Trong nước bùn đột
nhiên có một đám bọt khí nhỏ thoát ra, đem tầng phù sa trên mặt quấy
lên, đáy sông vốn trong vắt nay dần dần trở nên vẩn đục, giống vỏ chăn
bị phủ một lớp đất mỏng. Con cá đang ngủ say dưới đáy sông là người đầu
tiên cảm thấy có gì không đúng. Chúng nó tốp năm tốp ba mà vẫy đuôi rời
đi, đem nơi đó để lại cho một sinh linh thuộc thế giới khác.
“Rầm.”
Bùn sa đột nhiên mở ra, đem một khối cụ thạch đè ở đáy sông văng lên, vỡ
vụn thành mấy khối, lung lay trong nước một lát rồi mới lần nữa chìm vào đáy sông.
Một thân ảnh màu xanh biển từ
vị trí vốn là của tảng đá kia phóng ra ngoài. Nó dừng ở giữa dòng nước,
tựa như một khối hổ phách trong sáng, nhưng không bao lâu sau đầu nó
lung lay trái phải, một đôi cánh cũng chụp vỗ, khơi dậy một xoáy nước
giữa dòng sông.
Rất nhanh, Tinh Vệ liền
một lần nữa thích ứng với hắc ám nơi đáy sông, nó phát ra một tiếng kêu
to, thân thể lại theo dòng nước nhẹ nhàng lắc lư vài cái, đột nhiên như
một mũi tên rời khỏi cung mà hướng đến khe rãnh sâu nhất dưới đáy sông.
***
Trình Mục Du ngồi ở bên cạnh bàn, trước mặt hắn để một tờ giấy trắng, trên mặt giấy chỉ có mấy chữ: Phụ thân đại nhân dưới gối. (kiểu kính gửi phụ thân ấy).
Hắn ngồi nhìn tờ giấy này đã mấy canh giờ, nhưng vẫn không thể đặt bút viết cho xong bức thư này.
Rốt cuộc, hắn đứng lên, đem này tờ giấy xoa thành một đoàn ném xuống đất.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã sáng, ánh bình minh từng chút một trải đầy
không trung, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng. Trong lòng hắn rộng mở thông suốt: Kể cả phụ thân có hồi âm, nói không cho mình quản
sự tình của vương phủ thì chẳng lẽ hắn sẽ thật sự mặc kệ sao? Quân giam
thì thế nào? Quốc cữu lại như thế nào? Phía sau Vương Kế Huân chính là
hơn hai trăm mạng người của Hàn gia, chẳng lẽ những linh hồn chết oan đó còn không bằng cái mũ cánh chuồn trên đầu hắn sao?
Trình Mục Du cười, tảng đá lớn đè trong lòng tựa hồ nháy mắt đã không còn,
hắn như trút được gánh nặng, đi dạo đến trước cửa, một tay đem nó đẩy
ra, để cho ánh sáng mùa xuân tiến vào trong phòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân “Thùng thùng”, chỉ chốc lát sau Lưu Tự Đường cùng Tưởng Tích Tích đã xuất hiện ở hành lang. Hai người bọn họ
đi rất nhanh, hiển nhiên đã dò xét được chuyện gì đó. Trình Mục Du nhìn
bọn hắn chằm chằm, trong lòng yên lặng nói: Nên tới thì sẽ tới, cho dù
muộn chín năm đi chăng nữa. Vương Kế Huân, lần này, ta tuyệt đối sẽ
không để ngươi lọt lưới.
Một hơi đem
trước toàn bộ nước trà mặt nước uống vào bụng, Lưu Tự Đường cùng Tưởng
Tích Tích lúc này mới lau miệng, nhao nhao muốn đem sự tình nhìn thấy ở
vương phủ nói cho Trình Mục Du. Thấy Tưởng Tích Tích gấp đến độ mặt đỏ
tai hồng, Lưu Tự Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Ngươi nói
trước, đem toàn bộ ảo giác ngươi nhìn thấy ở vương phủ nói cho Trình
huynh.”
Tưởng Tích Tích hút hút cái mũi,
đem sự tình toàn bộ nói ra, cuối cùng, nàng nói, “Đại nhân, Vương Kế
Huân không chỉ đeo huyết án của hàn phủ, hắn ăn thịt người, hắn gọi thịt người là tưởng thịt, ý là đã ăn một lần sẽ còn nghĩ đến lần sau, dư vị
vô cùng, vĩnh thế không thể quên.”
Trình
Mục Du sắc mặt xanh mét, “Ta vốn cho rằng chỉ ở nạn đói người ta mới bất đắc dĩ ăn thịt đồng loại, nhưng không nghĩ tới trên đời này còn có tên
Ma Vương như vậy, lấy việc ăn người làm thú vui, thật là tội ác tày
trời.” Hắn nhìn Tưởng Tích Tích, “Vương Kế Huân kia phát hiện ra các
ngươi sao?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu, “Bọn thuộc hạ chạy nhanh, không bị thủ hạ của hắn tổn thương nhưng qua
chuyện này hắn sẽ càng thêm cảnh giác, nếu muốn vào vương phủ lần nữa
thì sợ khó càng thêm khó.”
“Vương Kế Huân có từng nói đến sự tình ở Hàn gia sao? Thi thể người Hàn gia đã bị hắn giấu chỗ nào?”
Lưu Tự Đường đứng lên, thần sắc nghiêm túc nhìn Trình Mục Du, “Cái này thì
bọn đệ chưa nghe thấy hắn nhắc tới. Nhưng lúc Tích Tích đi hậu viện, đám khách khứa cũng rời đi, Vương Kế Huân một người tiếp tục uống rượu ăn
thịt, sau đó khả năng là hắn uống cao hứng nên trong miệng mới mơ hồ nói ra một hai lời không rõ, nhưng thật ra lại có liên quan đến án diệt môn của Hàn gia.”
“Là cái gì?”
“Hắn nói: Vật chứng đã không có, nhân chứng thì một kẻ đã chết, một kẻ điên
rồi, ai muốn lật lại bản án cũng chỉ như người si nói mộng.”
Trình Mục Du đứng lên, ngón tay nắm chặt lấy góc bàn, “Một kẻ đã chết, một kẻ điên rồi? Kẻ điên chẳng lẽ là Tần Ứng Bảo? Như vậy kẻ đã chết kia lại
là ai?”
Đang ngưng thần suy nghĩ thì
ngoài cửa đột nhiên có nha dịch tới báo: “Đại nhân, Tê Phượng Lâu cho
người tới báo án, nói Hoa Cô bị…… Bị người ta giết rồi.”
Khi đoàn người đuổi tới Tê Phượng Lâu thì bên trong chính là một mảnh hỗn
loạn. Từ những cô nương có chút tiếng tăm tới đám hạ nhân đều đang tranh đoạt bảo vật cùng tài sản riêng của Hoa Cô. Có mấy người thậm chí vì
đoạt mấy lượng bạc vụn mà đánh lẫn nhau, nắm tóc, xé áo, đem cả Tê
Phượng Lâu náo loạn đến không ra gì.
Thế
mà người ngày thường kiêu ngạo nhất, hôm nay lại biến thành an tĩnh
nhất. Hoa Cô, nữ nhân tung hoành cả đời lại lẳng lặng nằm trong đình
viện của chính mình, hai mắt trừng lớn, nhìn thế giới mà bà ta rốt cuộc
đã không còn có thể tham dự vào nữa.
Trình Mục Du nhìn chằm chằm cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nhẹ giọng dặn dò
Sử Phi ở bên cạnh: “Duy trì trật tự, nói cho bọn họ biết bước tiếp theo
quan phủ sẽ vì họ chủ trì, để bọn họ không cần sinh sự loạn lên.”
Sử Phi lên tiếng, mang theo mấy nha dịch đi xuống, Trình Mục Du lúc này
mới cùng Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường đi đến bên thi thể của Hoa Cô,
nhẹ ngồi xổm xuống bên người bà ta.
Trên
cổ Hoa Cô có ba dấu tay rõ ràng, màu đỏ tím, càng nổi bật dưới lớp son
phấn, có vẻ hết sức dọa người. Tưởng Tích Tích duỗi tay sờ lên trên cổ
bà ta, quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du, “Đại nhân, bà ta là bị bóp
chết, xương cốt đều bị chặt đứt.”
Trình
Mục Du cười lạnh một tiếng, “Giết người diệt khẩu, Vương Kế Huân, vì tự
bảo vệ mình, ngươi thật đúng là cái gì cũng đều làm được.”
Lưu Tự Đường nhìn khắp nơi, khe khẽ thở dài, “Nơi này hỗn loạn như thế,
manh mối nếu có lưu lại cũng bị phá hư rồi, căn bản tìm không thấy chứng cứ Vương Kế Huân giết người. Nếu muốn định tội hắn giết Hoa Cô thì sợ
là không có khả năng.”
“Kể cả hiện trường không bị phá thì chúng ta cũng không có khả năng phát hiện ra cái gì
liên quan tới hắn. Đã là diệt khẩu thì hắn sẽ không có khả năng lưu lại
cái gì. Kẻ giết người nhất định là tuyệt thế cao thủ, mới có thể thần
không biết quỷ không hay mà giết Hoa Cô.”
Tưởng Tích Tích vẫn luôn im lặng, nhìn chằm chằm thi thể Hoa Cô, trong đầu
lại hiện ra ảo giác nhìn thấy tối qua ở vương phủ. Những nữ tử đó nằm
trên mặt đất mà khóc lóc, khiến người nghe kinh tâm, không người nào
không động lòng.
“Đại nhân, thuộc hạ đột
nhiên nghĩ đến một sự kiện, Hoa Cô sở dĩ bị giết, có lẽ không chỉ vì bà
ta tham dự vào vụ án của Hàn gia mà có khả năng vì bà ta còn liên quan
đến những án khác.”
“Ý ngươi là sao?”
“Lão nhân trong Tê Phượng Lâu từng nói nhiều năm trước có không ít cô nương
tự dưng mất tích, thuộc hạ nghĩ có thể những cô nương đó đã bị Hoa Cô
đưa đến vương phủ, coi như lễ vật cho Vương Kế Huân.”