Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Cung Vương một thân bạch y đứng ở trước mặt Cửu Nương, cho dù vừa nãy ôm Cửu Nương một đoạn đường cũng không ảnh hưởng đến khí chất phóng khoáng, xuất trần của hắn.
“Nô tài không hiểu Vương gia đang nói gì?” Cửu Nương cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Cung Vương, nàng cố gắng đè nén âm thanh giống như bình thường.
Có đánh chết nàng thì nàng cũng không thừa nhận người đêm đó chính là nàng.
Cung Vương cười nhạo một tiếng, hắn vươn tay nâng cằm Cửu Nương, ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
Hắn cúi người xuống rồi từ từ tới gần.
“Vương gia…?” Cung Vương càng tới gần, Cửu Nương gần như ngừng thở, tim đập cực nhanh.
Trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm lo lắng, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thời điểm mũi sắp chạm mũi, Cung Vương liền dừng lại, ánh mắt hắn mang theo vui vẻ nói:
“Thứ nhất, mỗi lần bản vương đến Nam Uyển, ngươi luôn tránh né cực kỳ rõ ràng; Thứ hai, giọng nói này của ngươi để lộ quá nhiều sơ hở; Thứ ba, ngươi lại chôn y phục của ta ở ngay trong Nam Uyển, chỗ sân viện ngay gần phòng ngươi ở; Thứ tư, bản Vương cũng không ngốc, ngươi là nữ nhân hay nam nhân… chẳng lẽ bản Vương lại nhìn không ra?!”
Khuôn mặt Cửu Nương càng lộ rõ vẻ hoảng sợ, vậy mà nàng vẫn vịt chết mạnh miệng, giả ngây giả dại nói:
“Nô tài thật sự không hiểu Vương gia đang nói gì.”
“Không hiểu thật sao?”
Cung Vương vuốt ve hai má bị trầy xước của Cửu Nương, khóe miệng khẽ cong, giọng nói hắn trầm xuống và mang theo vài phần nguy hiểm.
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm, cho dù hai má đang đau nhưng Cửu Nương cũng không dám kêu “đau” một tiếng.
Nàng chưa từng nhìn thấy một Cung Vương như vậy, hắn trong ấn tượng của nàng luôn mang dáng vẻ khiêm tốn, thân thiện… chứ không hung hăng, nguy hiểm như hiện tại.
Tầm mắt Cung Vương di chuyển dọc theo đôi mắt mang theo ánh nước của Cửu Nương xuống vết thương trên mặt nàng, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống:
“Bản Vương nghĩ ngươi đã đủ ngu xuẩn, nhưng chưa từng nghĩ đến hôm nay ngươi lại ngu xuẩn đến nỗi lăn xuống sườn núi.”
Lời nói của Cung Vương mang theo vài phần cay nghiệt, Cửu Nương nghe xong nhất thời cảm thấy rất ấm ức.
“Nô tài chính là loại người không có đầu óc, Vương gia đúng là người nhìn xa trông rộng.” Rõ ràng là khen người, nhưng bị Cung Vương nói như vậy, trong lòng nàng không nhịn được mà thầm oán.
Nếu không phải lo lắng cho hắn thì nàng làm sao có thể lăn xuống sườn núi.
Giọng nói Cửu Nương mang theo chế nhạo, tuy nhiên Cung Vương lại chẳng để tâm, hắn không những không giận mà còn khẽ cười.
Không hiểu vì sao Cung Vương lại đột nhiên cười, Cửu Nương càng cảm thấy bất an, nàng nuốt một ngụm nước bọt rồi dịch vào sát bên trong giường, trên mặt hoàn toàn là phòng bị.
Nụ cười trên mặt Cung Vương không hề phai đi mà còn càng lúc càng đậm, hắn vươn tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước má ra sau tai cho nàng, giọng điệu dịu dàng nói:
“Bản vương không phải là người thích tính toán với người khác nhưng lại là người biết có ân báo đáp, ngươi đã giúp bản Vương một lần, bản Vương sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”
Báo đáp thật tốt…
“Vương gia, nô tài biết không nên nữ giả nam trang để lừa gạt người, nhưng nô tài quả thật là bất đắc dĩ mỡi phải làm vậy.”
Cửu Nương hơi nghiêng đầu tránh né bàn tay ái muội của Cung Vương, nàng không dám cả thở mạnh, vừa mới kiên cường thì đã lập tức bị lung lay.
Nàng không muốn biết báo ân này là như thế nào! Cũng không hề muốn biết Cung Vương sẽ làm gì để báo ân!
“Không phải tại ngươi.” Cung Vương thu hồi lại vui vẻ trên mặt.
Hắn đứng thẳng người, nhíu mày với Cửu Nương rồi lạnh lẽo nói: “Đem y phục cởi ra!”
Cửu Nương trợn to hai mắt, nàng ôm lấy cổ áo, phòng bị nhìn Cung Vương.
“Vương gia, nô tài… nô tài bán mình không bán thân.” Mặc dù từ ngữ giống nhau nhưng ý tứ lại khác nhau.
Lọ thuốc trong tay Cung Vương suýt chút nữa thì rơi xuống đất, hắn mím chặt môi hồi lâu rồi mới phun ra một chữ:
“Cởi!”
Cửu Nương liếc mắt nhìn kim sang dược trên tay Cung Vương, nàng kiên quyết lắc đầu.
Cung Vương hơi híp mắt, hắn đem kim sang dược để bên cạnh giường.
Trong lúc Cửu Nương cho rằng hắn để cho nàng tự mình bôi thuốc thì Cung Vương lại dùng tốc độ sét đánh ngang tai điểm huyệt đạo của nàng.
“Phương Quân, ngươi muốn làm gì?!”
Đột nhiên bị điểm huyệt, toàn thân Cửu Nương không thể động đậy, ngay cả tên họ của Cung Vương cũng bị nàng gọi ra, rõ ràng đây là lần đầu tiên nói ra tên Cung Vương, thế nhưng không hề có cảm giác thân thiết.
Cung Vương cũng ngây ngẩn cả người, nhưng hắn rất nhanh hồi phục lại tinh thần.
Hắn kéo dây buộc trên búi tóc của Cửu Nương khiến cho mái tóc dài của nàng xõa tung trên bờ vai, mặc dù trên mặt nàng còn dính bùn đất cùng vết thương, nhưng ẩn giấu trong đó lại là đôi mày lá liễu với đôi mắt trong vắt, linh động.
Dáng vẻ nàng thẹn quá hóa giận, khiến cho cánh môi cũng nhiễm một màu phấn hồng.
Cung Vương thu hồi tầm mắt trên mặt Cửu Nương, sau đó bắt đầu vươn tay cởi đai lưng trên y phục nàng.
“Phương Quân…! Cung Vương điện hạ, ta… ta có thể tự mình bôi thuốc.” Cửu Nương nói không được liền mạch, toàn thân nàng cứng ngắc giống như tượng gỗ.
Cung Vương mím môi đem đai lưng của Cửu Nương cởi ra, nhìn đôi mắt mở to của nàng, hắn… hắn lại muốn cởi sạch y phục trên người nàng!
Trong lúc Cửu Nương ngây người thì Cung Vương đã cởi xong lớp y phục bên ngoài của nàng, bỗng nhiên lúc này cửa bị gõ, động tác của Cung Vương cũng dừng lại.
“Vương gia, khăn ấm chuẩn bị xong rồi.”
Cửu Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không nghĩ tới Cung Vương lại nhỏ giọng thản nhiên nói:
“Ngươi mà dám lên tiếng, đến lúc đó tất cả mọi người biết được quan hệ không rõ ràng giữa ta và ngươi thì cũng đã muộn, nếu như ngươi muốn phá hủy thanh danh của chính mình, vậy bản vương cũng không ngăn ngươi.”
Cửu Nương trừng mắt nhìn Cung Vương, cuối cùng vẫn quyết định không lên tiếng.
Trước đây sao nàng không phát hiện ra Cung Vương căn bản là một con sói đội lốt cừu, nàng đúng là mắt mù mới cảm thấy hắn là người tốt, là một chính nhân quân tử.
Cung Vương khẽ cong môi, hắn bỏ màn xuống rồi đi về phía trước cửa.
Nha hoàn bưng khăn ấm vào trong, sau đó lập tức lui ra ngoài chứ không tò mò nhìn vào bên trong, lúc ra ngoài nàng ta còn tiện thể đóng cửa lại.
Cung Vương đem khăn ấm đặt ở bàn bên cạnh giường, tiếp đó hắn vén màn lên, nhìn bóng lưng cô đơn bị điểm huyệt của Cửu Nương, trong tâm hắn lập tức mềm lòng.
Theo tin tức mà thuộc hạ điều tra được, phụ thân của Cửu Nương đang trốn nợ, thuở nhỏ nàng đã tự mình nuôi sống chính mình.
Qua những người quen biết Cửu Nương, hắn còn biết được nàng không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, ngược lại còn rất kiên cường, mạnh mẽ.
Cung Vương tiếp tục cởi bỏ y phục của Cửu Nương, hắn không nói gì, Cửu Nương cũng không nói gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, gian phòng liền trở nên yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Cửu Nương nhắm hai mắt lại coi như không nhìn thấy có người đang nhìn chằm chằm thân thể nàng.
Cung Vương nhìn lưng Cửu Nương, ánh mắt hắn lập tức tối lại.
Da Cửu Nương trắng nõn, chính vì trắng nõn nên vết bầm tím trên lưng lại càng rõ ràng, ngay cả chỗ bả vai còn bị rách một mảng.
Trên người Cửu Nương chỉ còn lại duy nhất chiếc yếm màu hồng, tấm lưng trần trụi bị người ta nhìn chằm chằm, một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Dưới hoàn cảnh cực kỳ quẫn bách, nàng ngượng ngùng đến nỗi khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
Cung Vương cảm giác được toàn thân Cửu Nương không được tự nhiên, hắn liền đơn giản giải huyệt đạo cho nàng.
Huyệt đạo vừa được giải,Cửu Nương cũng không phản kháng, nàng lập tức kéo chăn đến ôm trước ngực, chỉ để lộ ra tấm lưng trần.
Khăn ấm nhanh chóng chườm lên chỗ bị thương trên lưng nàng, khiến cho cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều.
Chườm được một lúc, Cung Vương liền bỏ khăn ra rồi mở nắp kim sang dược, lập tức một mùi thơm nhàn nhạt bay ra.
Khi kim sang dược được bôi lên vết thương, Cửu Nương hoàn toàn không có tâm tư để ý tới, bởi vì bàn tay mang theo vết trai sần của Cung Vương không ngừng mang theo tích thích, khiến nàng cảm thấy còn nóng hơn cả lúc chườm khăn.
Thời gian bôi thuốc chỉ khoảng một nén hương mà Cửu Nương lại cảm thấy giống như cả canh giờ.
Cửu Nương vốn nên đề phòng, nhưng không biết có phải Cung Vương dùng lực vừa đủ, thủ pháp lại thành thạo hay không… Cửu Nương vậy mà lại có cảm giác cực kỳ thoải mái.
Không biết từ lúc nào nàng đã nằm sấp xuống giường, hai mí mắt không ngừng đánh nhau như muốn dính lại một chỗ, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, sau đó phát ra tiếng hít thở đều đều.
Cung Vương kéo chăn đắp cho Cửu Nương, hắn ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của nàng khá lâu.
Nếu như nói cảm giác của hắn đối với Cửu Nương là không ghét, vậy không bằng nói là để ý thì đúng hơn.
Sau đêm đó, hắn cho người tìm toàn bộ Vương phủ cũng không tìm được cô gái kia.
Hắn tâm phiền ý muộn đến Nam Uyển tìm Trần bá, hắn muốn uống một bình rượu ngon để giải sầu, nhưng không ngờ lại gặp được Tiểu Cửu mà Trần bá hay nhắc tới.
Trần bá thường nói Tiểu Cửu sinh ra là để ủ rượu, không những ủ được rượu ngon mà con người cũng kiên định.
Bởi vì Trần bá thường xuyên nhắc tới Cửu Nương nên Cung Vương cũng để ý nhiều hơn, chỉ là hắn không nghĩ đến khi hắn vừa mới bước chân vào Nam Uyển thì nàng thấy hắn không khác gì như đang thấy sài lang hổ báo.
Lần thứ nhất hắn cũng không để ý nhiều, nhưng có lần thứ nhất lại có lần thứ hai, hắn không thể không nghi ngờ nàng có tật giật mình, cuối cùng sau hai lần như thế hắn liền cố ý xuất hiện ở trước mặt nàng để thăm dò.
Kết quả đúng như dự đoán của hắn, nàng thấy hắn là như chim sợ cành cong, chỉ cần thấy bóng hắn từ xa là liền trốn mất dạng.
Nhìn nhiều lần như vậy, hắn liền nhìn ra điểm khác thường.
Thân hình nàng nhỏ nhắn xinh xắn, hành vi cử chỉ có vài phần giống như mấy cô nương gia, rồi giọng nói của nàng giống như cố ý ngụy trang, hơn nữa cổ nàng không có yết hầu nên hắn liền nghĩ không chừng nàng chính là cô nương trốn trong phòng hắn đêm đó.
Vừa vặn người làm vườn ở Nam Uyển lại phát hiện được bộ y phục chôn dưới gốc cây, kiểu dáng cùng hoa văn trên y phục đều mang biểu tượng của Cung Vương nên người làm vườn không dám kinh động đến người khác, hắn ta liền trực tiếp mang y phục đến chỗ quản gia… vị trí tìm được y phục trùng hợp lại rất gần với phòng ngủ của Cửu Nương.
Dựa vào tất cả chứng cớ cùng sơ hở mà Cửu Nương để lộ, Cung Vương liền khẳng định được nàng chính là nữ nhân đêm đó… chỉ là hắn không đoán được vì sao Cửu Nương lại xuất hiện trong phòng hắn.
Suy nghĩ một hồi lâu, Cung Vương thu hồi ánh mắt, hắn bỏ màn xuống rồi lui ra ngoài.
…
“Vương gia, tổng cộng có hai mươi tử sĩ, lúc thuộc hạ đến nơi thì mười tử sĩ đã chết, chín người khác lựa chọn tự sát, còn một người cuối cùng vừa kịp lúc bị đánh ngất xỉu, nhưng khi hắn ta tỉnh lại, thuộc hạ dụng hình như thế nào thì hắn ta cũng không chịu hé răng nói ai là người sai khiến.”
Có rất nhiều vương công quý tộc nuôi dưỡng tử sĩ, một khi nhiệm vụ thất bại, nhóm người này sẽ chọn tự sát để đảm bảo bí mật.
Cung Vương vẫn thản nhiên nở nụ cười trước sau như một, chỉ là nụ cười này không đạt tới đáy mắt.
“Thôi, không cần điều tra nữa, chuẩn bị trở lại kinh thành.”
Tử sĩ… chỉ sợ mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được không phải là giết hắn, mà là muốn cho hắn một nhắc nhở mà thôi.