Tân An Quỷ Sự

“Trình đại nhân.” Trong lời nói, Chung Mẫn đã từ phía sau Chung Chí Thanh đi ra, thướt tha mà hành lễ với Trình Mục Du. Hôm nay nàng ta mặc một cái váy lụa thêu kim tuyến, bên trên lấy trân châu làm trang sức, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi quả thực vô cùng lộng lẫy, hình thành cảnh đối lập với những quan viên mặc quan phục nặng nề ở xung quanh.

Trình Mục Du đáp lễ, “Người ở đây nhiều lại chen chúc, cô nương không cần cố ý đến nói lời cảm tạ, nếu sảy ra chuyện gì thì không tốt.”

Sắc mặt Chung Mẫn trở nên lạnh lùng, “Đại nhân là không thích ta tới đây?”

Trình Mục Du ngẩn ra một chút, chợt nói, “Trình mỗ không phải ý tứ này, cô nương không cần hiểu lầm.”

Thấy thế, Chung Chí Thanh vội đi lên trước, cười nói với Chung Mẫn, “Mẫn nhi, Trình đại nhân là quan tâm ngươi, sao ngươi lại không biết cảm kích chứ?” Nói đến đây, ông ta lại nhìn về phía Trình Mục Du, “Hiền chất đến thật đúng lúc, hiện tại trong thành nhiều việc, xác thật không nên thường xuyên ra cửa, như vậy đi, sau này ta sẽ đặc biệt mang Mẫn nhi tới Tân An phủ một chuyến, để bày tỏ lòng biết ơn.”

Trình Mục Du vừa định chối từ, không nghĩ đến Chung Mẫn lại hướng hắn cúi người hành lễ, “Đại nhân, là Chung Mẫn suy xét không chu toàn, qua mấy ngày ta sẽ đến trong phủ của ngài bái phỏng, đến lúc đó mong rằng đại nhân không cần cự tuyệt ta ngoài cửa.”

Lời thoại bản này vốn là lời nói đùa, nhưng dùng ở chỗ này quả thực rất không hợp, bởi vì Trình Mục Du cùng nàng ta chẳng qua mới gặp vài lần, hơn nữa lần đầu tiên gặp còn nháo đến hai bên đều không vui. Giữa hai người cũng không thân đến mức có thể tùy ý nói giỡn, cho nên hắn nhất thời không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể hướng Chung Mẫn gật đầu cười, nhàn nhạt nói, “Sao dám.”

“Đại nhân, thuyền cập bờ.”

Tưởng Tích Tích nhìn ra là Trình Mục Du xấu hổ, vội ra tay giải vây. Lúc này vừa thấy bóng dáng thuyền muối gần đó, nàng nhịn không được hô ra tiếng, “Đại nhân, thuyền muối này cũng thật lớn, cao đến ba tầng kìa, đây là lần đầu tiên thuộc hạ thấy thuyền lớn như vậy.”

Thấy nàng lộ vẻ kích động, Chung Mẫn ở một bên hừ lạnh một tiếng, “Không có kiến thức.”

Tưởng Tích Tích vừa định biện bạch, lại bị Trình Mục Du giơ tay ngăn cản, hắn nhẹ giọng giải thích với nàng, “Mỗi thuyền muối trở 300 đến 700 liêu muối ăn, cho nên thân thuyền ít nhất phải dài 70 thước, rộng mười tám thước mới có thể chịu tải nặng như thế được,” nói đến đây, hắn dừng một chút, “Tích Tích, ngươi đến phía dưới nhìn xem, Tử Minh lần đầut iên làm giám sát, ta sợ hắn không ứng phó được.”

Tưởng Tích Tích đáp lời, đứng dậy đi tới chỗ bến tàu. Thấy nàng đã đi xa, Chung Mẫn lúc này mới hắng giọng nói, “Trình đại nhân, vị Tưởng cô nương này rốt cuộc là nha hoàn bên người ngài hay nha dịch của Tân An phủ? Nếu là nha hoàn, thì ta thấy nàng hầu hạ quá không chu đáo, nếu là nha dịch thì nàng tựa hồ đối với đại nhân quá vô lễ.”

Trình Mục Du nhìn thẳng vào đống thuyền muối phía trước đang liên tiếp cập bờ cùng những túi muối đội cao trên đó, mặt không biểu tình mà nói, “Tích Tích là muội muội của ta, ở trước mặt ta tất nhiên không cần chú ý lễ nghĩa.”

Nghe lời này, Chung Mẫn hơi rùng mình, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hắn hình như đang hướng mình giải thích, vì thế liền nhấp miệng cười, không hề nói nữa.

***

Đêm đã khuya, một con thuyền chỉ có ba mảnh nhỏ từ bến tàu đi ra bờ biển, đuôi thuyền gợn sóng giống một con rắn nước thật dài, ở trên mặt sông vẽ ra một đạo sóng nước nho nhỏ màu trắng.

Lúc nhìn thấy thân ảnh người đứng trên bờ, ba người trên thuyền nhanh tay chèo hơn, rất nhanh đã cập bờ, chân dẫm xuống nước cao đến đầu gối mà lên bờ, hướng người nọ ôm quyền nói, “Đại ca.”

Đỗ Nhữ gật đầu, thấp giọng hỏi, “Tình huống thuyền muối các ngươi đã tìm hiểu kỹ chưa?”

Một người trong đó tiến lên một bước, “Đại ca, chung đại nhân cung cấp tin tức không tồi, sau khi thuyền muối cập bờ, binh lính phụ trách áp tải sẽ đều lên bờ, hiện tại trên thuyền chỉ có một ít tôi tớ, nhưng mấy người chúng ta vừa vừa rồi lặn xuống nước đến gần thuyền thì thấy có không ít nha dịch ở trên thuyền tuần tra, cũng may nhân số bọn họ không nhiều lắm, hẳn là không có gì ảnh hưởng đến chúng ta.”

Đỗ Nhữ nghi hoặc nói, “Nha dịch? Xem ra là người của Tân An phủ,” hắn sờ soạng cái cằm, “Bọn họ tuy không có bao nhiêu người, nhưng đều có công phu, nếu bị bọn họ phát hiện có người lên thuyền thì sẽ tạo ra không ít phiền toái. Nếu để cho đám binh sĩ trên bờ chú ý thì kế hoạch của chúng ta không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?” Nói đến đây, hắn than một tiếng, lại nói tiếp, “Mấy ngày trước đây ta đã gặp Chung đại nhân, ý ông ta là nếu chúng ta đã mạo hiểm rơi đầu mà cướp thuyền thì tuyệt không thể đùa giỡn, tùy tiện cướp mấy chiếc liền thôi. Nếu đã làm thì phải cướp sạch sẽ, ít nhất phải cướp được một nửa mới tốt.”

“Một nửa? Đại ca, Chung đại nhân hẳn là đang mơ, một hai con thuyền còn dễ làm, chúng ta lên thuyền giết người rồi lấy hàng sau đó chạy, nếu hành động lưu loát sẽ không có người phát hiện. Nhưng nếu muốn cướp một nửa số thuyền muối dưới mí mắt đám binh lính này, động tĩnh lớn như thế, sao có thể không bị phát hiện chứ?”

Trong mắt Đỗ Nhữ hiện lên một đạo hàn quang, “Đại nhân luôn luôn liên hệ chặt chẽ với người Liêu, đoàn muối này hẳn là muốn mang đến Liêu quốc, nếu chỉ một hai con thuyền thì không đủ nhét kẽ răng, đạo lý này ngươi còn không hiểu sao?”

Người nọ bẹp miệng, lẩm bẩm nói, “Dù sao đi nữa, Chung đại nhân cũng không thể làm khó chúng ta thế này chứ?”

Đỗ nhữ đem ánh mắt chuyển qua mặt sông, trong mắt chiếu ra một loại ánh sáng người khác nhìn không thấu, “Biện pháp thật ra cũng không phải không có, chỉ xem các ngươi có dám làm hay không thôi.”

“Đại ca, các huynh đệ chính là làm nghề trái với luật pháp, căn bản đã không còn đường rút lui, còn có chuyện gì không dám làm chứ?”

Đỗ Nhữ nhìn hắn, từ kẽ răng phun ra mấy chữ, “Phóng hỏa đốt thuyền, ngươi dám sao?”

Người nọ sửng sốt, “Đốt thuyền muối?”

Đỗ Nhữ nhìn thẳng hắn khẽ gật đầu, “Chung đại nhân nói nếu muốn cướp hơn phân nửa thuyền muối thì chỉ có nhân lúc loạn mới có thể làm. Các ngươi nghĩ xem, đến tột cùng là việc ngoài ý muốn nào mới khiến đám người này bỏ thuyền mà chạy?”

Tên kia trừng mắt, qua hồi lâu mới lắp bắp nói, “Hỏa, bọn họ sợ nhất chính là cháy……”

Đỗ Nhữ lộ ra một nụ cười âm trầm, “Không sai, không cần lửa lớn, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng đủ để bọn họ hoảng loạn, tất cả mọi người đều sợ chuyện 16 năm trước tái diễn, cho nên một khi nhìn thấy lửa thì bọn họ sẽ lập tức chạy trối chết, đến lúc đó, chính là cơ hội tốt để chúng ta ra tay.”

Người nọ lộ vẻ mặt khó hiểu, “Nhưng đại ca, nếu thuyền muối bị thiêu hết thì chúng ta lấy muối đâu nữa?”

Đỗ Nhữ hung hăng đập hắn một cái, “Đồ ngốc, quan phủ đã được giáo huấn, sẽ không khóa các thuyền lại với nhau, chúng ta chỉ cần đốt mấy cái là được, sẽ không dẫn lửa lên người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui