Tâm Ý Thành

Đường đột quá! Quả thật rất đường đột!

Tô Khiết nhớ rõ ban nãy mình còn đang bước trên lối hành lang trong đêm tối tĩnh mịch, vừa đặt chân xuống bậc tam cấp cuối cùng dẫn ra vườn hoa lất phất bụi mưa thì thình lình một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, sau đó kéo vội nàng vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Trước đó, Tô Khiết nghe Thái công công nói lại rằng đêm nay có thể hoàng thượng sẽ nhàn rỗi một chút nên nàng muốn diện kiến người. Đây sẽ là lần đầu tiên nàng gặp hoàng thượng sau khi bước chân vào nơi cung cấm, được sắc phong trở thành phi tần. Tô Khiết không thể nán lại phủ vương gia quá lâu, trước đó lấy cớ về đây thăm hỏi Quý phu nhân, nay trong đêm phải vội vàng trở về cung để còn kịp diện kiến hoàng thượng.

Tất cả sự việc là như vậy!

Thế nhưng sao bây giờ nàng lại ở trong phòng ngủ của thất vương gia?

Tô Khiết nhìn người nam nhân anh tuấn ở trước mặt mình, với thân hình cao lớn và vững chãi, cùng chiếc áo khoác lông dày màu bạc càng tôn lên sự uy nghiêm lãnh ngạo. Khuôn mặt đẹp đẽ đối diện với nàng, vì đứng ngược chiều sáng toả ra từ ánh nến leo lét mà trở nên tối sầm. Nhưng ánh mắt đó vẫn sáng rực, thăm thẳm buồn, bao nhiêu năm rồi vẫn không toả lên chút niềm vui nào, lúc này hướng vào nàng bằng sự da diết, say đắm lẫn khao khát.

Cảm nhận những ngón tay thô ráp bấu chặt vào da thịt mình, Tô Khiết rất muốn hỏi thất vương gia Trình Khâm làm hành động này là có ý gì? Ấy vậy mà bờ môi mềm mỏng của nàng không sao thốt lên được.

Trình Khâm áp sát thân thể to lớn vào Tô Khiết đến nỗi chẳng còn chừa lấy một kẽ hở, như muốn dán chặt nàng vào cánh cửa đóng kín, vẫn siết chặt cánh tay nàng dù biết nó mảnh mai đến dường nào. Ngài còn biết rất rõ Tô Khiết đang chuẩn bị hồi cung vì muốn diện kiến thánh thượng.

Gần một tháng qua, hoàng thượng hệt đã quên lãng Tô Khiết, nếu để hai người gặp nhau thì hoàng thượng nhất định sẽ sủng hạnh nàng, ngoài điều đó ra thì Trình Khâm không thể nghĩ ra một kết quả khác. Và đây cũng là nguyên nhân khiến thất vương gia vứt bỏ sự lãnh ngạo, không muốn phải đóng vai diễn kẻ thờ ơ để rồi trái tim này đau đớn lẫn khó chịu đến chết đi sống lại, thậm chí phải gánh tội thì ngài cũng không thể tiếp tục dâng hiến Tô Khiết cho hoàng thượng.

Trình Khâm à, cái gì muốn níu giữ thì phải mạnh mẽ vươn tay ra mà giữ lấy!

Căn bản thấy chuyện này không ổn, Tô Khiết định tháo gỡ những ngón tay đang ghìm giữ kia ra thế nhưng bất ngờ, Trình Khâm khẽ nâng khuôn mặt diễm lệ của nàng lên, hai ánh mắt giao nhau trong ánh sáng lập loè rồi ngài mau chóng đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cái nhìn đứng yên phút chốc, bàn tay Tô Khiết đưa lên có ý đẩy bờ vai rắn rỏi đó ra nhưng vương gia vẫn kiên quyết lẫn mạnh mẽ giữ chặt lấy người nữ nhi này. Cảm giác bất lực khiến nàng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc điều này nghĩa là gì? Ngài có hiểu vị trí bây giờ của hai người, là hoàng tẩu và hoàng thúc đệ không?

Hôn được một lúc thì hai bờ môi chậm rãi rời nhau, bấy giờ vị vương gia khẽ khàng hướng mắt nhìn xuống Tô Khiết, thấy hàng mi dài ấy đang chấp chới.

Trình Khâm buông tay ra, chẳng hề muốn từ bỏ mà thật ra là có thể dang rộng vòng tay cứng cáp này mà ôm lấy người nữ nhi ở trước mặt. Tô Khiết lấy làm ngạc nhiên lắm, kể từ khi nàng trưởng thành thì đây là lần đầu tiên ngài làm những hành động thân mật này với nàng. Nàng không ghét điều này, ngược lại bao năm qua còn khao khát được người nam nhân cao cao tại thượng ấy chạm vào mình. Chỉ là nàng khó hiểu khi một thất vương gia Trình Khâm nhẹ nhàng mà xa cách, ôn nhu mà lãnh đạm, đẹp đẽ mà buồn bã đó vì sao ngay thời khắc này lại gìn giữ nàng như một báu vật? Chẳng phải ngài đã không còn cần nàng nữa ư?

Có phải ngài say rồi không, vương gia?

Ngài say nên nhầm lẫn nàng với Quý phu nhân của ngài?

Suy đoán của Tô Khiết sai rồi, đúng là Trình Khâm có uống rượu nhưng tâm trí vẫn còn rất tỉnh táo, ngài là như vậy, càng uống càng tỉnh nên nỗi cô đơn và buồn bã ở trong lòng thêm chất chứa. Vì thế, chuyện nhầm lẫn nàng với Quý phu nhân là hoàn toàn không thể! Ngay lúc này, là Trình Khâm muốn giữ Tô Khiết ở lại... Nhất định phải giữ, nếu để nàng đi đêm nay, ngài sẽ hối hận cả đời.

- Khiết Khiết, ta không muốn nhường nữa! Cho dù kẻ đó có là thiên tử, cho dù phải gánh lấy tội lỗi thì ta cũng nhất quyết giữ lấy người quan trọng nhất của mình! Ngươi từng hỏi tâm ý thật sự trong lòng ta là gì, vậy đêm nay ta sẽ cho ngươi biết...

Nghe những lời thì thầm rõ ràng bên tai, rùng mình khi hơi thở ấm nóng phả vào cổ, Tô Khiết càng lúc càng trở nên mơ hồ. Nhưng nàng không còn thời gian để suy nghĩ thì đã nghe một âm thanh "roẹt" thật khẽ, hành động xé vải áo từ bàn tay mạnh mẽ kia cũng diễn ra rất nhanh chóng.

Từng mảnh vải lụa trên người Tô Khiết rơi nhẹ nhàng xuống dưới chân, tiếp theo Trình Khâm bế lấy tấm thân trần trụi mềm mại nóng rẫy của nàng mà xoay gót, tiến vào giữa phòng ngủ lặng yên chỉ có ánh nến lập loè cùng mùi hương ngào ngạt của hoa lan nở trong đêm lan toả từ ngoài vườn vào tận bên trong phòng.

Trình Khâm không đặt Tô Khiết lên giường mà là dưới đất, trên tấm nệm da lông màu trắng tinh mềm như nhung rộng rãi, đây là nơi mà ngày trước khi nàng còn bé vẫn thường ngủ cùng ngài. Tô Khiết không thích nằm ngủ trên giường, vương gia chiều ý bằng việc sai kẻ hầu mang về tấm nệm da ấm áp. Bắc Đại nằm ở phương Bắc, nửa năm gần như chìm trong tuyết cóng. Chỉ cần nàng ngủ ở trên tấm da lông này cùng với ngài thì cảm thấy hạnh phúc nhất trần đời.

Cơn gió lạnh ở đâu tràn vào, mang theo hơi ẩm của bụi mưa bên ngoài thấm vào từng mảng da thịt, bấy giờ mới khiến Tô Khiết rùng mình bởi lạnh, và nhờ thế nàng nhận ra thân thể đã trên nên trần trụi dưới ánh mắt của Trình Khâm. Lớp lông mềm dưới tấm nệm cọ xát nhè nhẹ vào da nàng, làm nàng khẽ co người lại.

Tô Khiết ngượng ngùng lắm, xấu hổ đến không chịu nổi, tại sao trước đó nàng còn mặc y phục tươm tất mà bây giờ lại trần truồng như vậy? Và còn ở trước mặt Trình Khâm? Vương gia đang nhìn nàng chăm chú, ánh mắt mải miết lướt trên từng ngóc ngách và đường cong trên cơ thể nàng, làm nàng sượng sùng đến mức dù đang lạnh căm nhưng cả người cứ ửng hồng cả lên.

Trình Khâm tự hỏi, từ bao giờ mà thân thể Tô Khiết lại trở nên xinh đẹp đến vậy? Nó đã khác trước rất nhiều, mặc dù lúc nàng còn bé ngài từng tắm cho nàng một lần, hay khi lớn thêm chút nàng nghịch ngợm chạy nhảy để rồi ngã đến bị thương, chính ngài cũng một tay thoa thuốc lên chiếc lưng trần nhỏ xíu ấy.

Có lẽ tấm thân này đã trở nên mỹ miều là lúc Tô Khiết mười sáu tuổi, Trình Khâm bỗng dưng bối rối khi kéo nhẹ vai áo lên cho nàng, cũng có thể là lúc một năm sau ngài từ biên cương trở về, nhận ra đứng trước mặt mình là một người nữ nhi mười tám quá đỗi xinh đẹp. Nhưng khoảnh khắc vị vương gia này hiểu rằng, nàng đã trở thành đoá hoa đẹp đẽ nhất mà ngài muốn giữ cho riêng mình, chính là khi nàng khoác lên người chiếc váy hỷ phục, quay đầu lại nhìn mình trước lúc nhập cung trở thành phi tần của hoàng thượng.

Rõ ràng, Trình Khâm luôn muốn biết thân thể Tô Khiết đằng sau lớp vải áo kia là như thế nào? Đêm nay ngài sẽ khám phá nó, nỗi khao khát này bùng cháy đến mãnh liệt, ngài lập tức cúi xuống đặt nụ hôn lên bờ môi anh đào mở hé đó. Lúc đầu là hôn nhẹ, thật chậm rãi, môi ngài cứ miết lấy hai cánh môi xinh xinh mềm mại, rồi lực hôn từ từ trở nên nhanh và mạnh hơn đến nỗi Tô Khiết không kịp thở, cổ họng cứ cố gắng hít vào thở ra, không khí bây giờ là thứ khan hiếm đối với nàng.

- Vương... gia...

Trình Khâm chợt ngừng lại, đuôi mắt dài ra hệt như đang cười vì thấy Tô Khiết quá vất vả để gọi mình, chỉ có thể tranh thủ trong một lúc rất ngắn ngủi mà mở hé miệng cất lên hai từ cung kính ấy. Trình Khâm đưa tay vuốt những sợi tóc trên vầng trán lạnh căm của nàng, mái tóc đen tuyền xoã tung trên tấm nệm lông trắng tạo nên sự tương phản mê hoặc, thấy nàng đã gần như mơ màng với đôi mắt lim dim. Ngài không khỏi buồn cười khi nghĩ, chỉ mới hôn thôi mà người nữ nhi này đã thành ra như vậy. Khiết Khiết, thế ra ta lại không biết ngươi mẫn cảm đến thế!

Lần nữa cúi xuống hôn Tô Khiết, Trình Khâm nói rất khẽ, cố ý để hơi thở mình làm ấm bờ môi nàng, lãnh ngạo mà cũng nhẹ nhàng khi đưa ra một yêu cầu:

- Với ngươi, ta không phải vương gia. Hãy gọi tên ta...!

Từ lúc được đặt xuống đây, tâm trí Tô Khiết đã mơ hồ lắm rồi cho đến khi vương gia hôn nàng thì cơ hồ nàng như mất đi ý thức, chỉ biết đôi môi người nam nhân đó sao lại mạnh mẽ, cuồng nhiệt đến vậy. Lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, nàng gọi lên một tiếng, âm thanh êm đềm khó cưỡng:

- Khâm...!

Đúng, đó là tên của ngài, thất vương gia anh tuấn luôn ở trong trái tim Tô Khiết. Chỉ duy nhất một từ, như người ta ngâm lên một tiếng gọi thân thương đến tan chảy. Cũng chỉ có nàng, một mình nàng, là được phép gọi vị vương gia tài giỏi lãnh ngạo, thâm trầm bậc nhất của Bắc Đại - Trình Khâm, bằng cái tên Khâm như thế!

Tiếng gọi mềm mượt từ Tô Khiết, ý nhị đặt lên môi Trình Khâm một nụ cười mãn nguyện, ngài chậm rãi cởi áo khoác lông cùng y phục trên người mình ra, hệt như trút bỏ sự lãnh đạm, cố chấp và cả cương vị vương gia cao quý - những thứ mà giờ đây đối với ngài là hoàn toàn vô nghĩa.

- Khiết Khiết, nhìn ta!

Tô Khiết khẽ mở mắt ra một chút, ngay trước mặt và nằm phía trên nàng, là một thân thể nam nhân cường tráng, mạnh mẽ cùng những vết sẹo dài đã mờ nhạt qua bao năm dài do chinh chiến nơi sa trường. Nàng thấy ngài cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình mà đặt lên khuôn ngực rắn rỏi, để nàng chạm vào, cảm nhận hơi ấm cùng với nhịp đập của trái tim ngài. Vương gia thật to lớn, thật cứng cỏi, luôn là người chở che cho Tô Khiết kể từ năm đó! Bất giác, nàng buột miệng:

- Khâm, thiếp lạnh...

Và Tô Khiết không cần chờ quá lâu, cả người Trình Khâm mau chóng phủ chụp xuống người nàng, hai cánh tay rắn rỏi của ngài vòng qua bờ vai mảnh dẻ mà siết chặt. Giờ đây sẽ không còn vương gia hay phi tần của hoàng thượng, không còn là hoàng tẩu hay hoàng thúc đệ, hiện tại ngay trong căn phòng này chỉ tồn tại hai con người yêu nhau, hai thân thể quấn chặt lấy nhau để sưởi ấm.

- Có ta ở đây, Khiết Khiết! Ta sẽ sưởi ấm cho ngươi.

Trình Khâm hôn Tô Khiết bằng nụ hôn trân trọng nhất, với tất cả yêu thương. Đôi môi ngài lướt trên chiếc cổ nhỏ nhắn trắng muốt, cắn nhẹ một miếng rồi lại tham lam trườn xuống bờ vai đang nhô cao của nàng, da thịt nàng mỏng manh như lụa, dường như thấy cả từng mạch máu li ti, nên nụ hôn của ngài rất nhẹ, rất khẽ.

Tô Khiết vẫn nhắm mắt miên man, rõ ràng đầu óc không tỉnh táo nổi nhưng lại cảm nhận rất rõ từng nụ hôn mềm mại như nhung của vương gia trên thân thể mình, nó khiến nàng thấy rất đỗi kỳ lạ, lại hưng phấn khó tả, âu đây cũng cảm xúc hiển nhiên của người nữ nhi lần đầu tiên trải qua sự ân ái. Tô Khiết vẫn còn ngượng lắm, mỗi nụ hôn ướt át từ ngài đều khiến nàng giật mình một chút, vậy mà vẫn thấy rất thích và muốn thêm nữa. Có phải Quý phu nhân cũng từng cảm thấy như nàng khi được vương gia gần gũi?

Trình Khâm ngừng hôn, lần nữa quan sát nữ nhân nằm bên dưới đây với từng cơn run nhẹ. Rồi ánh mắt ngài dừng lại ở nơi nhô cao nhất, đầy đặn lẫn mềm mại, đưa tay lên bao bọc lấy lại nhận ra nó rất gọn ở trong lòng bàn tay mình, ngài xoa nắn nhẹ nhàng như thể sợ cặp đôi trắng trẻo mới lớn này sẽ vỡ ra.

Trên đỉnh trắng nõn có nụ hoa e lệ rụt rè chưa hé mở, cứ hễ dùng đầu ngón tay chạm vào thì Trình Khâm cảm nhận rõ cơn run rẩy của Tô Khiết. Thất vương gia rất muốn biết vị ngọt của hoa thế nào nên chẳng chần chừ cúi xuống thưởng thức. Cứ như ong hút mật, vị ngon và ngọt, ong cứ hút mãi. Môi dừng, ngài thấy nụ hoa thấm ướt từ từ chuyển sang đỏ hồng hệt đang nở rộ trong mưa gió, nhìn thật đẹp!

- Khâm... Khâm...

Trình Khâm lại nghe Tô Khiết gọi mình bằng hơi thở hổn hển, hàng mi khép mơ màng, thân thể trắng ngần của người thiếu nữ chuyển sang hồng ửng và lấm tấm mồ hôi hoà cùng bụi mưa bên ngoài. Là vì một cánh cửa sổ vô ý bật tung, gió bên ngoài thổi lùa mang theo hơi nước bay thẳng vào phủ ụp lên hai thân thể đang chìm đắm trong hoan ái ở đằng sau tấm bình phong.

Lạnh mà cũng thật nóng hổi, run rẩy mà cũng thật dữ dội, ướt át mà cũng rất ấm áp, bao nhiêu cỗ cảm xúc mãnh liệt tràn đến hoàn toàn nhấn chìm Tô Khiết. Nàng nghe nhịp thở mình gấp gáp, cổ họng như thiếu nước nên thấy khô ran, cả người nóng hừng hực hệt ở trong lửa. Nàng ngoẹo đầu, khẽ mở mắt nhìn xuống chỉ thấy mái đầu của một người nam nhân chôn vùi nơi ngực mình, tan loãng.

Trình Khâm, ngài luôn mang đến cho Tô Khiết niềm hạnh phúc lớn lao nhất vào những khi Bắc Đại trở trời, buông những trận mưa rả rích dai dẳng, lạnh lẽo...

*****

Tám năm trước vào lúc đầu xuân của Bắc Đại, mọi chuyện bắt đầu ở thành Nghê Hoàng - chủ quản bấy giờ chính là thất vương gia Trình Khâm, Viễn Phù Vương. Vị vương gia uy quyền thâm trầm bậc nhất Bắc Đại này nổi tiếng tuổi trẻ tài cao, anh dũng xuất chúng. Ngài chủ quản thành đã ba năm, đối với dân chúng trong thành cũng rất chăm lo nên cuộc sống bách tính tại đây khá an nhàn, sung túc.

Trình Khâm có một thú vui, đó là mỗi buổi sáng lại vận áo khoác lông như giả làm công tử, đi dạo ở trong thành, chủ yếu cũng muốn xem thử dân chúng sống thế nào. Dân trong thành kính trọng vương gia, biết tiếng thơm của ngài tuy nhiên ít người được thấy qua dung mạo của người được gọi là khôi ngô anh tuấn ấy.

Hôm đó, Trình Khâm chẳng hiểu vì sao lại đi vào phiên chợ, dù cho lão Độ quản gia theo hầu ngài từ rất lâu, khuyên rằng ở nơi đó hôi hám, nhếch nhác không hợp với người mang thân cao quý như ngài, thế nhưng vương gia vẫn muốn đi xem thử. Được một chốc, Trình Khâm lại nghe lão Độ bảo thế này:

- Bữa trước, ngài dâng con chiến mã cho hoàng thượng, lão đây lấy làm tiếc lắm. Con ngựa ấy tốt nhất ở phủ ta, ngài lại rất thích nó, tận tay chăm sóc bao nhiêu năm qua, nay hoàng thượng thích là bắt ngài đưa đến ngay!

Trình Khâm vẻ như không quan tâm đến dáng vẻ tiếc nuối kia, điềm nhiên nói:

- Vì đó là hoàng thượng muốn. Ta từ trước đến giờ đều chỉ có thể nhường, không thể không tuân, không thể giành lại.

- Với ngài như vậy là quá bất công.

- Hoàng thượng là thiên tử, mọi thứ trong thiên hạ đều là của người.

- Vậy thứ gì mới là của riêng ngài đây, vương gia?

Trình Khâm quay qua nhìn lão Độ đang nghiêm túc, liền cười nhẹ. Nhưng nụ cười chẳng rõ mang hàm ý gì liền tắt hẳn khi vương gia quay lưng bước tiếp. Ngài tự thấy có chút nhạo báng, thứ gì thuộc riêng về ngài ư? Có thể sao? Trình Khâm vẫn chưa có được, mà giả dụ tìm thấy rồi thì hoạ chăng ngài có thể giữ nó cho riêng mình khi mà vị hoàng thượng ở trên cao kia luôn đố kỵ với hoàng đệ?

Trình Khâm chợt thấy nơi góc chợ có đám người bu đông và nói chuyện ồn ào, chẳng ngần ngừ mà bước đến xem. Hoá ra là một người đàn ông đang rao bán, và bất ngờ thay thứ được rao bán là một cô bé tầm mười tuổi, khuôn mặt lem luốc, tóc tai rối bù, đang quỳ ở giữa đám đông.

Nghĩ vương gia để ý chi việc cỏn con này, lão Độ nhắc ngài nên hồi phủ kẻo Quý phu nhân chờ. Đáng nhẽ, Trình Khâm đã định quay gót thì vô tình thế nào lại bắt gặp cái nhìn của đứa bé gái đang hướng về mình. Cho đến tận sau này, ngài cũng không lý giải nổi vì sao đôi mắt non nớt kia lại cuốn hút mình vào thời khắc đó. Nghĩ lại, phải chăng vì đó chính là mối nhân duyên của ngài? Và nào có ai đoán được, đứa bé bị rao bán năm ấy về sau lại đứng giữa cuộc chiến khi một bên là hoàng thượng Trình Sở và một bên là Viễn Phù Vương Trình Khâm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui