Tâm Tự


Ròng rã một ngày chạy không ngừng nghỉ, đến khi trời quá tối không thể đi nữa thì đoàn hộ tống thi thể Thái tử mới cắm trại qua đêm. Xe rồng chở quan tài được canh phòng cẩn mật, Ngữ Bình Đô dựa vào thân xe im lìm như pho tượng, làm người ta nghĩ đến những con sư tử đá đứng canh cổ mộ. Lều của Nhan Nghiêm ở gần đó, lúc này đang sáng ánh đèn. Cả đoàn người chỉ có Phận Thẩm Thanh là nữ nhi, hơn nữa còn mang thân phận hoàng tôn tức. Nàng bị giấu trong xe ngựa buông rèm, cho tới lúc này không để ai nhìn thấy. Nhan Nghiêm đến chỗ ăn tập trung lấy cơm tối. Không khí quanh lửa trại thường luôn náo nhiệt nhưng với tình trạng mỗi người đeo băng tang, tiếng lửa cháy lép bép, cộng thêm bước chân rì rì, không ai trò chuyện… khiến cho buổi tối lắng xuống một cảm xúc uể oải buồn thương. Họ không phải đoàn quân thắng trận trở về, họ chỉ hộ tống thi thể người chết về Yến kinh.
Nhan Nghiêm ngồi xổm trên đất, dùng dao cạo cạo lớp da cháy đen của con gà nướng, sau đó khéo léo lựa chỗ ngon nhất cắt từng miếng thịt, xếp lên đĩa. Điều kiện vật chất ở đây rất kém, ngay cả cơm cũng nấu trong nồi đất to, lớp trên thì sống, lớp dưới đã khét, đám lính tráng không có phân biệt cứ xì xụp mà ăn. Nhan Nghiêm đứng nhìn nồi cơm thật lâu, cuối cùng thở dài bỏ cuộc. Hắn chợt phát hiện mình không thể chăm sóc Thẩm Thanh bằng tiêu chuẩn bình thường, nàng mặc váy không đủ đẹp khiến hắn khó chịu, không được ăn ngon cũng khiến hắn buồn phiền… Giả dụ một ngày nào đó hắn không còn là hoàng tôn mà chỉ là gã tiều phu nghèo, vậy làm sao bây giờ?
Sau khi lựa ra mấy loại quả rừng trông ngon lành, Nhan Nghiêm đem thức ăn về lều. Cô nhóc bị xóc nảy một ngày đã mệt lả và đói meo, đâu có để ý gà cháy hay cơm khét, cứ vậy mà ăn thôi, nàng là loài ăn tạp mà…
-Từ từ… sẽ bị nghẹn đấy!
Nhan Nghiêm nhíu mày thương xót, vợ hắn bị bỏ đói!!! Không thể chấp nhận được! Hắn dự tính ngày mai cho dù gặp thôn trang hay thành phủ cũng phải đi mua chút thức ăn vặt dự trữ. Sau bữa tối sơ sài Nhan Nghiêm đem Thẩm Thanh đi nhìn Nhan Thiện, chờ đến lúc hồi kinh bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa. Cỗ quan tài sơn son vẫn không đậy nắp, đặt ở giữa xe rồng bốn bề phong kín. Theo quy củ, Thái tử phải trải qua lễ tắm rửa và mặc y bào rồi mới nhập quan nhưng ở Hoa Lộ không thể làm mấy việc này, đành ủy khuất ông tạm thời mặc áo trắng sạch sẽ, chải tóc gọn gàng rồi đắp chăn vàng. Chờ khi về hoàng cung nếu bệ hạ cho phép có thể làm bù mấy nghi thức kia.
Lúc này Thẩm Thanh quỳ ở bên cạnh, chồm người nhìn vào trong quan, nàng còn nhớ rõ vị này gọi là “phụ thân”, không phải phụ thân Thẩm gia mà là phụ thân Nhan gia. Tuy ông ta hay bắt nạt Tiểu Nghiêm nhưng chưa đánh đòn hắn bao giờ, đối xử với nàng cũng tốt, thỉnh thoảng lại cười.
-Phụ thân!
Nhan Thiện nằm im không trả lời, Thẩm Thanh thấy lạ quay sang hỏi:
-Cha làm sao vậy? Đã ngủ say rồi à?
Viền mắt Nhan Thiện hồng hồng, cười gượng gật đầu với nàng.
-Nhưng mà… ngủ trong cái hộp này chật lắm, nửa đêm trở mình không được!
Nhan Nghiêm dở khóc dở cười, đành phải nắm tay nàng ôn tồn bảo:

-Hoàng phụ không ngủ, ông ấy qua đời rồi. Nào, quỳ thẳng lên, nếu mệt thì quỳ với huynh đến canh hai rồi trở về nhé?
Thẩm Thanh vẫn đang suy nghĩ “qua đời” là thế nào. Nàng và Nhan Nghiêm song song quỳ ở trước quan, trên người đều mặc áo tang, mùi hương nhang dìu dịu nồng nồng. Ở Hậu Yến nếu cha mất thì trưởng nam hoặc trưởng nữ phải quỳ ba ngày ba đêm tiếp cúng điếu của khách, nam thứ chỉ được quỳ lạy một lần, nữ thứ có khi không được gặp mặt chứ đừng nói dâu thứ. Thừa dịp bọn họ chưa về kinh thành Nhan Nghiêm muốn đem Thẩm Thanh đến gặp ông. Lúc mới gả vào cung nàng còn rất nhỏ, ngày đầu tiên làm dâu đi kính trà trưởng bối, bàn tay bé tí còn không ôm hết tách trà. Cô nhóc nhát gan cả nhìn cũng không dám, vì vậy chẳng có ấn tượng gì về cha chồng, sau này theo Nhan Nghiêm chuyển đến Tĩnh viện thì hoàn toàn không gặp Nhan Thiện nữa. Nàng chỉ bắt đầu ý thức về “phụ thân” gần đây thôi, còn chưa kịp thân thiết quý mến gì…
Thẩm Thanh lơ ngơ quỳ ở đó, vẫn đang suy đoán “qua đời” là sự kiện gì. Nhan Nghiêm một bên nắm tay nàng, một bên thì thầm nói với Nhan Thiện:
-Cha, con trai bất hiếu chưa đền đáp công sinh thành dưỡng dục của người. Cha ra đi đột ngột mà con thì ngu dốt chưa tìm được nguyên nhân, không biết phải báo thù giúp người thế nào… Nếu cha vẫn ở đây có thể cho con nhìn thấy được không? Tại sao cha mẹ đều giống nhau, lúc qua đời không ai cho con gặp mặt?
Thẩm Thanh tròn mắt ngước nhìn hắn, Nhan Nghiêm bóp bóp tay nàng lại khẽ cười bảo:
-Con và thê tử sẽ sống thật tốt, có cơ hội liền rời khỏi Yến kinh, đi nơi xa tránh chốn hoàng quyền. Cha phù hộ cho chúng con thuận buồm xuôi gió, tìm được chốn dung thân. Đợi Thanh nhi lớn hơn một chút sẽ sinh nhiều cháu nội cho cha, nàng hơi ngốc một tí nhưng chắc chắn là người vợ, người mẹ tốt!
-Em bé?
Thẩm Thanh nghe hiểu mấy lời hắn nói, hai mắt bèn sáng rỡ, lại bắt đầu tưởng tượng đến một bầy chuột nhỏ, trắng muốt, béo béo tròn tròn… Nhan Nghiêm cúi đầu cười, cảm thấy nổi đau vơi đi một chút, thay bằng ấm áp dịu dàng. Kể từ bây giờ, người thân chân chính của hắn chỉ còn lại Thẩm Thanh mà thôi! Tối đó khi trở về lều cô nhóc bám riết hỏi thăm “qua đời” là sao. Nhan Nghiêm khó khăn giải thích:
-Nghĩa là chết, là không thể sống cùng chúng ta nữa. Giống như cây hoa huệ ngày trước muội trồng, vì tưới nước quá nhiều nên bị hư rễ, từ từ vàng úa héo đi…
Thẩm Thanh nhíu mày nhớ tới cái cây của nàng, từ xưa đến nay Thẩm Thanh chỉ trồng duy nhất một cây bông huệ. Nàng ngày đêm săn sóc lo lắng cho nó, sợ nó không đủ nước uống nên cứ một giờ lại tưới một lần. Cây hoa vật vờ sống được bốn hôm thì chết! Từ đó Thanh nhi không dám trồng cây gì, nuôi còn gì nữa, chỉ nuôi mỗi Đậu Đậu thôi!
-Phụ thân cũng giống cây huệ của muội sao? Không đúng, ông ấy không phải chết như vậy mà là… là… bị ngủ quá say, không cách nào tỉnh lại!
-Thanh nhi, người đã qua đời rồi, tim không đập, mũi không thở, như vậy là mất rồi!
-Không đúng đâu, muội cũng có thể tim không đập, mũi không thở mà…

-Phận Thẩm Thanh!!!
Nhan Nghiêm đột nhiên quát lên, mấy lều xa xa cách họ cũng có thể nghe thấy. Sắc mặt hắn trắng bệch, vừa vội vừa nóng nảy ôm nàng vào lòng.
-Đừng nói bậy… đừng làm ta sợ, muội làm sao có thể như vậy chứ?
Thẩm Thanh chớp chớp mắt, hơi bàng hoàng từ trong ngực ngẩng đầu lên. Bây giờ nàng không ngờ nghệch như xưa nữa, có một số chuyện Thanh nhi hiểu rất rõ.
-Tiểu Nghiêm… muội không nói bậy… muội có thể thử cho huynh xem…
-Đừng thử, tuyệt đối không được thử!
-Uhm… vậy không thử, nhưng mà phụ thân thật sự chưa chết đâu, có điều nếu quá mười lăm ngày thì sẽ chết thật đó!
Nhan Nghiêm chau mày ngẫm nghĩ, vẻ mặt của Thanh nhi thành thật xen lẫn lo lắng. Hắn luôn biết Thẩm Thanh không phải người thường nhưng cũng chưa bao giờ muốn tìm hiểu thân thế của nàng, bởi vì dù nàng là tiên nữ hay yêu ma, là thần thánh hay quỷ quái, hắn đều yêu mất rồi, cứu vãn không được nữa…
-Thanh nhi, muội nói huynh nghe, rốt cuộc muội là ai, vì sao xuất hiện trên đời này, vì sao khiến ta không thể xa muội được?
Thẩm Thanh chớp chớp mắt, vậy là sao nhỉ, rõ ràng đang nói về phụ thân mà…? Qủa nhiên mình vẫn ngốc nghếch, không theo kịp cuộc nói chuyện với Tiểu Nghiêm thông minh… Không biết trùng hợp hay cố ý, ngọn đèn treo ở nóc lều đột ngột tắt, tối đen ập tới bao trùm bầu không khí mờ ám xung quanh. Thanh nhi bị giật mình ôm sát vào Nhan Nghiêm, còn hắn rất phối hợp bế nàng nằm vào lòng. Nhan Nghiêm nhớ tới nhiều chuyện cũ, cái đêm động phòng hoa chúc buồn cười năm đó, khi hắn đem cây xứng nâng khăn hỉ lên, hắn trông thấy một cô bé xinh xắn, hai mắt tròn đong đưa, chóp mũi hơi đỏ có lẽ vì lạnh. Tiếp tục kéo khăn qua khỏi đầu, Nhan Nghiêm chưa kịp chào hỏi tân nương của mình thì nhìn thấy hai lỗ tai nhỏ toàn lông. Con người sẽ không mọc tai trên đầu, lại càng không mọc một đôi tai chuột! Nhan Nghiêm mười ba tuổi từng thấy qua hồn ma, từng thấy qua yêu tinh nhưng chưa thấy một cô bé xinh đẹp có tai lông bao giờ. Khủng khiếp quá!!! Hắn ném khăn hỉ, la oai oái, tung cửa khóc chạy tìm mẹ… Sau này nhớ lại Nhan Nghiêm cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng dễ thương như vậy, vì sao lại sợ hãi chứ?
Suốt nửa tháng sau Tiểu Nghiêm không dám đến gần Thanh nhi, cô nhóc mọc tai kia ở trong phòng của hắn, ngủ trên giường của hắn, còn đem đồ chơi gỗ của hắn ra gặm. Đôi tai đã biến mất, hoàn toàn không có dấu vết, nàng giống hệt con người bình thường. Lẽ nào hắn nhìn lầm? Nhan Loan cũng núp sau cánh cửa giống hắn, thật ra nàng không cần núp cũng đâu ai nhìn thấy. Bình An công chúa quen thói chọc ghẹo, nàng ta hếch mũi thách thức Tiểu Nghiêm:
-Sao? Người là gã sợ vợ như vậy à? Lại gần cũng không dám?
-Ai… ai nói ta không dám?

Tiểu Nghiêm mười ba tuổi già mồm cãi láo.
-Hừ, ngươi có giỏi thì chứng minh đi! Chạy tới ôm con nhỏ đó, sàm sỡ nó một cái!
-S… sàm sỡ…?
Tiểu Nghiêm mười ba tuổi thực sự rất trong sáng.
-Đúng, sàm sỡ! Có ôm có hôn môi có trêu ghẹo chính là sàm sỡ!
Ôm? Hôn môi? Trêu ghẹo? Hình như đây không phải việc làm của chính nhân quân tử, phụ thân không dạy Tiểu Nghiêm như vậy… Nhan Loan thấy hắn do dự liền cười khẩy:
-Có gì mà lo, con bé kia là vợ ngươi! Ngươi muốn làm gì nó cũng là phải đạo!
Cần thừa nhận một điều, từ nhỏ tới lớn người dạy hư Tiểu Nghiêm nhà ta chủ yếu là Nhan Loan. Lần đầu nổi sắc tâm cũng do Nhan Loan xúi giục!
Bản lĩnh đàn ông bị thách thức, à không, là bản lĩnh tiểu hài tử bị thách thức, Tiểu Nghiêm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhắm mắt chạy vào phòng. Lúc đó Thanh nhi đang ngồi trên đất chơi ngựa gỗ, mỗi tay cầm một con thi chạy đua, xung quanh còn vương vãi những con hạc giấy nhiều màu. Con ngựa bên trái sắp thắng rồi! Thanh nhi mở to mắt phấn khích nhìn, không ngờ mặt đất tối sầm lại, một cái bóng to lớn bao trùm hết bầu trời. Cô bé chín tuổi sẽ cảm thấy một cậu bé mười ba tuổi là rất lớn, hắn cao chót vót, cánh tay có thể xách cô bé như xách con gà. Thẩm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
A! Vị ca ca này là phu quân đại nhân của mình thì phải? Nàng còn định chào hỏi “Phu quân khỏe?” thì phu quân đã lỗ mãng xông tới. Nụ hôn đầu đời của cô nhóc cứ vật mà bị cướp đi… Nhan Nghiêm không có khái niệm “hôn môi”, mẹ thường chỉ thơm lên má hắn. Thỉnh thoảng vô tình cũng nhìn thấy cha mẹ hôn môi ở trong phòng nhưng mà cách một lớp rèm không rõ lắm, Thái tử lại cấm hắn bước vào, cho nên Nhan Nghiêm không biết cha hôn mẹ thế nào… Dù sao Tiểu Nghiêm mười ba tuổi rất thông minh, hắn biết mấu chốt chính là hai cái miệng phải đụng nhau! Tiểu Nghiêm cứ nhắm trúng đích mà mổ tới… đau ê ẩm
Thẩm Thanh còn thê thảm hơn, nàng là tiểu hài tử chín tuổi, răng bẩm sinh vừa khỏe vừa sắc, cho nên sau cái hôn thì vinh quang chảy máu môi… Cô nhóc trợn trừng mắt, hai khắc sau rưng rưng, ba khắc sau òa khóc… Tiểu Nghiêm sàm sỡ thê tử thành công, cơ mà nàng khóc to rồi, phải làm sao đây???
-Này! Ta xin lỗi…
-Hu hu hu…
-Này! Đừng có khóc…
-Hu hu hu…

-Ê! Nín đi! Có nghe không hả?
Nhan Loan bay qua, khoanh tay nhìn hiện trường, lắc đầu xỉ vả:
-Đồ ngu ngốc nhà người, bảo người sàm sỡ thôi mà dám cường bạo ra nông nỗi này hả? Xem vợ người khóc to chưa kìa, còn không mau dỗ nín đi!
-Dỗ làm sao??? – Tiểu Nghiêm thật rất ngây thơ trong sáng.
Nhan Loan xoay tròn mắt, hồi xưa từng có lúc nhàm chán nàng canh nửa đêm xuyên tường vào tẩm phòng mấy vị nương nương, nhiều lần nhìn thấy hoàng đế làm thế này:
-Ngươi lại tới ôm con bé, hôn đến khi nó nín thì thôi!
-Hả? Phải hôn nữa hả? – Tiểu Nghiêm xoa môi không tình nguyện.
-Đần quá! Phải từ từ nhẹ nhàng có biết không? Ai bảo ngươi ào ào lao vô?
Tiểu Nghiêm nhíu mày, tiếng khóc của Thanh nhi ngày càng lớn, sắp gọi hết cung nữ chạy tới rồi! Hắn bất dắc dĩ cũng ngồi xuống đất, đem cô bé ôm lấy. May là hắn lớn tướng hơn, may là Thanh nhi không béo ú, tính ra hai người đều nhỏ nhưng ôm rất vừa tay. Thẩm Thanh khóc bù lu bù loa, hai mắt tèm nhem nhìn phu quân bạo lực của mình, chỉ thấy hắn từ từ cúi xuống, thật cẩn thận và nhẹ nhàng liếm qua vết máu một lần. Tiếng khóc hức hức nhỏ đi tí xíu, hắn chà nhẹ lên hai vành môi đỏ hồng. Tiếng khóc nỉ non dần tắt, hắn kéo đầu nàng nằm lên vai mình, chu đáo xoa dịu vết thương. Tiếng khóc hoàn toàn ngưng bật, Thẩm Thanh ngơ ngác há miệng, ngoan ngoãn cho người ta ăn thỏa thích…
-Lui… lui… lui… phi lễ chớ nhìn!
Bốn năm thái giám cung nữ vừa chạy tới đã nhìn thấy cảnh này. Ngũ hoàng tôn và Ngũ hoàng tôn tức ngồi ở trên đất, một xanh một trắng hai màu áo quyện vào nhau, xung quanh là đồ chơi gỗ và hạc giấy rãi rác. Bọn họ vốn tưởng tôn tức bị ngã nên khóc toán, cùng nhau chạy qua xem thì bắt gặp vợ chồng nhỏ nhà ai đang làm chuyện xấu. Người trước giật mình lùi lại, giẫm lên chân người sau, một đoàn rối ren loạng choạng.
Khi nhớ lại chuyện cũ Nhan Nghiêm không nhịn được bật cười. Trong bóng tối hắn tìm môi của nàng, sau nhiều năm vẫn là cảm xúc vẹn nguyên của ngày đó…
-Thanh nhi, chờ mai táng cha xong, chúng ta rời kinh thành đi thật xa lập phủ đệ. Nàng sinh cho ta một trai một gái có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận