Tân An Quỷ Sự

Thành Chương có chút tò mò, “Tỷ, là cái gì a?”

Tôn Cầm cười lắc đầu, “Gần đây trong thôn thường xuyên mất đồ vật, nhưng
không thấy bóng dáng kẻ trộm đâu. Ngươi đoán xem đồ bị mất nhiều nhất là gì? Thức ăn, đã có vài nhà bị mất đồ ăn, đồ vừa nấu xong nháy mắt lại
không thấy đâu. Có một lần ta cũng đang cầm cái xẻng ở trong nồi đảo nửa ngày, thiếu chút đen cái nồi chọc thủng mới phát hiện cá bên trong đã
không cánh mà bay, ngươi nói xem có buồn cười không.”

“Còn có cả việc thế này sao? Không phải là bị mèo hoang ngậm đi chứ?”

“Đứa nhỏ ngốc này, mèo ngậm đi thì phải có động tĩnh, sao có thể giống như ảo thuật, lập tức đã không thấy đâu chứ.”

Tỷ đệ hai người trò chuyện xong đã hơn nửa buổi chiều, mắt thấy sắc trời
ngoài cửa sổ đã tối dần thì Tôn Cầm vôi vàng đứng lên, “Ta phải đi rồi,
lát nữa ta còn phải đi thăm nương ngươi. Ngươi ở trong này tĩnh tâm tĩnh dưỡng, cha mẹ ngươi thì ngươi không cần lo có ta chiếu cố bọn họ rồi.”

Thành Chương cảm tạ nàng, rồi tiễn Tôn Cầm ra khỏi Tam Tô Quan, nhìn bóng
nàng biến mất dưới đường núi rồi mới trở về trong quan.

Tôn Cầm trong lòng thấy rất nhẹ nhàng, thân mình Thành Chương càng ngày
càng tốt, nàng cũng yêu tâm như bỏ xuống được một khối đá nặng. Tâm tình nàng nhất thời đặc biệt thoải mái nên gió núi thổi cũng không cảm thấy
lạnh. Nàng hát nhẩm một bài ca, bước chân càng ngày càng nhanh, nóng
lòng đuổi tới trong thành đem tin tức tốt này nói cho cô mẫu. Nhưng lúc
đi qua một đống đất, bước chân nàng chậm lại, đi tới vài bước rồi lại
dừng lại quay đầu nhìn đống đất nho nhỏ kia.

Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị khó ngửi, thối lại giống như mục rữa, giống hệt cái hồ nước đầy rác thải trong thôn kia. Nhưng đây là trên
núi, chung quanh hoang tàn vắng vẻ, ai lại đem rác tới đây chôn chứ?

Rốt cuộc không có thể ức chế được sự tò mò nên Tôn Cầm đã quay lại, một tay bóp mũi, một chân nhẹ nhàng đạp đạp lên đống đất đó. Không ngoài dự
đoán của nàng, trong đó toàn là cơm thừa canh cặn, xương gà vịt dê bò,
tất cả đội thành một đống cao hơn đầu gối nàng, bên cạnh còn có một cây
xương cá, hoàn chỉnh và rất lớn, không khác gì con cá mà nàng bị mất.
Mắt cá đã bị ăn hết, hai cái lỗ lớn bằng đầu ngón tay người thoạt nhìn
trông thật kinh dị.

Nhưng đống xương lớn
này rốt cuộc là do ai ăn chứ? Đạo sĩ của Tam Tô Quan sao? Không có khả
năng, Nguyên Khánh nói bọn họ cũng không ăn thức ăn mặn, vậy thì là ai
chứ? Có người nào sẽ ở trong núi hoang ăn nhiều đồ ăn như thế?

Phía sau đột nhiên nổi lên một trận gió, đem cả người Tôn Cầm đều thổi cho
lung lay vài cái. Hiện tại nàng đã cảm thấy được gió núi lạnh lẽo nên
chán ghét nhìn đống uế vật kia một cái rồi không quay đầu liền xuống
núi. Nàng hoàn toàn không chú ý tới, phía sau mình có một đôi chân, nó
đạp lên cỏ hoang và tuyết mà không phát ra nửa điểm tiếng vang, không
nhanh không chậm đi theo nàng, cùng nàng xuống núi.

***

Tới Lâm gia thì trời đã tối hẳn, Tôn Cầm nhìn cánh cửa đỏ thắm phía trước,
hướng A Tuấn đứng ở cửa cười cười, “Phu nhân ở nhà đúng không?”

A Tuấn hướng nàng hành lễ, cũng cười nói, “Phu nhân sớm đã nói qua hôm nay ngài sẽ tới nên để ta đứng đây chờ, xin mời vào.”

Tôn Cầm vừa muốn bước qua ngạch cửa thì thân mình thình lình bị một người
đẩy ra. Người nọ là một nữ tử, xem tuổi thì không hơn nàng là bao nhiêu, mắt sáng, thân hình như rắn nước, trên người mặc một cái áo lông chồn
ngắn, trên đầu cắm một cây trâm mã não, học đòi thanh cao.

Tôn Cầm còn chưa mở miệng, A Tuấn đã tiến lên hỏi, “Vị cô nương này, xin
hỏi ngài là vị nào, ta sẽ đi thông báo cho lão gia và phu nhân sau đó
lại mời ngài vào.”

Nàng kia hừ lạnh một
tiếng, “Thông báo? Đây là nhà của tướng công ta, ta vào nhà mình chẳng
lẽ còn cần lão bà nương kia cho phép sao?”

A Tuấn cùng Tôn Cầm đều sửng sốt bất động, trong lòng nghĩ tướng công
trong miệng nàng ta là ai? Bà nương lại là vị nào? Lúc này nàng kia đã
nhẹ đong đưa eo mà đi vào, tiến thẳng vào chính đường.

Thấy nàng ta đã đi vào, A Tuấn lúc này mới hồi hồn, “Cầm tỷ, hay nàng ta chính là Xu nhi mà lão gia dưỡng ở bên ngoài……”

Tôn Cầm cũng nhớ tới, nàng kêu không tốt một tiếng rồi liền cùng A Tuấn
chạy vào Lâm trạch.Lúc đi vào thì bọn họ thấy Xu Nhi đã an vị trên ghế,
vừa ăn trái cây vừa đánh giá khắp nơi, bộ dạng giống như nữ chủ nhân
vậy.

Lâm lão gia thì có biểu tình vô cùng đáng nghiền ngẫm, mặt ông ta vô cùng hoảng loạn, thường ho nhẹ một
tiếng, khóe mắt liếc Lâm phu nhân ngồi ở một bên, đôi tay nắm gắt gao
giống như chuẩn bị sẵn để ứng phó với những việc có thể thình lình xảy
ra.

Lâm phu nhân lại có thái độ khác
thường, bất động thanh sắc ngồi ở chủ vị, thấy A Tuấn tiến vào thì liền
cười phân phó, “A Tuấn, đem trà mới thu hoạch năm nay lên, Xu Nhi cô
nương không ngồi kiệu, đi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, nhanh pha ly
trà để cô nương giải khát.”

A Tuấn đáp
lời đi xuống, trên mặt Xu Nhi nổi lên một mảnh xanh trắng, khiến khuôn
mặt nhỏ như hoa như ngọc của nàng ta cũng trở nên u ám. Nàng ta nhìn Lâm phu nhân,” tỷ tỷ, uống trà thì lúc nào chẳng được, cũng không vội. Hôm
nay muội muội tới nơi này là muốn cùng tỷ tỷ nói rõ sự tình. Muội đã đi
theo tướng công nhiều năm, hài tử cũng đã đến tuổi đọc sách, nhưng tướng công muốn đặt mua cho hai mẹ con muội một tòa nhà thì tỷ tỷ lại không
chịu. Một khi đã như vậy thì chúng ta liền dọn vào đây thôi, sắp ăn tết
rồi, cả gia đình chúng ta đoàn viên không phải rất tốt đẹp mỹ mãn sao?”

Lâm phu nhân cười, “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ sao? Ta nào dám nhận. Tuổi của
ngươi có gọi ta là nương thì cũng có người tin a. Vốn dĩ ta còn muốn lưu cho ngươi vài phần thể diện nhưng nếu ngươi đã tự mình tìm tới cửa thì
ta cũng nói cho rõ ràng. Phòng khách trong nhà rất nhiều, ngươi muốn ở
gian nào thì tùy tiện chọn, ta sẽ bảo hạ nhân thu thập sạch sẽ nhưng nếu muốn vào cửa thì tuyệt đối không có khả năng. Ta nhiều ít cũng nghe nói trước khi ngươi gặp lão gia thì làm nghề gì. Nếu để hạng người như
ngươi vào cửa thì thể diện Lâm gia muốn để vào đâu? Lão gia, không phải
ta ghen tị, tâm nhãn nhỏ nhưng nếu là cô nương khác, dù nghèo hay xấu
chút cũng không sao, có điều thân phận của Xu Nhi nếu gả vào thì mất mặt không phải chỉ có mình ta, về sau Thành Chương đi trên đường không phải bị người ta cười vào mặt sao.”

Xu Nhi
rốt cuộc không nhịn được, đỡ ghế dựa đứng lên, thân thể run rẩy giống
như phát bệnh. Nàng ta chỉ vào Lâm phu nhân, “Thành Chương của ngươi mà
còn trông cậy vào hắn có thể sống lâu sao? Cái thân đầy bệnh đó không
chừng ba bốn năm liền không được, tương lai Lâm gia còn không phải muốn
dựa vào nhi tử của ta để nối dõi tông đường.”

Lâm phu nhân để ý nhất chính là sức khỏe của Thành Chương, hiện tại nghe
thấy có người trù ẻo hắn, thì một bụng tức nhẫn nhịn nãy giờ không nén
nổi nữa. Bà ta “Ngao” một tiếng nhào tới, cầm lấy ly trà A Tuấn mới vừa
đưa lên mà đập lên đầu Xu Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui