Tân An Quỷ Sự

“Vì cái gì không về được?” Tưởng Tích Tích đi theo phía sau Lưu Tự Đường mà hỏi.

“Ông ngoại nói kẻ cắp thường chém giết lẫn nhau, thường có một đám người bị
một đám khác giết hết sạch cho nên bọn chúng không trở lại là bình
thường. Nhưng ông ngoại nói không sai, bởi vì sau đó ta đúng là không
thấy đám cường đạo kia đâu nữa.”

“Như vậy xem ra, ông ngoại ngươi tuyệt đối không phải người bình thường.” Tưởng Tích Tích thở dài.

“Nga? Cô nương vì sao lại nói thế?”

“Không riêng gì chuyện xưa của ngươi mà còn có Hỗ tiên sinh. Hắn được ông
ngoại ngươi nuôi dưỡng. Ngươi xem bộ dáng hắn đi, không hỏi thế sự,
không nhiễm phong trần, quả thực tựa như người của tiên giới vậy.”

“Cô nương đối với biểu huynh của ta ấn tượng không tồi a.” Lưu Tự Đường nói xong liền âm dương quái khí mà nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích cười.

Tưởng Tích Tích vừa định nói lại hai câu thì lại thấy Tấn Nhi lập tức chạy
qua cửa hông của Tân An phủ, hướng tới Tễ Hồng tú trang mà chạy. Trong
lòng nàng quýnh lên, bước nhanh hơn, ai dè lại đụng đến vết thương chưa
khỏi trên bụng khiến nàng đau đến “Tê” một tiếng, ôm bụng nhếch miệng.

“Như thế nào, miệng vết thương lại đau sao?” Lưu Tự Đường thu lại biểu tình cợt nhả, quan tâm hỏi.

“Ta không có việc gì, mau, giúp ta đem Tấn Nhi truy trở về, đừng để hắn đi
đến tú trang.” Tưởng Tích Tích chỉ vào bảng hiệu phía trước hướng hắn
nói.


Lưu Tự Đường trong lòng tuy không
hiểu rõ nhưng dưới chân lại vẫn đi về phía Tễ Hồng tú trang. Hắn đi vào
đại môn, phát hiện bên trong không có một bóng người, chỉ mơ hồ nghe
được một hai tiếng cười phát ra từ nội viện vì thế liền vén rèm lên
chuẩn bị đi vào.

“Xin hỏi vị công tử này
muốn mua cái gì?” Một giọng nói điềm đạm đột nhiên truyền đến từ phía
sau khiến Lưu Tự Đường hoảng sợ. Hắn xoay người, trong mắt có một bóng
người màu xanh nhạt, là một nữ tử, tuổi so với Tưởng Tích Tích thì lớn
hơn một chút, khóe miệng lại có một mạt cười.

“Là Lưu mỗ đường đột,” Lưu Tự Đường nhanh chóng giải thích, “Ta là tới tìm
Tấn Nhi, nhưng nhìn thấy trong viện không có người, liền tự tiện xông
vào, thỉnh cô nương thứ lỗi.”

“Hóa ra
ngài chính là Lưu đại nhân,” ý cười trên mặt nữ tử càng sâu, “Đã sớm
nghe láng giềng nói Tân An phủ có khách quý tới nhưng ta vẫn chưa có
duyên gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng gặp được,” nàng hơi giơ ngón tay
chỉ về phía trước, “Tấn Nhi ở bên trong, đang chơi cờ với tiểu nhị của
ta nhưng hắn đang chơi cao hứng sợ là không chịu cùng đại nhân đi về.”

“Không ngại, nếu chỉ là một ván cờ thì ta có thể ở đây chờ hắn.” Lưu Tự Đường
cười, trong lòng lại có chút kinh ngạc, nữ tử trước mắt tuổi không lớn
nhưng lại bình tĩnh thong dong, thấy một vị quan kinh thành như hắn mà
nửa điểm nhút nhát cũng không có.

“Lưu đại nhân có muốn vào trong ngồi hay không, Yến Nương sẽ pha ly trà để đại nhân nhấm nháp.”

“Cũng tốt.” Lưu Tự Đường xấu hổ, nghe nàng đề nghị như thế thì liền tiến vào
trong nội viện. Hắn vén rèm lên, nhưng bước chân cứng lại, đứng ở cửa
không nhúc nhích.

Bên trong cánh cửa có
một cái bình phong, bình phong kia tổng cộng có bốn phiến, bên trên mỗi
phiến có một đóa hoa đỏ như máu. Cánh hoa rất dài, giống như cánh tay
mảnh khảnh của nữ nhân. Nhụy hoa màu vàng, bên trong có chút điểm đen
giống như hạt giống.

“Lưu đại nhân, sao còn chưa đi và, sững sờ ở nơi này làm cái gì?” Yến Nương hỏi từ phía sau.

“Lúc vén rèm lên ta giống như nghe được chút âm thanh.” Lưu Tự Đường như suy tư gì đó nói.

“Âm thanh?”

Lưu Tự Đường cúi đầu, hướng Yến Nương miễn cưỡng cười, “Hẳn là ta nghe lầm, có khả năng gần đây ta nghỉ ngơi không tốt nên đầu óc có chút hỗn độn.”


“Đại nhân làm ta sợ nhảy dựng,” Yến Nương thư hoãn khẩu khí, “Ta còn tưởng rằng trong phòng có kẻ cắp đâu.”

“Thất lễ,” Lưu Tự Đường vội vàng xin lỗi, nhưng tâm tình của hắn lại không
hòa hoãn lại được bởi vì vừa rồi hắn nghe thấy chính là tiếng phụ thân
đã qua đời nhiều năm của hắn. Giọng ông nghẹn ngào, còn mang theo tiếng
khóc nức nở, hắn lặp đi lặp lại một câu thơ: “Vốn là cùng căn sinh,
tương chiên gì quá cấp.”

Nhưng hắn còn
chưa nghĩ được nhiều thì giọng Tưởng Tích Tích đã từ ngoài cửa vang lên, “Lưu đại nhân, Tấn Nhi đâu? Aizzzz, như thế nào trong chốc lát thì ngài đã ngồi đây uống trà rồi?”

Yến Nương cười ngẩng đầu, “Tấn Nhi đang cùng Hữu Nhĩ chơi cờ đâu, phỏng chừng một hồi sẽ xong.”

Tưởng Tích Tích vừa định há mồm nói cái gì đó thì lại đem lời nuốt xuống.
Trình Mục Du nói cho nàng Yến Nương đã giúp đỡ không ít khi còn ở Ngọc
Tuyền trấn nên nàng cũng không tiện đối nghịch với nàng ấy.

“Chỗ này của cô nương quả nhiên không phải giống chỗ khác, ngay cả Lưu đại
nhân tới cũng đều không đi, phải uống một ly trà mới yên tâm.” Tuy rằng
cực lực áp chế, nhưng lời nàng nói ra vẫn khiến người ta nghe ra ý không tốt. Tưởng Tích Tích ở trong lòng mắng chính mình một câu, ngươi a,
không thể che dấu yêu ghét của chính mình sao? Một câu tốt đẹp lại thành ra như đang mắng người ta.

Yến Nương
nhưng thật ra lại không ngại, nàng đạm đạm cười, gọi với vào trong
phòng, “Hữu Nhĩ, chơi một ván này thôi, bọn Tưởng cô nương đều sốt ruột
chờ đây.”

Giọng nói vừa dứt không bao lâu thì Tấn Nhi liền bĩu môi từ trong phòng đi ra. Hắn trắng mắt liếc Tưởng Tích Tích một cái, sau đó đi đến bên người Yến Nương, lôi kéo ống tay
nàng, “Lần sau để Hữu Nhĩ ca ca tới trong phủ tìm ta đi, cùng hắn chơi
cờ thật thú vị, giống như làm ảo thuật vậy.”

“Ảo thuật? Ta chưa bao giờ nghe qua chơi cờ lại giống như ảo thuật cả?” Tưởng Tích Tích xen mồm nói.

Tấn Nhi vừa định giải thích, lại bị Yến Nương ôm đến trong lòng, nàng đẩy

búi tóc trên đỉnh đầu hắn ra, đem một thứ cầm lấy ở hai ngón tay, “Tấn
Nhi, ngươi hôm nay đã đi đâu vậy?” Yến Nương đôi mắt sáng long lanh, bên trong thiếu một chút hài hước, nhiều vài phần nghiêm túc.

“Ta hôm nay đi thư viện, sau đó……” Hắn gãi gãi đầu, “Sau đó liền tới chỗ này, Yến Nương, ngươi cầm trong tay cái gì vậy?”

Yến Nương xoa xoa hai ngón tay sau đó buông ra thì chẳng còn vật gì, “Con
rận, xem ra thư viện của ngươi không quá sạch sẽ a. Sau khi trở về nhớ
bảo hạ nhân đun chút nước nóng để ngươi tắm rửa một trận thật tốt mới
được.”

Đêm hôm đó, lúc Trình Mục Du từ
thư phòng đi ra chuẩn bị đến nội thất đi ngủ, lúc đi qua sân thấy Lưu Tự Đường đang ngồi một mình trong đình, giữa mày cau chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lưu đại nhân,” Trình
Mục Du đi qua, “Ta đang muốn hỏi không biết chuyện gì mà khiến ngươi sầu thành bộ dáng như vậy. Chắc hẳn phải là chuyện gì trời sụp đất nứt đi.”

Lưu Tự Đường lắc đầu, “Trình huynh cùng Tưởng cô nương giống nhau cứ thích
mang ta ra đùa. Hiện tại vụ án của Ngọc Tuyền trấn đã chấm dứt, ta cũng
phái người hướng Hoàng Thượng báo cáo rồi, chẳng lẽ ngươi còn không cho
ta vài ngày ở chỗ này tranh thủ nghỉ ngơi sao?”

“Nào dám, hiền đệ muốn ở đến khi nào thì ở, ta chỗ này phòng nhiều, nếu đệ
không chê thì ta chuyên để ra một phòng cho đệ là được.”

Lưu Tự Đường bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, “Trình huynh lại nói giỡn, kỳ thật ta vừa rồi là nghĩ tới gia phụ, mới nhất thời có chút phiền muộn.”

Trình Mục Du nhíu mày một chút, “Lưu đại nhân?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận