Tân An Quỷ Sự

“Sau đó thì sao?” Trình Mục Du nén một hơi mà truy vấn.

Từ Tử Minh nhìn xa phía trước, hai mắt bịt kín một sương mù, “Hai con quái thú nghe thấy tiếng hắn thì đồng thời quay đầu, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh đón gió kia thì chúng nó tựa hồ hoảng sợ, từ đó bắt đầu điên cuồng dùng lợi trảo đào vách đá khiến đá vụn rơi xuống ào ào, bụi mù cuồn cuộn, giống một thác nước màu xám, từ trên vách núi rơi thẳng xuống. Nhưng trên mặt nam tử kia lại là một nụ cười không hề để ý, không lùi mà vẫn tiến lên, thân mình chậm rãi ẩn vào bên trong đám bụi kia. Lúc này hai con quái thú dừng động tác, vểnh tai, phần lưng cong lên, cảnh giác mà nhìn xuống bên dưới, rồi trong nháy mắt chúng nó đột nhiên chạy như điên xuống dưới, giống như đang bắt lấy cái gì đó, thẳng tắp chạy từ vách đá xuống đống đá vụn bên dưới.”

“Nam nhân kia giết Cùng Kỳ và Đào Ngột?”

Từ Tử Minh nhẹ nhàng gật đầu, “Phía dưới nhai nửa ngày không có động tĩnh, phía trước lại có một tầng đất đá ca che lấp nên mọi người không rõ tình huống phía sau thế nào, không ai dám đi qua. Tiên đế thì đứng trên vách núi, dưới sự bảo hộ của chúng tướng sĩ liền cẩn thận nhìn xuống dưới. Lúc mọi người đang toàn lực chú ý đến đám đất đá kia thì nó đột nhiên vỡ ra, trong lúc nhất thời đá vụn vẩy ra, gió cát đầy trời. Mọi người cả kinh, chạy tứ tán mà tránh thoát. Trong đám bụ mù mịt đó có một thân ảnh cao dài, chính là nam tử mặc áo xanh kia, trong tay hắn cầm một cái răng nanh bốc khói đen, một bàn tay khác còn cầm lấy một trái tim vẫn đang nhảy phốc phốc, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía dưới vách núi, ngẩng đầu nhìn về phía tiên đế, trên mặt là nụ cười bảy phần đắc ý ba phần nghịch ngợm, ‘ ta đã nói ta có thể giúp được, ngươi bây giờ đã tin chưa. ’”

Đáy mắt Trình Mục Du có ánh sáng xẹt qua, “Nam tử kia là người phương nào, sao lại thần thông như thế?”

Từ Tử Minh cộc lốc cười vài tiếng, “Đại nhân cũng nói hắn thần thông, vậy thân phận của hắn làm sao có thể dễ dàng bại lộ cho người khác chứ? Chẳng qua nghe lời hắn nói thì tựa hồ có gia tình với tiên đế, là một người bạn cũ của tiên đế.”

Trình Mục Du cúi đầu cười, “Thời niên thiếu tiên đế đã nam chinh bắc chiến, dấu chân đạp qua hơn nửa giang sơn, có thể kết giao với kỳ nhân dị sĩ như vậy cũng không kỳ quái …” Nói đến một nửa, ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên biến mất. Hai tròng mắt không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm yên ngựa, như là muốn nhìn ra một cái lỗ không bằng. Trong lòng hắn nghĩ “Kỳ nhân dị sĩ, chẳng lẽ hắn là vị Khâm Thiên Giám trên thông thiên văn dưới tường địa lý kia? Tiên đế đăng cơ không lâu thì hắn đã luôn ở bên làm bạn, là thẩn tử trung tâm nhất, hiện tại tính toán thì thời gian vị Khâm Thiên Giám kia xuất hiện đúng là vừa sau tràng chiến dịch đó.”

Thấy Trình Mục Du trầm mặc thật lâu, Tưởng Tích Tích kẹp bụng ngựa một cái, thoáng hướng chỗ hắn đi qua, “Đại nhân, ngài đang suy nghĩ cái gì?”

“Một ít chuyện cũ năm xưa thôi,” hắn nói xong lại nhìn về phía trước, cách đó không xa có một tòa núi lớn bóng dáng ẩn trong mây mù, giống một bàn tay thật lớn vắt ngang trời đất. Hắn ngưng thần trông về phía xa, “Xuyên qua ngọn núi này, phía trước chính là Liêu Dương, một đường này phải hỏi thăm rồi, cũng không biết có tìm được tin tức của Sử Phi và Sử Kim không. Chắc bọn họ cũng mất tích gần phụ cận Liêu Dương này, chúng ta cần tìm nhanh lên, hôm nay phải đi qua được ngọn núi này, hy vọng trước khi mặt trời lặn có thể tới Liêu Dương.”

Nói xong, hắn thúc một roi trên lưng ngựa, đi đầu mà chạy về phía ngọn núi lớn hoang vu kia. Hắn không chú ý tới, lúc Từ Tử Minh nhìn thấy ngọn núi lớn kia thì sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, giống như bị trét vôi lên.

***

Đoàn người đi trên đường núi uốn lượn chừng hai canh giờ thì tới vị trí giữa sườn núi, nhìn xuống dưới chân là mây trắng tràn ngập, mà nhìn quanh dãy núi cũng là mây mù lượn lờ. Trình Mục Du nhìn mây núi vờn quanh thì thở dài một tiếng: “Linh sơn nhiều màu sắc, không trung thủy mịt mờ. Nơi này vẫn còn thiếu chút nguồn nước, cho nên trong thời tiết giữa hè này cũng thiếu đi vài phần thâm thúy.”

Tưởng Tích Tích ở một bên nói tiếp, “Ngọn núi này trụi lủi, chỗ nào cũng là đá, chẳng đẹp tí nào, hơn nữa đường cũng khó đi, rất ít nghe thấy tiếng chim chóc, thật là không thú vị.”

Đang trò chuyện thì hai nhà dịch đi dò đường phía trước trở về, “Đại nhân, phía trước có một ngã rẽ, nhưng một đường đã bị một khối đá lớn chặn rồi, chỉ còn lại một đường đi qua sơn cốc.”

Trình Mục Du gật đầu, “Đường qua sơn cốc dễ đi không?”

“Nhìn rất bình thản, cưỡi ngựa cũng đi qua được.”

“Chúng ta liền đi xuyên qua sơn cốc thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, chúng ta phải đi nhanh chút, hẳn là một canh giờ nữa có thể tới huyện Liêu Dương.” Nói xong, hắn nhìn Từ Tử Minh phía sau một cái, “Từ đại ca, còn chịu được không? Cố kiên trì trong chốc lát, tới Liêu Dương rồi chúng ta tìm khách điếm ở lại, lúc đó ta sẽ đổi dược cho ngươi.”

Ánh mắt Từ Tử Minh lập loè, “Tiểu nhân không sao, đại nhân không cần để ý, chúng ta mau lên đường thôi.”

“Nhưng sắc mặt ngươi tái nhợt, có phải vết thương lại nứt ra rồi không……”

Một câu còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí vang. Trình Mục Du hướng chỗ đó nhìn lại, ánh mắt sáng ngời.

Nhưng một tiếng kia vang lên rồi lại không thấy có động tĩnh gì nữa. Tưởng Tích Tích cảnh giác nhìn phía trước, “Đại nhân, núi sâu rừng già này sao có thể có tiếng ngựa kêu chứ? Có thể là ngựa của Sử Kim không?”

Trình Mục Du dẫn ngựa tiến lên, bước chân bay nhanh, “Nhìn kỹ rồi nói, Tích Tích, ngươi che chở Từ đại ca, mấy người đều phải cẩn thận hơn, nơi này tuy rằng hoang vằng nhưng khó đảm bảo không có kẻ cắp mai phục, mọi người ngàn vạn phải cẩn thận, không được thả lỏng cảnh giác.”

Vài người y theo lời hắn,vừa cẩn thận quan sát tình huống vừa hướng về phía sơn cốc vấn vít sương mù kia đi đến. Chân bọn họ giẫm lên mỗi gốc cây ngọn cỏ đều cảm thấy lạnh lẽo truyền đến từ cẳng chân đến mỗi phần của cơ thể. Tưởng Tích Tích rùng mình một cái, “Nhiệt độ trong cốc này sao lại thấp hơn nhiều thế này, hơn nữa vừa rồi trên đường núi rõ ràng còn thấy mặt trời, sao vào trong cốc này thì mặt trời lại lùi về phía sau núi chứ?” Khi nói chuyện, nàng lại phát hiện Từ Tử Minh cưỡi ngựa bên người mình đã lâu không nói gì, vừa định hỏi hắn làm sao vậy thì lại thấy Từ Tử Minh co rúm bả vai, toàn thân run rẩy không ngừng, sắc mặt lộ ra xanh trắng, giống như phải chịu kích thích cực đại vậy.

“Từ đại ca, ngươi không sao chứ?” Tưởng Tích Tích dẫn ngựa đi đến gần hắn, “Sao cả người lại run đến lợi hại thế này? Có phải không thoải mái hay không?”

Từ Tử Minh nhìn nàng, từ khóe miệng nỗ lực nở nụ cười, “Không có việc gì, miệng vết thương bị đụng đến, đột nhiên đau một chút, cô nương chúng ta vẫn nên đi mau đi.”

Tưởng Tích Tích lo lắng gật gật đầu, một tay bắt lấy dây cương con ngựa Từ Tử Minh đang cưỡi, cùng tiến về phía trước. Nhưng mới đi không đến vài bước thì sương mù phía trước lại đột nhiên nhiều hơn, giống những sựi bông, thổi qua người bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui