Tân An Quỷ Sự

Từng cái đĩa bạc được mang lên bàn, đầu tiên là mấy đĩa trái cây. Lâm lão gia cùng phu nhân
nếm mấy miếng trái cây mới mẻ rồi cho người bưng xuống sau đó đồ ăn nóng được bưng lên, có da gà rán giòn, gà nấm tôm nấm, thận xào nhị sắc,
canh quả thuật, dưa chua và cuối cùng bọn nha hoàn còn bưng lên một cái
nồi đất tỏa hương bốn phía, để vào giữa. Lúc này mới xem như đồ ăn lên
đầy đủ.

Lâm lão gia nhìn một bàn tràn đầy thức ăn thì khuôn mặt béo lộ ra một tia ngượng nghịu, “Phu nhân, sáng
sớm sao lại ăn phong phú thế này?”

Lâm
phu nhân so với trượng phu còn béo hơn, khuôn mặt cười như một đóa hoa
cúc, “Lão gia, ngươi vừa đi chính là ba tháng, ở bên ngoài ăn uống không thể bằng ở nhà, nếu đã trở lại thì phải tẩm bổ tốt một chút.” Bà ta nói xong liền tự mình múc chén canh từ trong nồi đặt trước mặt Lâm lão gia, “Đây là bồ câu hầm với đông trùng hạ thảo, mùa đông ăn là tốt nhất, lão gia mau nếm thử đi.”

Lâm lão gia uống
một ngụm, vừa mới chuẩn bị há mồm khen lại nghe thấy Lâm phu nhân nói,
“Mới vừa rồi A Tuấn nói hôm qua lúc hắn trực đêm có nghe thấy sau viện
có tiếng vang, chờ hắn đi qua thì không biết phía dưới cây lựu bị ai đào một lỗ, đất đá ngổn ngang lộn xộn. Lão gia ngươi nói có phải trong nhà
có chuột không……”

Bà ta còn chưa dứt lời thì Lâm lão gia liền “Đông” một tiếng từ trên ghế đứng lên, cất bước chạy tới hậu viện.

Lâm phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối bóng dáng mập mạp nhưng không kém
linh hoạt của hắn, không biết mình đã nói câu nào động chạm tới thần
kinh của hắn. Qua một lúc lâu bà ta mới hồi hồn, cùng đám nha hoàn hạ
nhân chạy về phía hậu viện.

Đi vào trong
viện, đoàn người nhìn thấy Lâm lão gia đang ngồi xổm ở dưới cây lựu,
dùng tay mà đào đống đất đá đã đông lạnh, móng tay cũng bị gãy vài cái.

Lâm phu nhân nhanh chóng chạy tới kéo tay áo hắn, “Lão gia, ngươi đang làm
cái gì? Cái hố kia ta đã sớm bảo A Tuấn lấp lại, ngươi vì sao lại muốn
đào ra?”

Lâm lão gia không để ý tới bà ta mà chỉ hất tay bà ta ra, tiếp tục đào đất, đến khi đào đến một thước
sâu mới như kẻ ngốc ngồi ở bên hố, ngây ngô nhìn đống đất đá tán loạn.

“Lão…… Lão gia……” Lâm phu nhân cầm khăn tay giúp hắn lau trán, muốn giúp hắn
lau mồ hôi nhưng tay còn chưa chạm vào người thì Lâm lão gia đột nhiên
nâng một chân lên, đem bà ta ngã lăn trên mặt đất.

“Tiện phụ, nói, có phải ngươi đã cầm toàn bộ bạc chôn ở đây cầm đi không? Còn giả bộ để A Tuấn diễn một vở như vậy để lừa qua cửa. Ta mỗi ngày cực
cực khổ khổ ở bên ngoài bôn ba, kiếm được đống bạc đó đều bị ngươi cầm
mất. Ta giấu chút tiền riêng đó ngươi cũng muốn lấy đến tay mới cam tâm
có phải không?”

Lâm phu nhân bị một đá
này thì có chút ngẩn người. Bà ta nghiền ngẫm lời Lâm lão gia nói mới
phản ứng lại tình huống hiện tại là thế nào. Bà ta “Ngao” một tiếng,
giống một quả bóng cao su từ trên mặt đất bật dậy, lập tức lao qua chỗ
Lâm lão gia. Thân hình mập mạp của bà ta toàn bộ đè ở trên người hắn,
hai tay hướng về phía trước cào một trận, “Ngươi cũng dám lén lút giấu
tiền, nói có phải người lại cùng con tiện nhân kia liên hệ không? Cho
nên ngươi mới muốn để dành tiền cho cô ta,” bà ta vừa nói vừa nhanh nhẹn mà tát cho trượng phu vài cái, “Ngươi còn dám đá ta mắng ta sao? Ngươi
khi dễ ta không có nhi tử chống lưng sao. Ta nói cho ngươi biết, Thành
Chương của ta sẽ sống lâu trăm tuổi, so với lão bất tử như ngươi cùng
con tiện nhân bên ngoài kia còn sống lâu hơn, ngươi cũng đừng si tâm
vọng tưởng.”

Lâm lão gia bị bà ta áp chế
nửa ngày thì rốt cuộc cũng lật được thế, tay phải túm chặt lưng bà ta,
đem bà ta ném trên mặt đất, sau đó ngồi lên, đôi tay bóp lấy cổ Lâm phu
nhân. Nhưng Lâm phu nhân đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, hai cái chân béo
linh hoạt giơ cao gối nện phía sau Lâm lão gia.

Hai người ở trên mặt đất đánh thành một đoàn, nha hoàn và bọn hạ nhân cũng
không dám đi lên can ngăn, sợ không cẩn thận còn bị quở trách. Bọn họ
chỉ có thể đứng ở một bên, trong miệng liên tục kêu “Lão gia, phu nhân”
một trận nhưng không ai chịu đi về phía trước.

“Cha, nương, các ngươi…… Mau…… Mau dừng tay.” Chỗ cửa viện truyền đến một
giọng nói yếu ớt. Giọng nói kia đứt quãng, phảng phất nói ra những lời
này là đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.

Thanh âm này tuy nhỏ, lại hiệu quả ngnăn lại cuộc “Ác chiến” giữa Lâm lão gia cùng Lâm phu nhân. Hai người nhanh chóng ném đối phương ra, nhanh chóng bò dậy rồi chạy đến đỡ người trẻ tuổi kia.

“Thành Chương, sao ngươi lại ra ngoài, đại phu không phải bảo ngươi phải tĩnh
dưỡng, không thể xuống giường sao?” Lâm lão gia giữ chặt cánh tay người
trẻ tuổi tên Thành Chương kia, trên mặt đầy vết móng tay cào có quan tâm sâu sắc.

Lâm phu nhân đầu tóc rối bù,
chạy chậm hơn trượng phu một bước nhưng lại càng khoa trương hơn. Bà ta
chỉ vào đám hạ nhân, “Một đám sững sờ ở đó làm cái gì? Mau, mau đem
thiếu gia nâng trở về phòng, nếu hắn mệt thành bệnh thì ta sẽ hỏi tội
các ngươi.”

Đám nha hoàn và gã sai vặt sợ hãi nhanh chóng vội đáp lời, hướng Lâm Thành Chương mà đi qua, nhưng
Thành Chương lại hướng bọn họ xua xua tay, sau đó quay lại nhìn cha mẹ
mình, “Hai người như vậy, cho dù nhi tử có nghỉ ngơi thì tâm cũng không
yên được……” Một câu chưa nói xong, hắn đã ho khan, xương sườn lộ ra cũng di động theo, rất là dọa người.

Lâm phu
nhân bị tiếng ho khan này làm cho sợ đến run người, vội đi lên đỡ nhi
tử. Bà ta vừa sửa sang lại đầu tóc hỗn độn vừa miễn cưỡng cười nói, “Ta
và cha ngươi ồn ào nhốn nháo cả đời, ba ngày năm bữa lại cãi nhau cũng
không phải chuyện lạ. Hôm nay cãi nhau, ngày mai thì lại tốt rồi, căn
bản không có gì ghê gớm.” Nói xong, bà ta hướng Lâm lão gia ra hiệu.

Lâm lão gia bên này cũng nhanh chóng nhận tín hiệu, “Còn không phải thế
sao, đều đã làm phu thê cả đời, còn có việc lớn gì chứ. Ngươi nếu không
thích thì chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau nữa. Cha cam đoan với
ngươi, về sau tuyệt đối không đấu võ mồm với nương ngươi nữa.”

Lâm Thành Chương nhìn cha mẹ mình quần áo lôi thôi, mặt đầy vết cào nhưng
lại hướng mình thề thì vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn kích động lên lại ho không ngừng, mà một ho này như sóng cuộn mãnh liệt, khiến ngực hắn
tê rần. Hắn che ngực thở hổn hển một lát mới miễn cưỡng dừng lại được.

“Con … Con đều nghe thấy, hai người là…… Là vì cái gì cãi nhau,” hắn miễn
cưỡng nâng mí mắt, nhìn hai người vì hắn ho mà sợ hãi trước mặt, “Còn
không phải vì bạc giấu dưới cây sao? Cha, số bạc đó đúng không phải do
mẫu thân lấy đi, kỳ thật hôm qua nhi tử đã thấy kẻ trộm bạc, còn gặp hắn nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui