Tâm Trẫm Thật Là Mệt


Sau khi ăn gà nướng xong, Phương Duệ mới đem tin tức Thái hậu phái binh bao vây phủ Thái Bảo nói cho Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc hoảng hốt đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
“Thái hậu phái binh bảo vây phủ Thái Bảo sao?!! Vậy chúng ta nhanh trở về một chút.”
Phương Duệ chập chạm đứng dậy an ủi:
“Nàng yên tâm, trẫm đã lệnh Dung Thái dẫn cẩm y vệ canh giữ bên ngoài phủ Thái Bảo, Thái hậu có bất kỳ động tác gì sẽ đều bị Dung Thái ngăn lại.

Hơn nữa trẫm cũng có sách lược vẹn toàn, Thái hậu muốn diệt trừ nàng, nàng càng không nên xuất hiện, bà ấy sẽ cho rằng nàng chột dạ.

Một khi đã như vậy, chúng ta cứ để cho bà ấy nghĩ là bản thân mình đã suy đoán đúng đi.”
Mặc kệ cuối cùng là ai vạch trần thân phận của Thẩm Ngọc, hắn đều có kế hoạch dự trù.
Khoảng giờ dần, Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc mới xuống núi, dưới chân núi đã được chuẩn bị ngựa từ sớm, hai người lên ngựa rồi nhanh chóng trở về, có khả năng bọn họ còn về trước giờ lâm triều.
Lần này Phương Duệ xuất cung, ngay cả Phương Trạm cũng không biết chứ đừng nói là Thái hậu.
Thái hậu ở An Ý Cung hoàn toàn không biết độc tố trong người Phương Duệ đã được giải, đến con át chủ bài trong tay cũng bị Phương Duệ biết rõ.
Hoàng cung.
Trời còn chưa sáng, một thái giám vẻ mặt vội vã chạy về hướng An Ý Cung.
Trong An Ý Cung, Thái hậu vân vê tràng hạt trong tay, thần sắc bình bình đạm đạm trước sau như một.
Cung nhân tiến vào nội điện nói nhỏ với ma ma bên cạnh Thái hậu, ma ma kia nghe xong, vẻ mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, bà ta lập tức nói với Thái hậu:
“Thái hậu nương nương, mật thám vừa mới trở về báo thích khách được phái đi Kim Sơn, cho tới bây giờ chưa một ai trở về.”
Thái hậu chậm rãi mở mắt, giọng điệu có chút tức giận:
“Không phải đã nói phái đi vài cao thủ hay sao? Tại sao ngay cả một người bình thường cũng giải quyết không xong?!”
Ma ma vẻ mặt sợ hãi nói:
“Thái hậu nương nương bớt giận, nô tỳ cho rằng nhất định có cẩm y vệ ở đó bảo vệ, nếu không tại sao lần trước bệ hạ lại biết được sẽ có người hành thích Thẩm Ngọc ở núi Bách Tử.”
Thái hậu khẽ nheo mắt, ngón tay đeo móng giả ra hiệu cho ma ma tới gần rồi mới nói:
“Ai gia hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy Phương Duệ đã sớm biết thân phận nữ tử của Thẩm Ngọc rồi không?”
Ma ma thần sắc căng thẳng đáp lại:
“Thái hậu nương nương, nô tỳ không đoán được tâm tư bệ hạ.

Hành động lần này của Thái hậu, nô tỳ thật sự cũng nghĩ không ra, tại sao vì muốn kiểm chứng thân phận của Thẩm Ngọc lại phải bao vây phủ Thái Bảo?!”
Thái hậu cười giễu cợt một tiếng:
“Ngươi thì biết cái gì, nếu Thẩm Ngọc phạm tội khi quân thì đây là điều tốt, còn không thì cũng có thể áp chế sự kiêu căng càng lúc càng lớn của nàng ta, với lại hiện giờ ta cùng Phương Duệ cũng đã vạch mặt nhau rồi.” Nhìn cung nhân đang cắt từng cành mai cắm vào bình bên bệ cửa sổ, màu vàng tươi tắn của hoa mai giữa đêm tối quả thực đẹp mắt.

Thái hậu mang theo vui vẻ đứng lên, bà đi về phía cửa sổ, cầm lấy cành mai ngắm nhìn rồi sâu xa nói: “Hoa mai mới được bẻ từ cây lúc nào cũng tươi đẹp, đầy ngạo khí nhưng lại không sống được lâu, không phải sao?”
Thái hậu nhìn vui vẻ nhưng giọng nói lại mang theo lạnh lùng làm mấy ma ma cũng phải run như cầy sấy.
Thời điểm tổ chức lễ hội săn bắn ở núi Tây Lệ, Thái hậu dù không đi nhưng cũng có tai mắt ở trong đấy, chuyện Phương Duệ phát độc cũng không qua được mắt bà, mà cho dù Phương Duệ có tìm được đại phu tốt nhất thì ngoài Mạn Tâm dược sư cũng không có kẻ nào biết độc trúng phải là độc gì, cho dù có biết được thì cũng không thể tìm được thuốc giải.
Thái hậu phất tay với đám ma ma và cung nữ:
“Ra ngoài hết đi, ai gia muốn nghỉ ngơi.”
Nhóm cung nhân thái giám chậm rãi rút ra khỏi nội điện, sau khi cửa điện được đóng kín thì nụ cười trên mặt Thái hậu cũng hoàn toàn tan biến, bà ném cành mai trong tay xuống đất rồi dùng chân dẫm nát hoa mai.
Thái hậu tiến gần đến tiểu từ đường thờ Quan Âm trong nội điện, bà xoay tượng Quan Âm cùng lư hương sang bên trái, cánh cửa ngầm bên trong tiểu từ đường đột nhiên mở rộng, mà phía trong tiểu từ đường thình lình xuất hiện một cái bài vị!
Thái hậu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bài vị, ánh mắt bà lộ vẻ từ ái:
“Đứa bé ngoan của mẫu hậu, vì Trạm nhi nên con lại phải chịu oan ức rồi.

Chỉ không lâu nữa là mẫu thân sẽ để cho hoàng huynh mà con yêu thích nhất đến chơi với con, con thấy được không?”
“Ha ha ha ha…” Thái hậu cười vui vẻ nhưng trong hốc mắt toàn là nước mắt.

Đại Nguyên Điện.
Phương Duệ ngồi trên ghế rồng, còn đại thần dưới đại điện lại lộ ra thần sắc khiếp sợ dị thường, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn Thẩm Ngọc mặc một thân nữ trang.
Bộ y phục màu trắng, trên búi tóc cũng được cài một trâm bạch ngọc, dáng vẻ tuy giản dị nhưng không lu mờ khí chất mỹ nữ trong Trẩm Ngọc.
Chạng vạng ngày hôm qua Thái hậu phái binh bao vây phủ Thái Bảo, nói là Thẩm Ngọc phạm tội khi quân.

Mới đầu bọn họ đều không rõ Thẩm Ngọc phạm phải tội danh gì, suy đoán đến vô số khả năng nhưng tất cả đều không nghĩ tới Thẩm Ngọc hoá ra lại là nữ tử!
“Chúng khanh không cần phải kinh ngạc như vậy!” Phương Duệ ung dung ngồi trên ghế rồng, điển hình của ví dụ người ngồi không thấu nỗi khổ của kẻ đứng.
Chúng đại thần: “…”
Bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc, tuyệt đối không kinh ngạc… Cái rắm!
Thẩm Ngọc là nữ nhân, lại còn là… nữ nhân quốc sắc thiên hương, ba năm này bọn họ đều có mắt như mù sao?
Sau khi trở lại kinh thành, Phương Duệ lại một lần nữa để Thẩm Ngọc mặc y phục nữ tử.

Thẩm Ngọc sớm đoán được phản ứng của nhóm đại thần, ánh mắt bọn họ giống như muốn đâm thủng một cái lỗ trên người nàng.

Tuy vậy Thẩm Ngọc vẫn thoải mái tự nhiên đứng giữa Đại Nguyên Điện, không một chút sợ hãi.
“Như chúng khanh nhìn thấy trước mặt, Thẩm Ngọc thật ra là nữ tử.” Giọng nói của Phương Duệ không nhanh không chậm.
Chúng đại thần: “…” Bọn họ không mù đâu!!! Bây giờ còn không nhìn ra Thẩm Ngọc là nữ tử thì bọn họ mới là mắt mù!
Ngoài đám đại thần đang khiếp sợ dưới đại điện, vẫn còn một người đang đứng cạnh ghế rồng cũng khiếp sợ không thôi… người này không phải ai khác mà chính là bề tôi trung thành tận tuỵ của Phương Duệ — Dung Thái! ! !
… Thẩm Ngọc là nữ tử, chuyện này… chuyện này khiến Dung Thái hắn quá sốc!
Chờ chút… Nếu Thẩm Ngọc là nữ tử, vậy là có thể giải quyết được chuyện con nối dõi rồi sao?
Ôi nhưng mà chờ chút! Thẩm Ngọc vẫn luôn xa cách với bệ hạ, như vậy Thẩm Ngọc sẽ không đồng ý gả cho bệ hạ, nếu liên tục kéo dài vậy chẳng phải sẽ qua tuổi tốt nhất để sinh hài tử sao…?
Suy đi nghĩ lại một hồi, Đô đốc Đông Xưởng — Dung Thái mặt lạnh đã nghĩ đến việc phụ tá tiểu chủ tử đời sau…
“Bệ hạ, đây là có ý gì?” Vương Trung Nguyên giờ mới phản ứng lại từ trong cơn chấn kinh, hôm qua Thái hậu bao vây phủ Thái Bảo, hắn còn buồn bực không hiểu chuyện gì xảy ra, hiện tại xem ra Thái hậu đã biết chuyện Thẩm Ngọc là nữ tử.
Phương Duệ cong môi cười:
“Hôm qua mẫu hậu phái binh bao vây phủ Thái Bảo, có lẽ mẫu hậu đã biết thân phận nữ tử của Thẩm Ngọc nhưng lại cho rằng trẫm u mê không biết gì, cho nên mới muốn để Thẩm Ngọc tự mình tự thú.

Hiện tại để tránh hiểu lầm, trẫm mới để Thẩm Ngọc đem thân phận thật sự công bố toàn thiên hạ.”
Vương Trung Nguyên nghi ngờ nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, hắn hỏi:
“Bệ hạ… Chẳng lẽ người đã sớm biết chuyện?”
Cho dù không tập luyện trước nhưng Thẩm Ngọc cũng biết phải làm thế nào để phối hợp với Phương Duệ, nàng hơi ngẩng đầu rồi cúi người mang theo ý xin lỗi với các đại thần đứng trong điện:
“Chư vị đồng liêu, Thẩm Ngọc lừa gạt các vị lâu như thế… Thẩm Ngọc tại đây ôm vạn phần áy náy với các chư vị.”
… Nếu như xin lỗi có thể có tác dụng, vậy tuyệt đối là do Thẩm Ngọc trong lòng bệ hạ hắn cực tốt!
Chúng đại thần cẩn thận suy nghĩ vì cái gì mà trước đó vài ngày bệ hạ để Thẩm Ngọc ngủ lại Đại Nguyên Điện, bọn họ cũng hiểu ra tại sao những năm vừa rồi bệ hạ luôn cấp cho Thẩm Ngọc một chỗ dựa… đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Mặc dù trẫm quen biết Thẩm Ngọc nhiều năm, nhưng cũng phải đến tận lúc Thẩm Ngọc thi đỗ trạng nguyên, nàng ấy mới giải thích rõ với trẫm về thân phận nữ tử.”
Thẩm Ngọc nhìn Phương Duệ, vẻ mặt nàng vẫn hoàn toàn bình tĩnh tự nhiên, dưới đáy lòng thì lại yên lặng đáp một câu: Năm đó nàng không nói một chuyện gì.
Năng lực trợn mắt nói dối của Phương Duệ càng ngày càng giỏi, nếu không phải nàng là người trong cuộc, thiếu chút nữa nàng đã tin lời hắn nói là thật.
“Bởi vì từ trước đến nay trẫm luôn trọng người tài, trẫm cũng không đành lòng buông tha cho một nhân tài như vậy nên liền cho Thẩm Ngọc một cơ hội.

Nhưng từ trước đến nay chưa có tiền lệ để nữ tử vào triều làm quan, do đó trẫm để nàng ấy tiếp tục giả trang thành nam nhân và dùng hành động để chứng minh trẫm không nhìn nhầm người.

Những năm gần đây, chư vị ái khanh cũng nhìn thấy Thẩm Ngọc xác thực là một người tài.” Về điểm này Phương Duệ cảm thấy không có mấy người có thể phản bác, so với phần đông sâu mọt trong triều mà nói thì Thẩm Ngọc không biết giỏi hơn gấp bao nhiêu lần.
Nghe bệ hạ nhà mình nói chuyện, Dung Thái không thể không bội phục tài nói dối của bệ hạ!
Dựa theo phân tích của hắn, bệ hạ cũng chỉ biết chuyện Thẩm Ngọc là nữ tử vào khoảng năm sáu tháng trước.

Dù sao trước khoảng thời gian đó, dưới gầm giường của bệ hạ nhà hắn vẫn là một rương xuân cung đồ đoạn tụ mà không có nam nhân bình thường nào sẽ xem!
“…Trẫm vốn định qua tết mới công bố chuyện của Thẩm Ngọc, đồng thời cũng sẽ đặt ra một tiền lệ để nữ tử vào triều làm quan! Nếu hiện tại mọi chuyện đã rõ, vậy trẫm muốn hỏi ý kiến các chư vị ái khanh ở đây, liệu có thể tiếp tục để Thẩm Ngọc làm quan trong triều hay không?”
Trước kia trong triều cũng có người đứng về phía Thẩm Ngọc, nhưng hiện tại toàn bộ đều thống nhất cùng một chiến tuyến, bọn họ ào ào quỳ xuống:
“Mong bệ hạ nghĩ lại!”
Phương Duệ nhăn mày nhìn đại thần phía dưới, thực chất nội tâm lại nghĩ: Rất tốt! Bọn họ đều tập trung chú ý chuyện này, không còn ai thảo luận đến việc Thẩm Ngọc phạm tội khi quân.
Cái gọi là phạm tội khi quân, là ngay từ đầu lừa gạt hắn mới xem như là khi quân.

Vậy nếu hắn biết ngay từ đầu thì cũng không được tính là khi quân, mà chuyện hắn có thật sự biết ngay từ đầu hay không lại cho chính Hoàng thượng là hắn định đoạt.
Trên Đại Nguyên Điện ngày hôm nay, Phương Duệ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn câu thành ngữ “Tiến thoái lưỡng nan”, một bên không đành lòng buông tha cho một người tài như Thẩm Ngọc, một bên lại không thể làm như không thấy ý kiến của các chư vị đại thần.
Sau khi hạ triều, Thẩm Ngọc trực tiếp trở về phủ Thái Bảo.
Nhìn Thẩm Ngọc một thân nữ trang…Phủ Thái Bảo đều chìm vào yên tĩnh, nhưng riêng đại cẩu được nuôi trong hậu viện lại không thể giữ yên tĩnh!
Lão phu nhân — Nhiều năm qua vẫn luôn cho rằng cháu mình là tôn tử, không ngờ lại là tôn nữ!
Tỳ nữ — Nhiều lần tìm cách muốn bò lên giường công tử, không ngờ nơi muốn bò lại là giường của cô nương gia!
Đại cẩu ở hậu viện — Gâu gâu gâu! ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui