Sau khi Dung Thái tiến cung, Thẩm Ngọc cũng mang theo Lâu A Cửu tiến cung, trực tiếp đến thẳng Đại Nguyên Điện.
Nàng cho hết những người khác ra ngoài, cho dù Dung Thái thính lực tốt nhưng trong lòng đang phiền muộn nên cũng không chú ý thiên điện có người, hơn nữa hắn không nghĩ tới bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương nhà mình lại đào sẵn một cái hố đợi hắn nhảy vào.
Phương Duệ nghe thấy bên trong điện có tiếng động, hắn bất đắc dĩ cười cười, xem ra gần đây A Ngọc thật sự quá nhàn, nhàn đến mức độ như này.
Nếu các nàng đã muốn nghe, vậy hắn liền để cho các nàng nghe.
Phương Duệ thu lại nụ cười trên mặt, hắn xoay người nhìn về phía Dung Thái.
“Không hạ thánh chỉ?” Phương Duệ nhìn thoáng thánh chỉ trong tay Dung Thái.
Quả nhiên Dung Thái không làm hắn thất vọng.
“Bệ hạ, vạch trần Thái hậu mưu phản và tiêu diệt quân phản loạn Đông Cương, quận chúa A Cửu đã lập được công lao to lớn.
Thế tử Nam Triệu của phủ Tề Vương có rất nhiều lời đồn đại không hay, nếu bệ hạ đem quận chúa gả cho hắn, các đại thần trong triều sẽ cho rằng bệ hạ độc đoán chuyên quyền, từ đó cả triều văn võ đại thần sẽ đều lạnh tâm.”
“Rầm!!!”
Tiếng đập bàn truyền đến từ chính điện, Lâu A Cửu kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc lắc đầu, ý bảo Lâu A Cửu yên tâm, đừng nóng vội.
Lấy sự hiểu biết của nàng đối với hắn, đây chẳng qua dùng để doạ người mà thôi.
“Việc trẫm muốn làm, từ khi nào cần ngươi phải khoa tay múa chân can thiệp! ?”
Phương Duệ quả thực diễn như thật, trước đây chính nàng cũng bị kỹ thuật diễn hai mặt này của hắn lừa gạt, một mặt là Hoàng thượng thông minh cơ trí, khí thế bình tĩnh tự tin; còn một mặt lại hèn hạ vô sỉ, da mặt dày, không biết xấu hổ.
“Bệ hạ… người tuyệt đối không thể đưa ra loại quyết định như này.” Dung Thái nói chần chừ nhưng lại rất khẳng định, đại khái vì hắn đã đi theo Phương Duệ vài chục năm, so với Thẩm Ngọc thì Dung Thái lại càng hiểu rõ Phương Duệ hơn.
Thẩm Ngọc có chút lo lắng, nàng thầm nói: Bệ hạ, chàng không lừa được Dung Thái, hiện tại Dung Thái còn chưa nhả ra một chữ, nếu sau này muốn hắn thừa nhận tình cảm chắc chắn rất khó khăn.
Thẩm Ngọc nhíu mày suy nghĩ, nàng ra hiệu cho Lâu A Củu không được lên tiếng, sau đó tự mình bước ra khỏi thiên điện, tiến vào Đại Nguyên Điện.
“Người hứa gả quận chúa A Cửu cho Thế tử Nam Triệu không phải là quyết định của bệ hạ, đó là quyết định của bổn cung.”
Người chưa thấy xuất hiện nhưng đã nghe thấy âm thanh trước.
Thẩm Ngọc nghiêm mặt đi vào Đại Nguyên Điện, nàng liếc mắt nhìn Phương Duệ, ánh mắt đó như muốn nói — chàng lui ra sau đi, giờ đến lượt ta.
Sau đó nàng đứng bên cạnh Phương Duệ, đưa mắt nhìn về phía Dung Thái.
“Dung Thái, đây là quyết định của bổn cung.
Thế tử Nam Triệu nói với bổn cung là hắn có ý với quận chúa, hơn nữa hắn còn dùng một nửa binh quyền làm giao dịch với bổn cung, chỉ vì muốn Hoàng thượng chỉ hôn cho hắn và quận chúa A Cửu.
Quận chúa A Cửu nếu đã đồng ý thì ngươi chỉ việc đi tuyên chỉ, còn nếu ngươi không đi thì Hoàng thượng tất nhiên có thể phái những người khác đi.”
Trước kia người khác đều nói không nhìn thấu được Thẩm Ngọc, vì nàng lúc nào cũng khống chế rất tốt vẻ mặt của chính mình, cho dù có cao hứng thì nàng vẫn có thể mặt không đổi sắc mà thể hiện ra ngoài.
Nhận thức của mọi người đối với nàng cũng chỉ dừng lại ở mặt cương trực, ghét a dua nịnh nọt, còn sâu hơn thì không một ai biết.
Dung Thái có thể hiểu rõ Phương Duệ, nhưng hắn lại không hiểu Thẩm Ngọc.
“Hoàng hậu nương nương! ?” Vẻ mặt Dung Thái có chút kinh ngạc.
Phương Duệ nhìn Hoàng hậu nhà mình hếch cằm lên, mắt nhìn thẳng như kiểu “Ta chính là người ác”, nàng so với hắn còn nhập vai hơn gấp ba lần, khiến dưới đáy lòng Phương Duệ không ngừng vỗ tay — diễn hay lắm!
“Dung Thái, ngươi cũng biết bởi vì chuyện Thái hậu, thế lực trong triều đều chưa ổn định, hơn nữa còn xảy ra chuyện Đông Cương, đúng lúc Thế tử Nam Triệu lại muốn giao ra một nửa binh quyền, làm việc khó tránh khỏi hy sinh, huống chi quận chúa A Cửu cũng đồng ý…” Ngữ điệu Phương Duệ thong thả, hắn phối hợp nhịp nhàng cùng Thẩm Ngọc diễn tiết mục người tốt người xấu.
“Dung Thái, ngươi và quận chúa A Cửu có quan hệ thế nào, vì sao ngươi lại một mực thay quận chúa A Cửu nói chuyện?” Thẩm Ngọc nheo mắt lại, vẻ mặt mang theo nghi ngờ.
Dung Thái có quan hệ như thế nào với quận chúa A Cửu, bốn người có mặt trong điện có lẽ chỉ mình Dung Thái là còn mông lung.
Thấy Thẩm Ngọc hỏi như thế, Dung Thái ngẩn cả ra, giống như bị Thẩm Ngọc nói trúng tim đen, vẻ mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt phức tạp cúi đầu.
Thẩm Ngọc cùng Phương Duệ liếc mắt nhìn nhau, Dung Thái vẫn không chịu thừa nhận, đúng là vịt chết còn cứng mỏ.
“Nếu Dung Thái ngươi không đi tuyên chỉ, vậy chuyện này ngươi cũng đừng can thiệp vào.” Giọng điệu Thẩm Ngọc sắc bén, trong lời nói không chừa cho Dung Thái một con đường sống.
Thẩm Ngọc đóng vai người xấu, không hề kém cỏi chút nào.
Nàng không dấu vết liếc qua thánh chỉ trên tay Dung Thái, cảm giác như hắn lại dùng lực nhiều hơn, dường như muốn bóp nát thánh chỉ trong tay.
Thẩm Ngọc nghĩ mình nên bỏ thêm dầu vào lửa.
Trong điện yên tĩnh hồi lâu, Thẩm Ngọc khẽ thở dài một hơi, giống như là vô tình nhắc đến.
“Thời điểm bổn cung hỏi ý kiến của quận chúa A Cửu, A Cửu nói với bổn cung rằng mình đã có người trong lòng, nhưng người trong lòng lại không hề có tình cảm với nàng ấy, người kia cả đời có lẽ sẽ không tiếp nhận nàng.
A Cửu nói nàng muốn mượn việc này để bức hắn, nếu hắn không đồng ý thì nàng ấy liền gả cho Thế tử Nam Triệu.
Bổn cung không biết người trong lòng của A Cửu là ai, nhưng tóm lại người kia đúng là không có bản lĩnh.”
Phương Duệ không hề có ý định lên tiếng, biểu hiện của Thẩm Ngọc hoàn toàn không cần hắn đi ra hỗ trợ, có khi giúp lại thành ra gây trở ngại.
Thẩm Ngọc vừa dứt lời, “Bang” một tiếng, thánh chỉ trong tay Dung Thái liền bị đứt thành hai đoạn.
Làm hư hại thánh chỉ chính là tội lớn phải chặt đầu.
Nhưng thời điểm thánh chỉ bị đứt thành hai đoạn, Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
Dung Thái quỳ xuống, hắn cúi đầu khiến người ta không thấy rõ nét mặt bây giờ, tuy nhiên giọng điệu vẫn thực bình tĩnh:
“Nô tài làm hỏng thánh chỉ, thỉnh bệ hạ trách phạt.”
Tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng lại là bất đắc dĩ, Thẩm Ngọc biết Dung Thái đã nhẫn nại đến cực hạn, nàng liếc mắt nhìn Phương Duệ, trong mắt hai người đều có chút không biết phải làm sao.
“Dung Thái, đến thiên điện chờ trẫm.”
Dung Thái nghe vậy cũng không tiếp tục thỉnh tội, hắn chậm rãi lui ra ngoài… nhìn hắn như vậy, xem ra đã nhìn ra chút manh mối gì đó.
Dung Thái vừa đi ra ngoài, Thẩm Ngọc liền thở ra một hơi, tuy nói nàng quen biết Dung Thái cùng với Phương Duệ đã được năm năm, nhưng từ trước đến nay Dung Thái luôn ít nói nên nàng không hiểu rõ hắn lắm, nói thật nàng cảm thấy tính tình Dung Thái còn bướng bỉnh hơn so với nàng.
“Trẫm cảm thấy A Ngọc và Dung Thái có vài phần giống nhau.” Phương Duệ ngồi xuống, nhưng vẫn chú ý ở thiên điện cách vách.
Thẩm Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Giống như nào?”
Phương Duệ cười cười: “Đều không phải là người ích kỷ.”
Thẩm Ngọc là vì bảo vệ phủ Thái Bảo nên mới giả nam nhân suốt hai mươi năm, Dung Thái là vì muốn Lâu A Cửu có được hạnh phúc trọn vẹn nên mới không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân.
Kiếp trước, Phương Duệ đã bỏ xuống thân phận Hoàng đế, để dùng thân phận bằng hữu chơi cùng suốt mấy chục năm, hỏi Dung Thái có hối hận khi cự tuyệt Lâu A Cửu không? Khi ấy Dung Thái chỉ nói hắn sợ khi mình đáp lại tình cảm của Lâu A Cửu, thì sẽ không thể cho nàng một gia đình đầy đủ, cũng không thể cho nàng một đứa nhỏ.
Đây chính là điểm tự ti nhất của Dung Thái.
Thẩm Ngọc liếc Phương Duệ một cái, không tiếp tục ở đề tài này, nàng tò mò nhìn về phía tường của thiên điện.
“Tình huống bên thiên điện thế nào rồi?”
Phương Duệ nhún vai: “Âm thanh gì cũng không có.”
Bởi vì khi Dung Thái nhìn thấy Lâu A Cửu thì hắn không biết phải nói cái gì, mà Lâu A Cửu lại càng không biết phải nói gì, chẳng lẽ nàng lại nói — đúng rồi, là ta liên hợp với Hoàng thượng và Hoàng hậu để đào hố cho ngươi nhảy vào?
“Thôi được rồi, chúng ta chỉ có thể giúp đến đây thôi, còn những chuyện khác sẽ do chính Dung Thái và Lâu A Cửu quyết định.” Tuy nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng cũng có khi người trong cuộc hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, cho nên người đứng ngoài quan sát cũng không có cách nào thức tỉnh được người bên trong.
Dung Thái và Lâu A Cửu cứ đứng ở thiên điện suốt thời gian khoảng một nén nhang, bọn họ không ai nói với ai, cuối cùng vẫn là Dung Thái bại trận, về mặt tình cảm, người thua trước không nhất định là sẽ hết tình cảm trước.
Đại khái Dung Thái không chịu được khi ở chung một gian phòng với Lâu A Cửu, với lại… biết được chính mình bị bệ hạ cùng hoàng hậu tính kế, khiến hắn không thể nào lạnh nhạt đối mặt với Lâu A Cửu.
Vừa nãy hắn cũng có chút nghi ngờ, dù sao hắn cũng hiểu tính cách bệ hạ đến bảy phần, tuy gần đây xảy ra nhiều chuyện nhưng nói như thế nào thì bệ hạ cũng đã thành công ôm mỹ nhân về, lại còn có thể danh chính ngôn thuận xuất binh tiêu diệt Đông Cương.
Thời điểm này bệ hạ đúng là xuân phong đắc ý, làm sao có thể biến hoá lớn như vậy, còn Thẩm Ngọc…
Hắn có chút nhìn không thấu, cho nên hắn cũng chỉ sinh lòng hoài nghi, lại không biết mình hoài nghi cái gì.
Đến khi thấy Lâu A Cửu xuất hiện ở thiên điện, hắn lập tức hiểu ra chính hắn đã nhảy xuống hố mà bọn họ đào sẵn.
Dung Thái đứng đó, cảm giác giống như bị kim châm, vô cùng bực bội.
Sau đó hắn quyết định không đứng ngây ngốc ở đây nữa, cũng không nói một câu hay chào hỏi gì với Lâu A Cửu, hắn xoay người đi ra ngoài cửa.
Lâu A Cửu nhìn bóng lưng Dung Thái, nàng cũng không có đuổi theo.
Sau chuyện này, Dung Thái không hề nhắc đến dù chỉ một câu, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Phương Duệ cũng không tiếp tục đi tác hợp hai người.
Có đôi khi dây thừng muốn kéo căng thì phải hơi thả lỏng rồi lại kéo căng, nếu một phát kéo căng luôn thì kết quả có khi lại hoàn toàn ngược lại, bởi vì kéo quá căng mà đứt đoạn.
Chuyện của Dung Thái, Phương Duệ chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi trợ giúp mà thôi, sau đó Phương Duệ lại bắt đầu bận bịu tối mắt tối mũi, ngay đến mấy việc của Thẩm Ngọc trong hậu cung, hắn cũng không thể ra sức giúp đỡ.
Những quan viên cấu kết làm việc xấu với Vương gia và Hạ gia không hề ít, bỗng chốc có gần một nửa số quan viên bị ngã ngựa.
Các địa phương không có quan, tệ nạn xuất hiện ngày một nhiều, người vi phạm pháp lệnh cũng nhiều hơn.
Cho dù phái người mới đi nhậm chức thì cũng có thể thật giả lẫn lộn, chẳng may đó là một tham quan thì chuyện sau này còn phiền phức hơn nhiều.
Phương Duệ cũng bởi vì bận bịu xử lý mấy chuyện này mà ngủ rất ít.
Thẩm Ngọc cố ý bưng canh bổ đến cho Phương Duệ, không biết có phải do gần đây quá mệt mỏi hay không, Phương Duệ mới uống được hai thìa canh liền hoa mắt chóng mặt.
Thẩm Ngọc sợ hãi hét lên thì hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Trước mắt Phương Duệ… là một khoảng trống tối đen như mực.