cười, thân thiết đưa tay đỡ Thẩm Ngọc:
“Thẩm tiểu thư không cần đa lễ, không lâu sau chúng ta cũng là người một nhà, khách khí như vậy rất xa lạ.”
Tiêu phi nói chuyện rất trực tiếp, nàng đại khái cũng đoán được lý do lần này Thái hậu triệu kiến Thẩm Ngọc.
“Tiêu phi nương nương coi trọng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc sao có thể cùng Tiêu phi nương nương là người một nhà.”
Thẩm Ngọc dù ít chung đụng với nữ nhân, nhưng ý tứ Tiêu phi rõ ràng như thế, nàng cũng nghe ra Tiêu phi đang muốn lôi kéo nàng về cùng một phe…
Thẩm Ngọc còn chưa tiến cung… Tiêu phi đã đoán được Phương Duệ muốn cưới Thẩm Ngọc, nhưng Tiêu phi lại không biết cưới Thẩm Ngọc đồng nghĩa với việc lập hậu, nếu không nàng ta phải đến nịnh nọt Thẩm Ngọc mới đúng, chứ không phải chỉ lôi kéo như hiện tại.
“Thẩm tiểu thư nói sai rồi, về sau mọi người đều hầu hạ Hoàng thượng nên tất nhiên là người một nhà.”
“Tiêu phi cùng Thẩm ái khanh đang tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Không ai phát hiện ra Phương Duệ từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh các nàng, chỉ là Thẩm Ngọc cảm thấy mắt Phương Duệ có chút vấn đề, trên mặt nàng một tia vui vẻ cũng không có, nàng thật muốn hỏi xem hắn nhìn ở đâu thấy nàng và Tiêu phi nói chuyện vui vẻ?
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
“Dân nữ thỉnh an bệ hạ.”
Hai người đều mang vẻ kính sợ, Phương Duệ nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Ngọc, hắn nâng tay, vẻ mặt đứng đắn nói:
“Đều hãy bình thân, Tiêu Phi ở trước An Ý Cung là muốn thỉnh an mẫu hậu sao?”
Tiêu phi dịu dàng cúi người, nàng đáp: “Thần thiếp đang muốn thỉnh an Thái hậu nương nương, trùng hợp gặp được Thẩm tiểu thư ở bên ngoài nên liền dừng lại nói chuyện vài ba câu.”
“Nếu Tiêu phi muốn đi thỉnh an mẫu hậu, vậy thì đừng chậm trễ.”
Giọng nói của Phương Duệ rất bình thường, nhưng vào trong tai Thẩm Ngọc lại giống như hắn muốn đuổi người.
“Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.” Tiêu phi phúc thân xong, lập tức xoay người đi về hướng An Ý Cung.
Chỉ là sau khi xoay người đi, đuôi mắt Tiêu phi vốn mang ý cười vui vẻ lại đột nhiên trở nên âm u không lường được, xen lẫn trong đó còn có mấy phần âm trầm.
Thẩm Ngọc sao? Giữ nổi mạng để tiến cung được hay không thì để sau hãy nói!
Đợi Tiêu phi rời khỏi, Phương Duệ làm bộ làm tịch nói một tiếng với Thẩm Ngọc:
“Thẩm ái khanh cùng trẫm đi dạo một chút.”
Thẩm Ngọc cũng phối hợp với Phương Duệ.
“Dân nữ tuân mệnh.”
Hình thức hai người chung đụng nhìn như rất bình thường.
Một đường từ An Ý Cung đến Đại Nguyên Điện, hai người trò chuyện đông một câu, tây một câu, không hề có trọng điểm.
Trở lại Đại Nguyên Điện, Dung Thái hiểu rõ bệ hạ nhà mình nhất, hắn bèn cho hết người trong điện ra ngoài để bệ hạ nhà mình có không gian riêng tư với Thẩm Ngọc.
Khi chỉ còn hai người, vẻ mặt Phương Duệ thay đổi trong nháy mắt, hắn ôm Thẩm Ngọc từ phía sau rồi cọ vào cổ Thẩm Ngọc, bộ dáng rất là hưởng thụ.
Hổ trong núi biến thành mèo nhà đại khái dùng để nói Phương Duệ.
Thẩm Ngọc ghét bỏ đẩy đầu hắn: “Chàng đem mọi chuyện nói rõ cho ta biết!”
Chưa được thông báo gì đã liền quyết định tháng ba sang năm lập gia đình, tính tình nàng làm sao còn tốt được.
“Thái hậu tìm trẫm xin cho hai tiểu tử nhà họ Vương và nhà họ Hạ, trẫm chẳng qua chỉ thuận miệng nói muốn cưới nàng, lập nàng làm hậu.”
“…” Đây mà là thuận miệng, rõ ràng đang nói điều kiện.

Náng biết ngay làm gì có chuyện Thái hậu vô duyên vô cớ đồng ý cho Phương Duệ lập một người không phải họ Vương, cũng không phải họ Hạ làm Hoàng hậu.
Thẩm Ngọc nhíu mày, giọng điệu có chút không vui:
“Chàng đồng ý buông tha cho hai người kia?”
“Không, giết chết người không phải là hai tiểu tử kia, bọn chúng bị người khác giá hoạ.”
Vừa nghe xong, Thẩm Ngọc liền hiếu kỳ:
“Chàng buông ta ra trước đã, nói cho ta nghe rốt cuộc chuyện là như thế nào.”
Phương Duệ thật sự buông Thẩm Ngọc ra, hắn ngồi xuống dưới rồi thuận tay kéo Thẩm Ngọc ngồi ở trên đùi chính mình.

Hắn sủng nịnh cười một tiếng, cười đến nỗi Thẩm Ngọc muốn giáo huấn cũng không giáo huấn nổi.
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, hắn vươn tay gẩy gẩy sợi tóc trên mặt nàng, ngữ điệu say đắm nói:
“Bộ dáng của nàng đẹp như thế, làm trẫm không dời mắt được.”
Lời tâm tình như đổ mật đường, ngọt mà không ngán.
Thẩm Ngọc hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, nàng cúi đầu nói:
“Chàng nói vào chuyện chính đi.”
Vui vẻ trên mặt Phương Duệ càng đậm: “Được, vậy thì nói chính sự.

Hai tên tiểu tử kia chẳng qua chỉ là quân cờ khiến mối quan hệ giữa Hạ gia, Vương gia, Thái hậu và trẫm trở nên gay gắt hơn mà thôi.”
“Vậy là sao?”
“Tức là kẻ làm chết người không phải là hai tiểu tử kia, mà là một người khác, người này là người của tộc Đông Cương.”
“Ý chàng là chuyện này có liên quan đến Đông Cương? Vậy sao chàng lại biết được?”
Làm sao hắn biết được? Đương nhiên là vì sống lâu hơn người khác một đời, nếu chút chuyện này mà hắn còn không biết rõ, thì thật uổng công hắn sống lại.
“Đông Cương lòng muông dạ thú, bọn chúng đã sớm rục rịch hành động.

Lần này trẫm phải triệu hồi Hoàng bá về kinh thành là có nguyên nhân, có Hoàng bá mang binh trấn áp thì trẫm cũng yên tâm hơn, nhưng trước đó phải để Hoàng bá ở lại kinh thành một thời gian, áp chế hết nhuệ khí của các đại thần.”
Nói đến đây, Phương Duệ đột nhiên nghiêm mặt dặn dò:
“Cẩn thận Tiêu phi.”
Thẩm Ngọc kinh ngạc: “Sao lại vậy?”
“Tiêu phi là gián điệp của Đông Cương, trẫm cho người điều tra thì phát hiện chuyện của Hạ phi cũng là kế hoạch của nàng ta.” Ngẫm lại thì Tiêu phi làm gián điệp cũng rất đen đủi, nàng ta cố gắng không để lộ ra chân tướng, đâu ngờ rằng hắn đã sớm biết mọi chuyện.
Lại nói đến chuyện của Hạ phi, ngày đó tại núi Tây Lệ chính Tiêu phi phái người làm bẩn Hạ phi.

Hạ phi sợ chết nên giấu chuyện này dưới đáy lòng, cũng bởi vì trong bụng có con, chuyện mới bị bại lộ.
“Thật sự là nàng ấy?!” Hiển nhiên Thẩm Ngọc cũng bị thân phận của Tiêu phi làm cho kinh ngạc.
“Nàng cứ cẩn thận với Tiêu phi là được, còn những chuyện khác trẫm sẽ xử lý.

Gần đây triều chính bận rộn, trẫm còn không có thời gian thân mật cùng A Ngọc.” Phương Duệ nói lời này, trong giọng còn mang theo vẻ tủi thân.
Khoé miệng Thẩm Ngọc co rút, nàng muốn đứng lên nhưng lại bị Phương Duệ giữ chặt lấy thắt lưng.
“Ở bên trẫm.”
Thẩm Ngọc thật muốn nhắc nhở: Bệ hạ, đuôi sói của người lộ ra rồi!
Không đợi Thẩm Ngọc phản ứng, tay Phương Duệ đã vòng qua ót Thẩm Ngọc, hắn hơi dùng sức hôn lên đôi môi tô son nhàn nhạt của nàng, tay kia linh hoạt luồn qua tầng tầng lớp lớp y phục và dừng lại ở nơi mềm mại kia, không ngừng nhào nặn xoa bóp.
Phương Duệ chỉ một lần đã hoàn toàn biết được rõ ràng điểm mẫn cảm trên cơ thể Thẩm Ngọc, và cũng rất nhanh khiến mặt Thẩm Ngọc ửng hồng như cánh hoa đào.
Đang trong lúc hai người tình nùng ý mật, bên ngoài điện liền truyền đến âm thanh của Dung Thái.
“Bệ hạ, có chuyện… không biết có nên nói hay không.”
Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt, Thẩm Ngọc giật mình một cái, nàng cúi đầu vừa nhìn liền thấy Phương Duệ đang vùi đầu ở trước ngực mình, lập tức trên mặt nàng toàn là xấu hổ.
Phương Duệ không trả lời, hắn tiếp tục ngậm lấy nụ hồng xinh xắn trên ngọn núi tuyết trắng, vẻ mặt mê đắm không muốn thoát ra.
Thẩm Ngọc vội vàng đẩy Phương Duệ ra, nàng đứng vọt dậy khỏi đùi hắn, sau đó kéo y phục che lại cảnh sắc rồi trừng mắt nhìn Phương Duệ đang bất mãn.
“Điện… ngoài điện.” Đại khái vì chột dạ, cho nên Thẩm Ngọc nói chuyện không được lưu loát.
Phương Duệ nghe được hai chữ ngoài điện, ánh mắt hắn lập tức lộ ra hung quang, dường như là nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tốt nhất lời này đáng nói!”
Phương Duệ nói dứt lời liền tức giận đùng đùng đi ra ngoài điện, tư thế kia của hắn giống như muốn tìm Dung Thái đánh nhau.
Thật vất vả mới được ở chung một chỗ với Thẩm Ngọc, hơn nữa còn có thể càng thân mật hơn.

Vậy mà chuyện tốt bị phá đám, hiện giờ dưới đáy lòng hắn có một loại suy nghĩ muốn giết người!

Dung Thái nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bệ hạ nhà hắn nhìn hắn như muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng rõ ràng thế kia, hắn muốn không để ý cũng rất khó không thể để ý.
“Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không biết bằng cách nào lại có thể né tránh đội ngũ cẩm y vệ canh gác nghiêm ngặt ở cổng thành và mang theo vô số sính lễ đến ngoài cửa phủ Thái Bảo.” Dung Thái nói một hơi không ngừng nghỉ, tựa như nói xong sớm một chút thì có thể đi đầu thai sớm hơn.
“Tên yêu nhân kia!” Phương Duệ nghiến răng “rầm” một tiếng, cánh cửa lập tức bị gẫy làm đôi trong tay Phương Duệ.
Dung Thái yên lặng liếc nhìn cánh cửa gãy bi thảm, hắn khẽ thở ra một hơi rồi hỏi:
“Bệ hạ, vậy bây giờ nên làm thế nào?”
Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ phải phong hậu, nếu chuyện Mai Tuyền Cơ đến cửa xin cưới được công bố trước, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ xuất hiện vô số lời đồn đại, việc như vậy đối với danh tiếng của Thẩm Ngọc cũng không tốt.
“Hắn có thể làm, vậy trẫm vì sao lại không thể làm? Lập tức chuẩn bị bút mực, trẫm muốn viết chiếu thư!” Người Thẩm Ngọc còn đang ở chỗ hắn mà tên kia nghĩ đến chuyện cầu hôn?
Tốt nhất hắn ta nên dẹp ngay giấc mộng xuân hão huyền này đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui