Tân An Quỷ Sự

“Lúc đầu Hình gia hai vợ chồng đều sợ hãi, bài vị của Quốc Giai vẫn còn ở nhà, trước khi ngủ bọn họ còn thắp hương cho hắn, sao giờ này hắn lại ở bên ngoài gọi cửa chứ?”

“Hai người đều nghĩ quỷ hồn của Quốc Giai đã trở lại, nào dám đi mở cửa, chỉ run run rẩy rẩy co rúm trong phòng, đem cửa phòng khóa lại, thậm chí không dám nhìn trong viện một cái.”

“Nhưng một lát sau thanh âm kia biến mất, bên ngoài là một mảnh yên tĩnh, đến tiếng chim cũng không có. Lúc bọn họ cho rằng mọi thứ đã gió êm sóng lặng thì chỗ tường viện lại bỗng có một hắc ảnh, hắn ngồi trên mặt tường trong chốc lát lại trượt chân rơi vào trong viện, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Kim lão thái thái bị lời hắn kể sinh động hù nhảy dựng, vội bật dậy, nắm chặt lấy tay hắn, “Sau…… Sau đó thì sao, đó là ai? Bọn họ có thấy rõ không?”

Kim dục gật gật đầu, “Người nọ rơi xuống trong viện, lập tức đau đến kêu to, nghe giống như ngã bị thương. Đến nước này thì hai vợ chồng già nhà họ Hình không nhẫn nại được nữa, bởi vì từ nhỏ Quốc Giai bướng bỉnh, thường xuyên về muộn, lại sợ cha mẹ biết nên thường trèo tường vào. Tường của Hình gia xây cao, nhưng trên tường lại có một lỗ hổng nhỏ, chính là do Quốc Giai cố ý đào, để tiện cho mình trèo tường vào. Nương, nói tới đây ngài đã nghe hiểu rồi chứ? Ngài nói xem còn ai biết được cái lỗ đó, trừ bỏ…… chính Quốc Giai……”

Kim lão gia tử ngồi không yên được nữa, ông ta chậm rãi khép lại miệng đang há hốc, tay không nhịn được vỗ vài cái lên bàn, sau đó nhỏ giọng nói, “Cợ chồng già nhà họ Hình chắc là kích động đến hỏng rồi đúng không?”

Kim Dục xua xua tay, “Lúc đầu bọn họ vẫn sợ, nhưng vừa nghe tiếng gào bên ngoài thảm thiết hơn thì vẫn lấy hết can đảm đi ra ngoài. Lúc ánh đèn chiếu vào gương mặt thống khổ kia thì bọn họ nhịn không được nhào đến ôm lấy nam nhân ngã bị thương trên tuyết kia, gào khóc. Bởi vì, người nọ đúng là nhi tử đã chết ba năm trước của bọn họ, Hình Quốc Giai.”

Nói đến đây, ngoài cửa bỗng nhiên “Bang” một tiếng, giống như có cái gì đó rơi xuống đất. Ba người hoảng sợ, vội vàng nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tú Tú đang ngồi xổm ở đó, luống cuống tay chân mà thu thâp kim chỉ rơi đầy đất.

“Cha, nương, thật xin lỗi, đồ rơi quấy nhiễu mọi người nói chuyện.” Đôi mắt nàng nhấp nháy, bên trong như hàm chứa một ngọn lửa.

Thấy thế, Kim lão thái thái nhanh chóng ngồi xuống cạnh nàng, bắt lấy tay nàng nói, “Tú Tú, cho dù ngươi nghe thấy cái gì cũng đừng để trong lòng, việc này càng truyền càng tà môn, lại thêm mắm thêm muối, đến tai chúng ta thì sợ là đã thay đổi, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều.”

Kim Dục cũng nhanh chóng nói, “Tẩu…… Tẩu tử, ta cũng chỉ nghe người khác nói bừa, không chính mắt nhìn thấy, tẩu đừng nghĩ nhiều. Người đã chết mấy năm sao còn có thể trở về chứ? Nói không chừng chỉ là một người lớn lên giống hắn, mà Hình gia nhị lão quá mức nhớ thương Quốc Giai nên mới nhận nhầm……”

Tú tú giương mắt nhìn hắn, chợt nhếch miệng, thẹn thùng cười nói, “Tiểu Dục, mọi người không biết, kỳ thực đại ca ngươi không chết, chàng vẫn luôn ở đây.” Lúc nói tới đây, thấy Kim Dục muốn nói chuyện, nàng lại giơ tay ngăn cản hắn, “Ta biết, mọi người đều nghĩ ta điên rồi, cảm thấy ta ưu tư quá nặng nên có chút không bình thường. Nhưng mọi người sai rồi, mấy năm nay ngày nào ta cũng nghe thấy giọng chàng, thậm chí lúc đêm không người ta còn nhìn thấy chàng ngồi ở mép giường, lẳng lặng mà nhìn ta, chàng nói: Tú Tú, nàng chờ ta, ngày nào đó ta sẽ trở về.”

Nói xong, thấy ba người trước mặt đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm mình, nàng ta lại cười đạm mạc. giơ tay vén tóc, nhặt kim chỉ trên đất rồi đi về phòng mình.

“Tiểu Dục, cũng may ngươi vẫn ở đây, ta tập tễnh đi một chuyến cũng coi như không uổng công.”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhanh nhẹn, có vài phần quen thuộc khiến mấy người trong viện đều sửng sốt, đồng thời đem ánh mắt nhìn về bóng người trước cửa kia. Mặt người nọ bị cánh cửa chặn lại khiến bọn họ không nhìn thấy rõ, nhưng thân hình và giọng nói kia đã chứng minh thân phận của hắn.

Cả người Kim Dục không tự chủ mà lung lay vài cái, hắn thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng, dù bây giờ đang là mùa hạ.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, do dự gọi ra, “Quốc…… Quốc Giai?”

Nghe thấy tên mình, Hình Quốc Gia mới như trút được gánh nặng, cười mà đi ra khỏi bóng râm, khập khiễng đi đến trước mặt Kim Dục, mà bộ dáng hắn cũng vẫn giống hệt trước kia.

“Tiểu Dục, thật tốt quá, ngươi không sợ ta. Ngươi không biết đâu, từ khi ta trở về, mọi người nhìn thấy ta mà như nhìn thấy quỷ vậy, đều trốn rất xa, giống như ta lập tức sẽ ăn thịt họ vậy.” Hắn vừa nói vừa mở miệng, lộ ra hàm răng chỉnh tề cùng đầu lưỡi đỏ tươi.

Mấy người khác đều bị động tác này của hắn dọa cho sợ co rụt lại, chỉ có Tú Tú là vui mừng đầy mặt, thậm chí không nhịn được cười ra tiếng.

“Tẩu tử, ngươi cũng không sợ ta có phải không? Đến cha mẹ ta cũng vẫn có chút sợ hãi. Tuy họ rất cao hứng nhưng vẫn không dám ở cạnh ta, đặc biệt là đến đêm, bọn họ còn đi ra ngoài cửa ngủ. Trong lòng ta cảm thấy nghẹn khuất vô cùng, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành đến tìm tiểu Dục tâm sự.” Hình Quốc Giai nói xong liền không hề cố kỵ mà đi đến trước mặt Tú Tú, “Tẩu tử, ngươi xem, ta không phải vẫn rất tốt sao? Vì sao mọi người đều sợ ta chứ?”

Tú Tú cười, đang định nói gì thì lại bị Kim Dục giành trước một bước. Hắn đem Hình Quốc Giai đẩy qua một bên, nhỏ giọng nói, “Quốc Giai, mọi người…… Mọi người sợ ngươi cũng không phải không có lý do. Năm đó lúc hạ táng ngươi, ta đã tận mắt thấy trên cổ ngươi có một vết đao cắt sâu hoắm, cũng tận mắt nhìn thấy ngươi bị…… Bị chôn xuống đất……”

Mặt Hình Quốc Giai không có biểu tình gì mà nghe hắn nói, sau đó lắc đầu vỗ vai hắn một chút, “Huynh đệ, những lời ngươi nói ta cũng đã nghe cha mẹ ta nói không dưới 10 lần, ta cũng đã trả lời bọn họ không dưới 10 lần, đáp án chỉ có một, đó là ta cũng không biết gì.”

Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra một mạt phiền muộn, “Huynh đệ, ngươi biết không, kỳ thật ta cũng sợ hãi. Buổi tối hôm đó tỉnh lại, phát hiện xung quanh mình tối đen, tất cả đều là đất tràn ngập mùi tanh hôi, ta thiếu chút nữa đã chết nghẹn. Cũng may ta bị chôn không quá sâu nên ta dùng toàn lực đẩy đất ra bò lên mới thoát ra được. Nếu không phải động tác của ta nhanh thì sợ là vừa sống lại đã chết thêm lần nữa.”

Kim Dục trợn trừng mắt, “Quốc Giai, ngươi…… Ngươi bò ra từ trong mồ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui