Tân An Quỷ Sự

Cùng với một loạt tiếng leng keng, “Kẽo kẹt”, nắp quan tài rốt cuộc cũng bị mở ra.

Tưởng Tích Tích nhón chân nhìn vào trong, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc và cái áo liệm thêu hoa cúc kia, nhưng sắc mặt lão thái bà nằm trong đó đã xanh, mỗi nếp nhăn giống như bị đông cứng, khắc sâu, thoạt nhìn còn quỷ dị hơn cả tối hôm qua.

Bọn nha dịch đem xác Đổng lão thái thái nâng ra khỏi quan tài, đặt trên một tấm vải bố trắng, gương mặt bà ta được ánh sáng chiếu rọi thì nhiều thêm vài phần dữ tợn.

Trình Mục Du đi qua, cúi người nhìn cái xác kia một lần, ánh mắt dừng trên mặt Đổng lão thái thái: Sắc mặt bà ta có chút xanh, thần thái quỷ dị,nhưng không có gì quá khác thường. Hắn cân nhắc trong chốc lát, sau đó duỗi tay đẩy mí mắt và miệng Đổng lão thái thái ra nhìn cẩn thận.

Bên trong rất sạch sẽ, cũng không có máu đen dư lại, đến tai và lỗ mũi cũng thế.

Trong lòng Trình Mục Du kinh ngạc, hắn biết người trúng độc chết sẽ chảy máu thất khiếu, nhưng tai, mắt, mũi, miệng của Đổng lão thái thái lại sạch sẽ, cũng không có dấu hiệu bị hạ độc.

Tưởng Tích Tích phát hiện thần sắc của hắn không đúng, vì thế cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhỏ giọng dò hỏi, “Đại nhân, nếu không thuộc hạ đem các thôn dân đuổi đi, để thoát y nghiệm thi được không?”

Trình Mục Du không nói gì, ánh mắt dừng ở cổ áo của Đổng lão thái thái, trong lòng Tưởng Tích Tích khó hiểu, nàng chần chờ hỏi, “Đại nhân, ngài đã phát hiện ra cái gì ư?”

Nói với đây nàng bỗng nhiên dừng lại, vội duỗi tay tìm kiếm trên cổ Đổng lão thái thá. Tay vừa sờ vào thì quả nhiên sờ thấy một khối cứng ngắc, giống như một cục đá vậy.

“Đại nhân, đây….. Đây là cái gì?” Tưởng Tích Tích ngơ ngẩn, lời cũng có chút nhát gừng.

Trình Mục Du híp mắt, tiện tay nắm lấy một cây gậy gỗ, nói với Tưởng Tích Tích, “Tích Tích, ngươi mau bẻ hàm khiến bà ta há miệng ra, càng lớn càng tốt.”

Tưởng Tích Tích hiểu ý, vội duỗi tay bẻ miệng Đổng lão thái thái hé mở ra, Trình Mục Du ghé vào trên đầu bà ta, một tay chống đất, một tay cầm cây gậy gỗ kia thăm dò vào miệng bà ta, theo yết hầu mà tiến vào sâu bên dưới.

Rốt cuộc, cây gậy chạm vào một thứ cứng rắn, bị tắc ở đó. Sắc mặt Trình Mục Du trầm xuống, đáy mắt nổi lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, “Đúng rồi, ngươi đương nhiên không phải bệnh chết, ngươi là bị bắt uống thiết nóng chảy mà chết.”

Lời này vừa nói ra thì thôn dân vây quanh xem lập tức ồn ào lên, đám người sôi nổi tiến về phía trước, muốn xem cho rõ. Tưởng Tích Tích cũng mang vẻ mặt kinh dị, nhìn Trình Mục Du nói, “Đại nhân, sao ngài lại nói lời này?”

Trình Mục Du đem gậy gỗ đưa đến trước mặt nàng, “Ngươi nhìn xem đầu cây gậy này là gì?”

Nương theo ánh nắng, Tưởng Tích Tích nhìn thấy trên đầu gậy có một thứ mang màu xám trắng, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhạt, nàng trừng mắt thật lớn nói, “Đây là mạt thiếc……”

Trình Mục Du gật đầu nói với nàng, “Đi lấy kìm lại đây, hung phạm trốn tránh đã lâu, cũng nên để bí mật của hắn bị phơi bày rồi.”

***

Kèm theo tiếng kinh hô của đám người, một khối thiết dính máu loãng được gắp ra từ cổ Đổng lão thái thái. Tưởng Tích Tích nhìn thấy khối kim loại kia thì tay nắm chặt thành quyền, oán hận nói: “Hung thủ thực nhẫn tâm, dám dùng độc thủ này để giết người.”

“Dùng phương pháp khác thì sẽ để lại dấu vết trên thi thể, nhưng dùng thiết nóng chảy rót vào miệng thì không dễ bị người khác phát hiện ra. Ta vừa mới kiểm tra miệng của Đổng lão thái thái thì thấy bên trong có vết bỏng, cho nên mới nổi lòng nghi ngờ, hơn nữa trong cổ bà ta còn có một khối quái dị nhô lên, ta nghĩ cái chết của bà ta cũng không đơn giản đâu.”

Nghe đến đó, Tưởng Tích Tích đã giận dữ mà đứng lên, ánh mắt lướt qua mọi người, muốn tìm tên hung thủ tâm địa như rắn rết, mưu hại cả ruột thịt kia.

Nhưng nàng quét mắt vài vòng trong đám người lại vẫn không thấy thân ảnh Đổng Tông Nguyên đâu, chỉ nhìn thấy Đổng phu nhân phủ phục ở vòng ngoài cùng, mặt trắng như tờ giấy, ánh mắt kinh hoảng.

“Đại nhân, không tốt rồi, Đổng Tông Nguyên chạy mất rồi.” Tưởng Tích Tích hô lớn với Trình Mục Du ở bên cạnh, rồi lao ra khỏi đám người nhìn quanh.

Nhưng nàng vừa mới đi được vài bước thì lập tức phát hiện cách đó không xa có một cột khói đen bốc lên, khói càng lúc càng dày, kèm theo đó là sắc lửa ngợp trời.

“Hỏng rồi, cháy, trong thôn cháy.”

“Hướng kia hình như là Đổng gia……”

“Không sai, là Đổng gia, Đổng gia cháy rồi……”

Đổng phu nhân vốn dĩ đã xụi lơ trên mặt đất nhưng hiện tại nhìn thấy Đổng gia nổi lửa thì cả người lập tức mềm nhũn, cố giãy dụa để đứng lên. Trình Mục Du lệnh cho một nha dịch coi chừng nàng ta, lại lệnh cho một người khác đi tìm hiểu Đổng Tông Nguyên ở chỗ nào, bản thân hắn thì mang theo Tưởng Tích Tích cùng những người khác đi tới Đổng gia. Đến trong viện, hắn mới phát hiện căn tây sương phòng bị cháy đã không cứu được, xà nhà đều bị lửa cháy gãy đứt, nóc nhà cũng đổ ầm ầm xuống.

Lửa lúc này đã lan đến những chỗ khác, mọi người vội múc nước cứu hỏa, vội vàng hơn nửa giờ mới đem lửa dập tắt, nhưng lúc này tây sương phòng đã hoàn toàn chỉ còn một mảnh phế tích, những viên ngói vỡ vụn bốc khói đen, mang theo nhiệt khí bức người.

Tưởng Tích Tích lau vết khói đen trên mặt, nhíu mày lẩm bẩm nói, “Kỳ quái, phòng ở này sao lại vô duyên vô cớ cháy chứ? Đổng Tông Nguyên kia đã đi chỗ nào? Chẳng lẽ hắn thật sự sợ quá chạy mất rồi ư?”

Đang nghĩ tới đây thì đám nha dịch được cử đi tìm Đổng Tông Nguyên đã trở lại, hai người hành lễ với Trình Mục Du sau đó thấp giọng nói, “Đại nhân, bọn thuộc hạ đã lục soát khắp toàn bộ Ngu Sơn thôn nhưng vẫn không tìm thấy Đổng Tông Nguyên, liệu có cần ra ngoài thôn tìm không?”

Trình Mục Du vừa muốn trả lời thì Đổng phu nhân vốn đang ngồi yên trong viện bỗng sợ hãi kêu to một tiếng, vội đứng dậy chạy đến chỗ căn phòng phế tích kia, không quan tâm mà vội nâng một cây xà nhà đen thui còn đang bốc khói. Tay nàng ta lập tức bị nóng đen thui, nhưng nàng ta lại giống như không cảm giác được gì, chỉ dốc toàn lực muốn nâng cây xà nhà kia lên.

Thấy thế, Tưởng Tích Tích vội tiến lên, ôm lấy eo nàng ta kéo ra ngoài, miệng hét lên, “Ngươi điên rồi sao? Cho dù trong này có của cải thì ngươi cũng không thể liều mạng thế được.”

Đổng phu nhân vẫn còn đang kêu, trong giọng nói là tràn ngập sợ hãi, khiến người khác kinh hách vạn phần. Nàng ta dùng sức túm lấy ngón tay Tưởng Tích Tích, mạnh đến nỗi suýt bẻ gãy ngón tay nàng.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, Tưởng Tích Tích bỗng nhiên buông nàng ta ra, cũng không phải vì nàng bị túm đau mà bởi vì nàng nhìn thấy thứ ở bên dưới xà nhà kia: Đó không phải vàng bạc châu báu gì mà là một cánh tay, một cánh tay bị thiêu đến cháy đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui