Tân An Quỷ Sự

Hắn nói cũng không phải không có lý, vì thế Trình Mục Du thoáng thả lỏng một ít, nhưng hắn nhìn đám sương trắng đang tan dần, trên vai lại căng thẳng, “Vừa rồi nhìn trước ngực những binh lính này đều có dấu hiệu của Liêu quân, chẳng lẽ chỗ này từng có một hồi chiến dịch sao? Vì thế đám Liêu quân này mới âm hồn không tan, sau khi chết còn ở chỗ này bồi hồi.”

Hai nha dịch đã sợ chết khiếp kia dem con ngựa bị chấn kinh đi đến, nói với Trình Mục Du nói, “Đại nhân, chúng ta cũng đừng quản mấy việc của người chết này, mau nhân lúc trời còn chưa tối mà đi thôi, nếu không mặt trời lặn rồi lại không ra khỏi núi được, phải ở lại chỗ này thì không hay.”

Người nhát gan tuy khó thành sự, nhưng lại luôn cẩn thận nhất, vì thế lần này Trình Mục Du cũng nghe lời hắn nói. Nơi này không thể so với thành Tân An, là nơi xa lạ và hoang vắng, nếu lỗ mãng thì sợ là sẽ phải bồi mạng, mà không phải chỉ một người.

Vì thế hắn lên ngựa, tay vung về phía trước, “Lên đường thôi, nhanh chóng rời khỏi sơn cốc, chờ tới huyện Liêu Dương rồi lại tính tiếp.”

***

Mấy người bị việc trong sơn cốc làm cho kinh sợ nên cũng đi nhanh, dọc đường đi cũng không ai còn tâm tư mà nói chuyện phiếm, chỉ ra roi thúc ngựa chạy tới Liêu Dương. Nhưng dù vậy, lúc bọn họ đến được cửa thành cũ nát của tiểu huyện thành nơi biên thùy thì tia nắng cuối cùng cũng tắt. Trước mặt bốn người đường xa đến đây chỉ còn lại một trấn nhỏ hẻo lánh, đèn đóm hiu hắt.

Đoàn người cưỡi ngựa đi trên còn đường duy nhất ở Liêu Dương, nhìn phòng ốc hai bên đầu rách nát. Chỗ này cơ hồ không có ngôi nhà nào lành, nếu cửa sổ không hỏng thì chính là nóc nhà vỡ, có nhà còn bị đổ một nửa mảng tường, nhưng cẩn thận nhìn lại thì thấy bên trong thế nhưng vẫn có ánh sáng nhàn nhạt, vài người vẫn ở trong đó.

Tưởng Tích Tích nhìn nhà ở hai bên đường, “Đại nhân, Liêu Dương huyện thành này còn không bằng chỗ thuộc hạ ở hồi nhỏ. Ở nơi đó chúng ta ít nhất là tự cấp tự túc, phòng ở cũng không cũ nát như thế này. Nơi này tốt xấu gì cũng là huyện thành, sao lại rách nát đến thế này chứ?”

Trình Mục Du còn chưa nói chuyện, Từ Tử Minh đã giành trước một bước, “Cô nương nếu tới quê ta thì chắc còn nghĩ mình đi nhầm vào khu phế tích. Kỳ thật Liêu Dương này còn xem là tốt, rốt cuộc nó cách Liêu Quốc một khoảng, số lần Liêu Quân đến đây không nhiều, chiến hỏa cũng không đốt đến nơi này, không giống Hà Gian, ba ngày hai bữa đều đánh giặc, không phải ngươi chọc ta thì là ta chọc ngươi, dân chúng không có một ngày yên ổn.” Nói xong, trên mặt hắn lộ vẻ ai thán, nằm trên lưng ngựa ho khan vài tiếng.

Thấy thân thể hắn yếu ớt, Trình Mục Du vội lệnh cho hai nha dịch kia đi phía trước tìm xem có khách điếm nào có thể ở tạm qua đêm không. Còn bản thân hắn lấy ra thuốc viên tùy thân, để cho Từ Tử Minh uống vào, lại đưa hắn đến ven đường nghỉ tạm. Trong chốc lát hai nha dịch kia đã trở lại, hai người thoáng nhìn nhau, mới nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, khách điếm đúng là có, nhưng quá mức cũ nát, còn không bằng phòng chứa củi ở phủ Tân An chúng ta đâu.”

Trình Mục Du gật đầu, “Chỉ cần có cái giường để người nằm lên đó đổi thuốc là được. Ra ngoài thì làm sao còn chú ý nhiều như thế được.”

Nhưng tới khách điếm rồi hắn lại phát hiện mình thật sự là nói đúng rồi. Nơi này phòng ở trống không ít, nhưng mỗi gian phòng chỉ có một cái giường ván gỗ cũ nát, ngay cả cái bàn để ăn cơm uống nước cũng không có. Bên trong phòng hẹp hòi chật chội âm u, mép giường cùng không ngồi được mấy người.

Trình Mục Du cũng không dự đoán được điều kiện nơi này lại gian khổ như thế, nhưng hắn vẫn để một nha dịch ở bên cạnh cầm đèn, tự mình nương ánh đèn mờ nhạt là đem miệng vết thương đã vỡ của Từ Tử Minh rửa sạch rồi bôi thuốc một lần nữa, sau đó băng bó chỉnh tề.

Nhìn Trình Mục Du đổ mồ hôi đầy đầu vì mình, khóe mắt Từ Tử Minh thấm ướt, nhưng mà một đại nam nhân như hắn cũng không có cách nào khóc trước mặt người khác. Hắn nhanh chóng lấy góc áo lau mắt, cổ họng nghẹn ngào hai cái, đem câu nói đã nghẹn lâu trong lòng nói ra, “Đại nhân, mệnh của ta từ nay đều là của ngài, nếu ngài không chê thì ta liền cam tâm làm trâu ngựa, phụng dưỡng ngài suốt đời.”

Tên nha dịch ở một bên nhẹ giọng cười, “Ngươi muốn phụng dưỡng đại nhân, thế Tưởng cô nương phải làm sao bây giờ, chả nhẽ đứng bên cạnh nhìn hả?”

Nhìn thấy Trình Mục Du trừng mắt nhìn mình, tên nha dịch vội ngậm miệng, cầm đèn lui ra ngoài, Trình Mục Du lúc này mới nhìn Từ Tử Minh, “Ta cứu ngươi chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngươi không cần để ở trong lòng, nhưng thương thế của ngươi còn chưa tốt, ta nếu mặc kệ thì chẳng phải lại lần nữa đuổi ngươi đến tuyệt cảnh sao? Một đường này ngươi có thể đi theo ta, chờ về đến Tân An rồi, lúc đó ngươi dưỡng thương tốt thì ta sẽ kiếm một phần việc cho ngươi, như vậy ngươi mới yên ổn xuống được.”

Từ Tử Minh nỗ lực ngồi dậy, “Đại nhân, ngài đây là khinh thường ta, không muốn để ta đi theo ngài sao? Ngài yên tâm, ta hiện tại tuy rằng suy yếu, nhưng kỳ thật vẫn có một ít công phu, thân mình cũng luôn khỏe mạnh, đi theo bên người ngài sẽ không gây nửa phần phiền toái. Đại nhân, ta cầu xin ngài, khiến để ta báo đáp ơn cứu mạng của ngài đi, nếu không Từ Tử Minh ta đến chết cũng không thể nhắm mắt.”

Thấy cảm xúc hắn kích động lên, Trình Mục Du cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng yêu cầu của hắn, tạm thời để hắn ổn định nỗi lòng. ừ Tử Minh thấy hắn đáp ứng rồi, mới yên lòng nằm xuống giường nặng nề ngủ.

Trình Mục Du trở lại phòng của mình thì thấy Tưởng Tích Tích đang quỳ trên mặt đất, dùng một miếng giẻ lau xoa sàn nhà không biết đã tích bụi bao nhiêu năm. Hắn lại nhìn giường đệm phía trên, thấy nàng đã thu thập chăn đệm chỉnh tề, trên giường không có một nếp nhăn nào.

Trình Mục Du lắc đầu cười, “Tích Tích nhà chúng ta trưởng thành rồi, người cũng hiền huệ không ít, xem ra, cũng đến lúc tìm cho ngươi một hộ gia đình trong sạch để gả ra ngoài rồi.” Nói tới đây, bỗng nhiên hắn nhớ tới tật cũ trên thân thể nàng, trong lòng đột nhiên thắt lại, đau đớn không thôi.

Tưởng Tích Tích ngẩng đầu lên, “Thuộc hạ không gả cho ai hết, chỉ muốn bồi bên cạnh đại nhân cả đời, làm một tiểu nha đầu nỗ lực, đại nhân, ngài có chịu không?”

Trình Mục Du ngửa mặt nằm trên giường, “Ngươi cũng muốn cùng ta cả đời, Từ Tử Minh cũng muốn cùng ta cả đời, ta cũng không biết là có được phúc phận gì mà để các ngươi trung tâm với mình đến thế.”

Tưởng Tích Tích không nói tiếp lời nói đùa của hắn, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, “Nhưng trong lòng đại nhân có phải cũng có một người ngài muốn vĩnh viễn ở bên cạnh không?”

Trình Mục Du từ trên giường ngồi dậy, trong bóng đêm đánh giá Tưởng Tích Tích, “Lời này là có ý gì? Ngươi muốn nói đến ai?”

Tưởng Tích Tích nuốt nước miếng một cái, “Thuộc hạ nói chính là Yến……”

Nói đến một nửa, cửa sổ bỗng nhiên thổi tới một trận gió lạnh, một cỗ tanh hôi đặc biệt từ chân trời ở nơi xa thổi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui