Tân An Quỷ Sự

Khúc Chính Khôn nhìn người mấy nhà lập thành đoàn nháo trước đường thì cố nén lửa giận nhưng tro tàn đi lại bùng lên, ông ta cầm lấy kinh đường mộc (miếng gỗ để đập lên bàn đó), hung hăng mà đập xuống bàn rồi gầm lên, “Một đám điêu dân to gan, làm như ta ngoảnh mặt làm ngơ chuyện nhà các người, mỗi ngày ở trong nha môn ngủ ngon vậy. Mấy người các ngươi có biết vì tra ra hung phạm mà mỗi ngày nóng bức ta đều phải ở trong thành bôn ba, tra xét từng nhà để truy ra hung thủ, đến giấc ngủ cũng chưa được ngủ ngon mấy hồi. Các ngươi thì tốt rồi, chỉ nói hung thủ chưa bắt được, liền đến chỗ ta mà nháo, còn gõ trống kêu oan, khiến cho bá tánh toàn thành nghĩ rằng Khúc Chính Khôn ta lơi là nhiệm vụ, coi thường tánh mạng người dân không màng đến vậy, mấy cái đồ nhà các ngươi …. Các ngươi……” Ông ta càng nói càng kích động, mấy sợi râu thưa thớt cũng bị thổi đến dựng lên, nước miếng văng tung tóe, “Các ngươi đây là phạm tội biết chưa?”

Mấy người quỳ trước đường bị “Lời lẽ chính đáng” này của ông ta nói cho đến sửng sốt. Rõ ràng là mình tới cáo trạng, sao đến cuối cùng lại thành bị vấn tội thế này. Mọi người bị mắng một phen, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì, giương mắt cứng lưỡi nhìn về phía vị huyện lệnh đại nhân đang tức giận tận trời kia. Hai bên giằng co, đều không nói chuyện, cứ thế yên tĩnh lại.

Đột nhiên, không khí yên tĩnh bị một tiếng khóc kéo dài đánh gãy, Tưởng Tích Tích nằm liệt nằm ở trên mặt đất, thân mình vốn gầy yếu lại mặc thêm một thân vải bố trắng càng thêm đơn bạc, bả vai không ngừng run rẩy, mỗi hơi thở lại ngắn lại dài, giống như tùy thời sẽ đứt. Dưới sự giúp đỡ của Trình Mục Du cùng Từ Tử Minh, nàng mới miễn cưỡng đứng dậy được, hướng Khúc Chính Khôn từ từ mà hô, “Đại nhân, đại nhân ơi, Lưu gia nhà ta hơn hai mươi mạng người hiện tại còn đang ở trong nghĩa trang kia kìa, một ngày không bắt được hung thủ thì bọn họ còn không thể an táng. Còn có tiểu biểu muội của ta mới sáu tuổi, hiện tại còn chưa thấy, ngài bảo ta làm sao có thể không bi thương khổ sở chứ? Tư vị này đại nhân khả năng cũng hiểu cho chúng ta đi.” Nói tới đây, nàng dừng một chút, một đôi mắt lệ mờ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Khúc Chính Khôn, “Đại nhân nếu thật là tình vì dân mà làm việc, chắc không thể để chúng ta mỗi ngày chờ đợi dày vò thế này mà không để ý quan tâm gì hết chứ?”

Khúc Chính Khôn bị mỗi một lời khóc lóc mang theo máu của nàng khiến cho mặt càng trắng hơn. Ông ta chỉ vào Tưởng Tích Tích, cực lực nghĩ ra một câu nào đó để phản bác, nhưng tìm tới tìm lui, cuối cùng vì kiến thức hẹp hòi mà nửa chữ cũng nói không ra.

Có điều nếu không phản bác thì uy nghiêm của Huyện lão gia của ông ta khó mà giữ được, vì thế ông ta hướng nha dịch hai bên quát một tiếng, “Nàng này coi rẻ công đường, kéo đi xuống, mau kéo đi xuống.”

Bọn nha dịch tuân lệnh, bước đến muốn kéo người, nhưng mới chạm đến cánh tay Tưởng Tích Tích thì nàng lại đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, hai mắt vừa lật, cổ nghiêg đi, cứ thế ……. hôn mê bất tỉnh.

Thấy thế, Từ Tử Minh đem hai nha dịch kia đẩy ra ngoài, nâng Tưởng Tích Tích lên, “Đại nhân, Lưu gia chết nhiều người như thế, chẳng lẽ hiện tại ngài còn muốn nhà chúng ta thêm một mạng người hay sao?”

Khúc Chính Khôn cũng bị tình huống đột ngột này làm cho hoảng sợ, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc không dám để tình hình phát triển thêm một bước nữa. Vốn dĩ mấy ngày nay nhiều người chết như thế đã là chuyện lớn, nếu hiện giờ lại có thân nhân người bị hại chết đi, lại còn chết trên công đường thì cái mũ cánh chuồn này của ông ta sợ thật sự giữ không nổi.

Vì thế, ông ta hướng hai nha dịch xua xua tay, “Các ngươi…… Các ngươi đi tìm gian phòng, để cô nương này đi nghỉ tạm trong chốc lát, chờ nàng ta tốt hơn thì lại đưa nàng ta đi.” Dứt lời, ông ta nhìn mặt mấy người khác, “Lời các ngươi muốn nói ta đều hiểu rồi, nhưng hiện giờ các ngươi ở phu nha ăn vạ, chỉ gây trở ngại cho chúng ta phá án thôi, còn không bằng về nhà chờ tin tức. Các ngươi yên tâm, hung thủ cho dù thần thông thì ta cũng nhất định đem hắn bắt về cho các ngươi, tuyệt không để đám lão binh vì nước đổ máu phải chết oan uổng.”

Những người khác nhìn thấy Tưởng Tích Tích đã ngất đi thì cũng không tiện nháo loạn nữa, huống hồ Khúc Chính Khôn cũng đã vỗ ngực thề, nếu tiếp tục dây dưa nữa thì có vẻ có chút quá đáng, vì thế bọn họ đều rời đi dưới sự dẫn dắt của nha dịch.

Tưởng Tích Tích bị hai nha dịch nâng tới hậu viện, dến một gian nhà kề. Trình Mục Du cùng Từ Tử Minh cũng cùng đi qua, bồi bên người nàng. Hai nha dịch cầm chút nước và trà cụ đến, lại dặn dò để bọn họ không được ra ngoài, người tỉnh một cái phải đi ngay, sau đó liền lui xuống.

Nghe được cửa phòng đóng lại, Tưởng Tích Tích mở một con mắt, nhìn Trình Mục Du mà bĩu môi nói, “Đại nhân, thuộc hạ diễn quá giống đi, khiến Khúc Chính Khôn kia sợ mất mật.”

Trình Mục Du hướng nàng giơ ngón tay cái lên, lại đi đến bên cửa sổ thật cẩn thận nhìn ra ngoài, “Nếu ta suy đoán không lầm thì hung thủ kia chính là người trong huyện nha. Hắn biết chúng ta tới thì tất nhiên sẽ có phòng bị. Hung phạm này ngoan độc, lại còn sử dụng được tà thuật, cho nên lần hành động này mọi người phải vô cùng cẩn thận.”

Tưởng Tích Tích từ trên giường nhảy dựng lên, tránh ở phía sau lưng Trình Mục Du nhòm ra phía ngoài, “Huyện Liêu Dương này không lớn, thế mà huyện nha lại xây đến khí phái thế này, thoạt nhìn so với Tân An phủ của chúng ta còn muốn to hơn chút, nhưng cũng may, đám nha dịch hiện tại đã ra ngoài gần hết, chúng ta thật sự có thể nhân dịp này đem nó điều tra hết một lượt.”

Trình Mục Du gật gật đầu, “Lát ra ngoài, chúng ta chia ba đường, sau một nén nhang phải quay lại đây tập hợp.”

Dứt lời, hắn liền nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn chuẩn một cơ hội bốn bề vắng lặng thì vội khoát tay với hai người phía sau, rồi cùng Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh sai bước vào trong viện, sau đó phân ra ba đường mà chạy như bay.

***

Chạy dọc theo phòng ngoài được một đoạn, Trình Mục Du nghe được phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân, vì thế nhanh chóng vọt đến đằng sau một bức tường, không nhúc nhích, chờ đám người kia đi qua.

Không nghĩ đến hai người kia lại đứng lại bất động, dựa lưng vào tường nhìn trời mà nói chuyện phiếm. Từ lời của bọn họ thì có thể nghe ra đây là nha hoàn hầu hạ huyện lệnh phu nhân.

Một trong hai người không kiên nhẫn “Thích” một tiếng, hướng người kia nói, “Cái vị nhị phu nhân này của chúng ta còn nghĩ huyện nha này là hoàng cung chắc, sau khi gả vào cả ngày không phải muốn ăn cái này thì là muốn ăn cái kia. Ngươi đoán xem, hôm nay nàng ta còn hỏi ta có nhũ bánh và trà sữa không? Đó là thứ gì, ta còn chưa từng nghe nói qua.”

Một người khác tiếp lời nói, “Vừa thấy chính là cái thứ chưa hiểu việc đời, mới để bụng với đồ ăn như thế. Đại phu nhân mềm lòng mới không cùng nàng ta so đo, thế mà nàng ta còn cho rằng mình đã trở thành nữ chủ nhân huyện nha rồi cơ đấy.”

“Phu nhân không phải không so đo, là so đo không được. Hiện tại nàng ta được lão gia sủng ái, cả ngày cứ quấn lấy lão gia, phu nhân có nói gì thì lão gia cũng sẽ không nghe.”

Hai người ngươi một câu ta một câu nói xong liền rời đi, Trình Mục Du đứng ở phía sau bức tường rũ mi trầm tư trong chốc lát, lúc này mới chạy đến hậu viện của huyện nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui