Tân An Quỷ Sự

Yến Nương dạo quanh
người hắn một vòng, đôi mắt không e dè nhìn chăm chú vào thân thể trần
trụi của Hỗ Chuẩn, “Hồ yêu nho nhỏ cũng dám giả làm người khác, có biết
hôm nay đã tới số chết của ngươi rồi không?”

Hỗ Chuẩn thoải mái cười, “Rơi vào trong tay cô nương là ta cũng không muốn sống nữa rồi nhưng cô nương chẳng lẽ không muốn biết quyển sách kia là
từ đâu mà đến sao?”

Yến Nương nghiêng
người ngồi một thân cây gãy, tay đùa nghịch cái khăn, một lúc lâu sau
mới nhìn Hỗ Chuẩn, giọng nói lại lạnh hơn vừa rồi rất nhiều, “Đọc nhiều
sách quá nên quả nhiên tâm tư cũng cong vẹo, ngươi sớm đã nhìn ra Trúc
Sanh không phải là Trúc Sanh, lại không có vạch trần nàng, nói vậy chính là vì muốn mượn tay ta đem quyển sách kia trừ bỏ, vì Lục Kiều báo thù,
thứ hai là bởi vì ngươi đã áp chế không được nó nên cũng miễn bị nó phản phệ, hồ tinh, ta nói có đúng không?”

Hỗ Chuẩn cúi đầu, “Cô nương thông minh, chút tâm tư này của ta sao có thể giấu cô nương được chứ.”

Yến Nương cười lạnh vài tiếng, “Tiên sinh quá khiêm tốn, ngươi không chỉ
lợi dụng ta, hiện tại còn muốn cùng ta nói điều kiện. Không sai, ta xác
thật muốn biết xuất xứ của nó nhưng con người ta ghét nhất là bị người
khác hiếp bức. Yêu quái không giống con người, mỗi một bước đều tính kế
nhưng ngươi phải biết là nếu lúc nào ta không thoải mái thì ta sẽ lấy
cái mạng nhỏ của ngươi cũng không phải không thể.”

Dứt lời, nàng liền đem khăn tay quăng về phía Hỗ Chuẩn, ngân quang phát ra
khiến Hỗ Chuẩn như bị một cái võng bao lại chặt chẽ, không thể động đậy.

“Cô nương,” miệng hắn bị khăn tay phong lại, thanh âm dần dần trở nên mơ
hồ, “Sách này xác thật không phải của Hỗ gia, mà là có người tặng cho tổ phụ, theo tổ phụ nói thì người nọ là một lão đạo sĩ, bởi vì……” Hắn muốn nói thêm nhưng khăn tay quấn càng lúc càng chặt, bóp hắn đến không nói
ra lời.

“Bá” một tiếng, khăn tay đột
nhiên buông lỏng ra, Yến Nương đem nó gắt gao nắm chặt ở trong tay, đi
đến bên Hỗ Chuẩn. Trong mắt nàng là nghiêm túc hiếm có, còn có một chút
khẩn trương chạm vào là nổ.

Sự khẩn
trương này bị Hỗ Chuẩn thu hết vào đáy mắt. Hắn trầm tư sau đó nảy ra ý
hay, “Cô nương đối với lão đạo kia có hứng thú sao?”

“Đạo sĩ kia có bộ dáng gì?”

Hỗ Chuẩn thở hổn hển nói, “Theo tổ phụ nói thì hắn mặc áo lam, quần lam,
một bộ dáng của đạo sĩ tầm thường nhưng bên cổ có một cái sẹo thật lớn,
giống như một sợi dây thừng.”

“Thật sự?”

“Ta nào dám giấu diếm cô nương. Tổ phụ còn nói vết sẹo kia thật sự là quá
lớn quá xấu, hắn thậm chí không biết lão đạo kia làm sao vẫn sống được
sau khi cổ bị chém thành như vậy.”

Yến
Nương rũ mắt, thật lâu đều không nói chuyện, ánh trăng ở trên người nàng cứ lúc ẩn lúc hiện nhưng nàng cứ cô tịch đứng đó, phảng phất như một
pho tượng sừng sững ngàn năm.

Ngay khi Hỗ Chuẩn cho rằng nàng đã quên mất mình thì giọng nàng lại truyền đến
nhưng lúc này đây giọng nàng trở nên mềm mại hơn nhiều, “Hắn vì cái gì
muốn đem sách tặng cho tổ phụ ngươi?”

“Tổ phụ đã cứu hắn một mạng.” Hỗ Chuẩn không chút hàm hồ đem câu này nói ra.

Quả nhiên như hắn nghĩ, lời này khiến cho Yến Nương hứng thú, nàng quay đầu lại thật sâu nhìn về phía hắn, “Đạo sĩ kia từng rơi vào hiểm cảnh, tính mạnh bị đe dọa sao?”

“Hẳn là như vậy,
nhưng rốt cuộc hắn gặp nguy hiểm gì thì tổ phụ lại chưa nói rõ với ta.
Nếu cô nương muốn biết thì ta liền trở về một chuyến, hướng phụ thân
cùng với mấy thúc bá hỏi rõ ràng.”

Yến Nương xuy cười, “Vòng tới vòng lui thì ngươi vẫn muốn thoát thân, Hỗ tiên sinh tính đến đúng là hoàn hảo.”

Hỗ Chuẩn thấy mưu kế bị nàng vạch trần thì sắc mặt vẫn không đổi, “Ta chỉ
là một yêu quái nho nhỏ, tự nhiên không vào mắt cô nương được. Cô nương
sở dĩ theo dõi ta, chính là bởi vì cuốn Ngự Phách Từ này, thì nói vậy cô nương đã sớm nhìn ra cuốn sách này cực kỳ tà thuật chắc chắn không phải người bình thường có thể thi pháp luyện ra. Như vậy thì chắc cô nương
cũng biết chuyện đạo sĩ kia là thật, chứ không phải ta bịa đặt. Vì sao
không để ta trợ giúp cô nương một tay tìm ra nhược điểm của đạo sĩ kia?
Việc này với ngươi và ta đều là việc tốt a.”

Yến Nương lại cười, “Nếu ngươi chạy thì ta làm sao tìm được chứ?”

Hỗ Chuẩn cứng lại, trong lúc nhất thời không biết nói sao.

“Ta thật ra có một cách,” Yến Nương hướng hắn đi tới, ngón tay chọc lên
ngực hắn, trên mặt nàng tuy cười nhưng lại khiến hắn thấy rét lạnh thấu
xương, “Ngươi đem nguyên thần để lại chỗ này với ta, ta tự nhiên sẽ
không sợ ngươi không tuân thủ lời hứa.”

Lời này đánh trúng chỗ đau của Hỗ Chuẩn, hắn kinh hoảng đầy mặt, “Nguyên
thần bị ngươi lấy đi thì ta một cái chữ cũng không nhận biết được, sao
còn đọc sách được nữa?”

Yến Nương nhẹ vỗ lên vai hắn một cái, “Đi thôi, nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý thì đi càng xa càng tốt.”

“Cái thứ này chính là nguyên thần của hồ yêu kia sao?” Hữu Nhĩ tiếp nhận một viên ngọc thạch trông như hạt châu mà Yến Nương đưa qua, quan sát nó
thật kỹ rồi ghét bỏ nhăn lại cái mũi, “Hồ chính là hồ, đến cả nguyên
thần cũng có mùi hôi thế này.”

Yến Nương buồn bã ỉu xìu nhìn hắn một cái, “Cho nên thêm chút gia vị, đem nó nghiền nát ra rồi đem cho ta ăn a.”

Hữu Nhĩ hì hì cười, “Ngươi liền như vậy đem nguyên thần của nó ăn, không sợ nó tương lai sẽ trách ngươi sao?”

Yến Nương duỗi cái eo lười, “Con tiểu hồ ly này cả người không một lời nói
thật, ta cũng không cần nó phải giữ chữ tín. Trước tiên trị khỏi vết
thương mới là quan trọng. Nó tuy không có pháp thuật nhưng lại là hỏa hồ khó gặp. Dùng nó để xua tan thi độc trong cơ thể là không thể tốt hơn.
Tương lai nếu hắn trả thù thì không biết còn phải tu luyện bao lâu nữa.”

Hữu Nhĩ thò đầu qua, “Việc kia hắn nhắc tới là thật sao?”

Ý cười trên mặt Yến Nương biến mất, “Thật, vô cùng thật. Trừ bỏ hắn, trên đời này đã không ai có thể sử dụng tà pháp này nữa.”

Hữu Nhĩ đánh một cái giật mình, hắn xoa xoa tay, “Vậy bước tiếp theo ngươi định làm gì?”

Yến Nương không có trả lời ngay, nàng nhìn Hữu Nhĩ chậm rãi nói, “Ngươi có nghe qua câu “Không có quần áo” không?”

Lỗ Định Công năm thứ tư, Ngũ Tử Tư lấy quân lực của Ngô quốc quân tấn công Sở Quốc, đánh vào Sở Đô dĩnh, Sở Chiêu Vương trốn đi, Ngũ Tử Tư quật mộ của Sở Bình Vương lên. Bạn tốt của Ngũ Tử Tư ngày xưa là Thân Bao Tư
chạy trốn tới trong núi, phái người trách cứ Ngũ Tử Tư, lại bị hắn phái
người đuổi giết. Vì phục quốc, Thân Bao Tư đi tới Tần Quốc thỉnh cầu trợ giúp. Ngay từ đầu Tần Ai Công không đáp ứng thỉnh cầu của hắn, Thân Bao Tư liền ở bên ngoài tường thành của Tần khóc bảy ngày bảy đêm, nước mắt không ngừng, rốt cuộc khiến quân thần của Tần Quốc cảm động. Sử sách
gọi sự kiện này là “Khóc Tần đình”. Tần Ai Công tự tay biết bài phú 《 không có quần áo, phát năm trăm cỗ chiến xa, ba ngàn lính, rồi sai Tử
Mãn, Tử Hổ đi cứu Sở. Người Ngô quốc bị Tần Sở giáp công, lại có nội
loạn mà phải lui binh. Sở Chiêu Vương phục quốc rồi muốn phong thưởng
cho Thân Bao Tư nhưng hắn kiên trì không chịu, mang một nhà già trẻ trốn vào núi ẩn cư. Từ đây Thân Bao Tư được liệt vào danh sách trung thần.

Hữu Nhĩ không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, “Ngươi giảng một đống lung tung, cái
này tư cái kia tư, rốt cuộc chúng có quan hệ gì với người kia chứ?”

Yến Nương hì hì cười, “Vậy ngươi có biết vì sao Thân Bao Tư lại ẩn cư núi sâu không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui