Tân An Quỷ Sự

“Cho nên trong tay
Hoa Cô nắm giữ chứng cứ của hai vụ án vì thế bà ta không thể không chết
đúng không?” Lưu Tự Đường buột miệng thốt ra, lại liếc mắt nhìn thi thể
của Hoa Cô, “Nữ nhân này cũng nghiệp chướng nặng nề, chết cũng không
đáng tiếc nhưng Trình huynh, tình huống hiện tại chính là như lời nói
của Vương Kế Huân kia, nhân chứng một chết một điên, chúng ta làm sao
mới tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Kế Huân chứ?”

“Đã chết thì chẳng có cách nào mở miệng, nhưng kẻ điên thì có khả năng.” Trình Mục Du nhàn nhạt nói.

“Ý Trình huynh là bệnh điên của Tần Ứng Bảo có thể chữa khỏi sao?”

Trình Mục Du nhìn hắn, ánh mắt sâu kín, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lưu Tự Đường nhíu chặt mày kiếm, muốn phân tích thâm ý trong mắt hắn nhưng
đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ dồn dập,
“Đại nhân, Lưu đại nhân, người tìm được rồi, người tìm được rồi.”

Người? Người nào?

Lưu Tự Đường nhất thời không suy nghĩ cẩn thận lời này là có ý tứ gì, mí
mắt vừa ngước thì đã thấy cấp dưới của mình sốt ruột hoảng hốt chạy tới, đến gần mới ôm quyền nói, “Đại nhân, Tống gia, thi thể cả nhà Tống Minh Triết đã tìm được rồi.”

Tống gia, Lưu Tự Đường nghĩ nửa ngày mới đưa hai việc phân rõ, ngữ khí của hắn vừa gấp lại xúc động, “Tìm được ở đâu?”

“Kênh đào, là một người đánh cá sáng sớm nay phát hiện ra.”

“Hiền đệ, một án của Tống gia rất được triều đình coi trọng, ngươi vẫn nên
mau chóng đến hiện trường, chuyện nơi này cứ giao cho ta.” Trình Mục Du
hướng hắn nói.

Lưu Tự Đường gật gật đầu,
bước chân vội vàng chạy ra ngoài cửa, nhưng đi được hai bước lại lộn
lại, “Huynh đài, Vương Kế Huân là kẻ hung ác dị thường, nếu đem hắn bức
đến tuyệt cảnh, khả năng sẽ dùng hiểm chiêu, huynh” ánh mắt hắn cố ý vô
tình lướt qua trên mặt Tưởng Tích Tích, “Các ngươi, nhất định phải cẩn
thận một chút, cần hỗ trợ gì thì nhất định phải phái người tìm ta.”

Dứt lời, hắn liền sải bước đi ra ngoài cửa.

Tưởng Tích Tích nhìn theo bóng dáng hắn, “Chuyện này chưa xong, chuyện khác
lại tới, đại nhân, nhân sinh như vậy, chẳng lẽ không có ngày nào bình
yên sao?”

***

Lưu Tự Đường từ trên ngựa nhảy xuống, từ xa hắn đã nhìn thấy một đám người ngồi chỗm hỗm bên kênh đào, trong tay bọn họ giống như đang cầm cái gì như cái bút lông,
nhẹ nhàng quét cái gì. Hắn đi lên trước, nhẹ nhàng cúi người nhìn đồ vật trong tay bọn họ, lúc thấy rõ ràng thì không khỏi kinh hãi.

Xương cốt.

Không sai, bọn họ đang ở dùng da lông cao cấp rửa sạch từng cây xương người.
Những cái đã được làm sạch thì bị đặt trên một cái chiếu để một bên, lớn nhỏ và hình dạng không đồng nhất, nhưng đã cao đến ba thước.

Đống xương cốt này đã ố sắc vàng, còn có một ít đã vỡ thành đoạn, rơi rớt tan tác, chồng chất trên mặt chiếu.

“Sao lại thế này?” Hắn nhẹ giọng dò hỏi thị vệ mang mình đến đây.

“Đại nhân,” thị vệ chỉ vào một lão đầu râu tóc bạc phơ đứng ở phía trước,
“Những xương cốt này là do lão đánh cá kia phát hiện ra.” Nói xong, hắn
liền vẫy tay để người đánh cá kia đi đến gần, hướng ông ta nói, “Ngài
đem chuyện gặp phải sáng nay nói rõ cho Lưu đại nhân, nửa điểm cũng
không thể để sót.”

Lão đánh cá kia vẫn
kinh hồn chưa định, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói, “Đại nhân,
tiểu nhân mỗi ngày đều tới trong sông đánh cá, hôm trước trời còn chưa
sáng tiểu nhân cũng xuống sông đánh cá, nhưng không chèo được vài đường
thì đụng phải cái gì đó. Vốn dĩ tiểu nhân không để ý nhưng những thứ kia tựa hồ không ít, liên tiếp đụng phải mái chèo của tiểu nhân, có mấy cái còn bị mái chèo đâm vỡ vụn. Tiểu nhân sinh nghi, liền lặn vào trong
nước xem xét, ai ngờ vừa nhìn vào trong bùn thì phát hiện dưới đó khảm
đầy xương cốt lớn lớn bé bé, toàn bộ chỗ nước cạn, quả thật nhìn như bãi tha ma …..” Ông ta nói không được nữa, đôi tay ôm lấy cả người mà không ngừng phát run.

“Lão nhân gia, mấy ngày nay ông đều ở trong sông đánh cá sao?” Lưu Tự Đường nghiêm mặt hỏi.

“Vâng, đương nhiên rồi, mấy ngày nay thu hoạch đặc biệt nhiều, mỗi ngày tiểu
nhân ở trong sông làm việc đến khi mặt trời xuống núi mới về nhà.”

“Trước ngày phát hiện ra đám xương cốt này, ngươi có nhận thấy có gì dị thường không?”

“Không thưa đại nhân, ngài tin tiểu nhân đi, cái khác tiểu nhân không dám nói
nhưung đường sông này thì tiểu nhân vô cùng quen thuộc, nếu có biến hóa
gì thì tiểu nhân liền biết ngay. Nhưng đám xương cốt này đúng là đột
ngột phát hiện trong đêm, tự như chồi ra từ phù sa, thật sự quá mức tà
môn.”

Lưu Tự Đường gật gật đầu, ý bảo ông ta lui ra, chính mình đi vào cạnh chiếu, ngồi xổm xuống, nhìn đám xương cốt tan tác kia cẩn thận nhìn: Trong một đêm toàn bộ đều tụ tập ở bãi
sông này, việc này quá sức quái dị đi, mà những thi thể này mất tích mấy tháng nay sao có thể toàn bộ tụ vào bên nhau, bị ném vào trong nước rồi thì chẳng lẽ chúng nó không nên bị tách ra sao?

Trong óc hắn ầm vang một chút, đầu óc trong nháy mắt giống bị nổ tung.

Không đúng, mấy tháng, mới mấy tháng nha, thi thể người Tống gia làm sao hủ
bại nhanh thế này được. Thịt đã hoàn toàn thối rữa, chỉ còn lại xương
cốt, hơn nữa xương cốt đều tan vỡ, kể cả là bị nước ngấm, cũng không thể nhanh thế được.

Hắn “Bá” một cái đứng
lên, chuyển hướng nhìn hộ vệ phía sau, thanh âm trở nên nghẹn ngào trầm
thấp, “Là ai, là ai nói những thi thể này là người Tống gia?”

Hộ vệ kia bị hắn làm cho hoảng sợ, vội hồi bẩm nói, “Đại nhân trước khi đi có dặn dò muốn thuộc hạ gia tăng việc điều tra một án của Tống gia, cho nên hôm trước nhận được tin tức của Khai Phong Phủ thì thuộc hạ liền
cho rằng…… Tưởng tìm được thi thể một nhà Tống gia bị trộm rồi.”

“Cho rằng?” Lưu Tự Đường đột nhiên cao giọng, “Tống gia người mới chết bao lâu? Thi thể có thể biến thành dạng này sao?”

Thị vệ kia gãi gãi đầu, “Đúng vậy, sao có thể biến thành cái dạng này, thịt đều rớt hết không còn,” hắn lại ngẩng đầu lên, “Vậy…… Đại nhân, nhiều
thi cốt như vậy sẽ thuộc về người nào chứ?”

Lưu Tự Đường nhìn “Núi xương” trước mặt, “Nhìn thế này thì người chết cũng
ít nhất từ 5 năm trước, xương cốt đều vỡ vụn, tóc khô vàng……” Hắn dừng
lại, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trừng thật lớn, “Chẳng lẽ, những xương
cốt này không phải thuộc về Tống gia, mà là…… Mà là thuộc về……”

Hắn đột nhiên quay đầu, “Tra, tra từng khối xương một, liệt kê rõ ra xem có bao nhiêu thi thể.”

Thị vệ kia muốn nói gì đó thì lại bị ánh mắt sắc bén của của Lưu Tự Đường
dọa đến sợ, chỉ có thể không nói một lời mà tránh ra, lại ra lệnh cho
những người khác.

Ánh mặt trời che kín mặt sông, cũng đem những đồ vật bên bờ kênh chiếu sáng.

Tuy rằng đại đa số thi cốt đều đã xiêu xiêu vẹo vẹo, cón vài chỗ còn lệch
sai vị trí nhưng tốt xấu gì vẫn miễn cưỡng xếp thành hình khối hoàn
chỉnh được. Chúng nó cứ như thế lẳng lặng nằm ở bờ kênh, hôc mắt đã biến thành hai lỗ đen cứ thế nhìn chằm chằm bầu trời, mang theo chút mê
võng, cùng một chút khát vọng.

“Đại nhân, tổng cộng là hai trăm bảy mươi tám cỗ thi thể.” Thị vệ kia đếm xong đi qua hướng Lưu Tự Đường hô.

“Hai trăm bảy mươi tám.” Lưu Tự Đường nói ra con số này rồi hai mắt nhắm
nghiền lại, “Hàn Hiểu Nguyên, hóa ra hắn đem các ngươi giấu đến nơi
này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui