Tân An Quỷ Sự

Bi thương cũng không có thời gian dâng lên trong lòng bọn họ, cho dù người bỏ mạng là huynh đệ ở chung sớm chiều với họ. Bởi vì tất cả mọi người đều bị một nỗi khiếp sợ thật lớn bao phủ, căn bản không kịp có tình cảm dư thừa cho người khác.

Bàn tay giơ trường kiếm của Tưởng Tích Tích chậm rãi buông xuống, nàng đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn thân ảnh đơn bạc phía trước, trong lòng là một mảnh thê lương.

Bỗng nhiên, đầu óc nàng giống như bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, nàng nắm chặt trường kiếm, trái tim cũng chậm rãi siết lại: Không đúng, sau khi Kim Dục chết thì cả giường đều là mảnh vụn, nhưng sao lúc này nha dịch kia lại bị nuốt luôn thế này?

Còn chưa kịp nghĩ ra thì bóng đen kia đột nhiên xoay người về phía nàng, nó không có ngũ quan, trên khuôn mặt gầy gò chỉ có một cái lỗ dài. Đó hẳn là miệng, Tưởng Tích Tích nghĩ thầm, nhất định đúng vậy, bởi vì cái miệng kia vẫn còn dính máu tươi và thịt nát.

Nàng thở mạnh mấy hơi, dùng hết chút sức lực cuối cùng rống lên: “Các huynh đệ, giết nó, giết con quái vật này.”

Dứt lời, nàng đi trước chém về phía nó, nhưng còn chưa đến trước mặt con quái vật kia thì cả cơ thể gầy trơ xương của nó liền run lên, ngực cũng phập phồng kịch liệt, giống như có thứ gì đó nó muốn phun ra khỏi cái lỗ xấu xí kia.

Tưởng Tích Tích sửng sốt một chút, sau đó nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần, trường kiếm đâm xuống đất một cái, thân mình vội nhảy sang một bên, nhưng mấy nha dịch phía sau không may mắn như thế, bọn họ bị một cỗ nhiệt khí tanh hôi phun tới mù mịt.

***

Trình Mục Du một tay chống cằm, hết sức chăm chú mà nhìn ánh nến trên banfm thâm chí không phát hiện Yến Nương đã đi vào. Thẳng đến khi thấy một ly trà được đặt trước mặt thì hắn mới ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi mỉm cười nói, “Đã khuya thế này, sao nàng còn chưa nghỉ ngơi?”

“Không phải quan nhân cũng chưa ngủ sao?” Yến Nương nói xong liền kéo ghế đến ngồi cạnh hắn, “Ánh nến này có gì đẹp, chẳng lẽ bên trong có mỹ nữ như hoa hay sao?”

“Mỹ nhân ở ngay trước mặt, cần gì ta phải ở trong mơ giải khát.” Trình Mục Du biết nàng đang cố chọc mình vui vẻ nên cũng thuận theo nàng.

“Vậy quan nhân đang suy tư cái gì mà không thể yên giấc? Không bằng chàng nói ra cho ta nghe một chút.” Yến Nương dùng kép cắt tâm nến, cả phòng nhất thời tối sầm lại, khiến gương mặt tuyết trắng của nàng càng thêm trắng nõn động lòng người.

“Mấy ngày gần đây xảy ra hai vụ kỳ án, toàn bộ đều liên quan đến người chết đi sống lại. Trong đó có một án là cả nhà ba người mất tích, còn một án khác chính ta đã đi qua xem, tuy phát hiện ra không ít điểm đáng ngờ nhưng lại không có chứng cớ thiết thực, cho nên đành để người lại canh giữ.”

“Người chết sống lại sao?” Yến Nương lặp lại mấy chữ này, sau đó nhẹ nhàng cắn môi nhíu mày trầm tư.

“Phu nhân kiến thức rộng rãi, không biết đã gặp qua chuyện ly kỳ này chưa?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm sườn mặt của nàng, hỏi một câu.

Yến Nương lắc đầu nói, “Sống hay chết đều có ranh giới rõ ràng, giống như ban ngày cùng đêm tối, vĩnh viễn sẽ không có giao thoa. Người sau khi chết, có thể bị đánh vào tam ác đạo, vĩnh viễn không được siêu sinh, hoặc được đầu thai chuyển thế, cũng có thể ở thiên giới hoặc địa phủ làm thần, cũng có thể hóa thành cô hồn dã quỷ, nhưng nếu muốn lấy lại hình thái lúc sinh thời để sống lại thì chỉ là si tâm vọng tưởng.”

Lúc nàng nói những lời này thì trong giọng nói mang thêm chút bi thương cùng chua xót, giống như đã hiểu hết sinh tử nhưng vẫn không thể cam lòng. Trình Mục Du nghe vào trong tai thì không khỏi sinh ra vài phần thương hại, hắn bỗng nhiên rất muốn nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của nàng, đem ấm áp trên người mình truyền sang cho nàng. Nhưng hắn vừa nhúc nhích ngón tay đã rụt về, phát ra tiếng cười khổ từ đáy lòng: Hắn và nàng chỉ có danh vợ chồng, với hắn nàng vẫn chỉ là Yến cô nương, tuy nàng không còn thần bí xa cách như trước nhưng vĩnh viễn vẫn như một áng mây trời mà hắn không thể đến gần.

“Nhưng cái người tên Kim Sâm kia thực sự đã trở lại, giọng nói, dáng điệu, nụ cười giống hệt lúc sinh thời. Ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt không thể là giả.” Hắn nhẹ giọng nói.

Tròng mắt của Yến Nương nhẹ nhàng chuyển động một vòng, “Nếu là như thế thì ngày mai ta muốn đích thân đến cửa xem sao, ta không tin trên đời này còn có chuyện khởi tử hồi sinh.”

Trình Mục Du dừng một chút, “Vì sao nàng không tin? Phu nhân…… đã từng nghiệm chứng rồi sao?”

Yến Nương sửng sốt, ngay sau đó nàng hướng hắn nhoẻn miệng cười, “Nghiệm chứng? Phải nghiệm chứng thế nào? Quan nhân sao có thể uống trà cũng say mà hồ ngôn loạn ngữ như thế chứ?”

Trình Mục Du cúi đầu, “Là ta vọng ngôn, phu nhân chớ có để ở trong lòng,” sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của nàng, bỗng nhiên cười đạm mạc, rời đề tài, “Đúng rồi, mới vừa rồi khi ta trở về có gặp Vương đại nhân ở trên phố, ông ta không mang theo tùy tùng, chỉ lẻ loi một mình mà lên đường, suýt chút nữa là đụng phải ta.”

“Vương đại nhân? Không phải ông ta ở Biện Lương sao? Sao lại tới Tân An thành?”

“Ta có hỏi thì ông ấy nói nguyên quán của mình ở Tân An, lần này trở về là bởi vì đã đến ngày giỗ của Vương công tử.”

Yến Nương cười lạnh một tiếng, khóe mắt lại lóe lên hai điểm hàn quang: “Mặc dù là ác nhân thì cũng có thân nhân nhớ, mà có một số người vang danh sử sách nhưng sau khi mất đi lại không ai được tế bái.” Nói tới đây, nàng tự biết nói lỡ, ngẩng đầu nhìn Trình Mục Du liếc mắt một cái.

Nhưng thần sắc hắn vẫn đạm mạc, giống như không nghe thấy gì, chỉ nhàn nhạt cười nói, “Vương đại nhân cũng bởi vì chuyện ác Vương công tử làm lúc sinh thời cho nên mới khiêm tốn làm việc, không dám lộ ra, chỉ một mình đến Tân An thành, chúng ta là người ngoài cũng không tiện trách móc nặng nề.”

Yến Nương nghiêng đầu nhìn hắn, “Quan nhân, chàng giống như rất sùng kính vị Vương đại nhân này, lời nói ra đều bênh vực ông ta.”

Trình Mục Du gật đầu cười khẽ, “Vương đại nhân làm quan thanh liêm, trời sinh ngay thẳng, càng khó có được chính là ông ta, hắn chủ trương gắng sức ủng hộ việc thảo phạt Khiết Đan, là người hiếm thấy chủ chiến trong triều đình, chỉ riêng việc này đã khiến ta khâm phục.”

Yến Nương ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt có chút thần sắc phức tạp, “Nhưng quan tốt chưa chắc đã là người tốt……”

“Sao phu nhân lại nói thế?”

Nói đến nơi đây, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận ầm ĩ, mơ hồ còn có thể thấy mấy người cầm đuốc đi về phía này, giống một con rắn lửa, chiếu ánh sáng hắc ám vào trong sân.

Trong lòng Trình Mục Du cả kinh, vội cùng Yến Nương bước nhanh đến ngoài cửa. Hắn nhìn thấy Tưởng Tích Tích giơ cây đuốc chạy về phía mình, thần sắc nghiêm nghị, khóe mắt còn treo một dòng nước mắt chưa khô. Phía sau nàng là mấy nha dịch cả người đầy máu, quần áo bọn họ ướt sũng nước, hôi thối không thể ngửi, dính đầy thịt nát và dịch nhầy.

“Sao lại thế này?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm cấp dưới của mình, trong lòng siết chặt.

“Đừng hỏi nàng, nàng đã khóc mấy lần, sợ là không có biện pháp nói được cái gì.” Trong bóng người phía sau lóe ra một người, dáng người cao dài, khí vũ bất phàm, bên hông treo một thanh kiếm lóe ánh sáng xanh.

“Trình huynh, đã lâu không thấy.” Lưu Tự Đường đi lên phía trước, trên mặt hắn không có nụ cười thường thấy mà chỉ có một tia lo sợ không yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui