Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Không có trời, không có đất, xung quanh không có một
cảnh vật, dưới chân chỉ là một thềm đá sâu vô cùng, Bạch Mạn Điệp cảm thấy bản
thân hoàn toàn bị bao quanh bởi một vùng đất hỗn đột. Kỳ quái, đây là đâu? Sao
nàng lại đến được đây.

Nàng rõ ràng là bị Tống phu nhân độc hại, sau đó té
xỉu, chẳng lẽ là… đã chết? Đã đến âm tào địa phủ để báo danh?

Bạch Mạn Điệp men theo thềm đá chậm rãi đi, từ xa lại
thấy một thiếu nữ giống hệt nàng đi tới. Càng đến gần thiếu nữ kia, đôi mắt
nàng trừng càng lúc càng lớn, đến khi thấy rõ dung mạo của người đó, Bạch Mạn
Điệp không nhịn được kêu to, “Má ơi, ngươi là ai a?” Sao lại giống nàng như
đúc, ai không biết còn tưởng hai người là chị em song sinh, nhưng nàng nhớ kỹ
lão mụ mình chỉ sinh mỗi mình nàng mà. Không đúng, trên đời lại có hai người
lớn lên giống hệt nhau, chẳng lẽ nàng là… chủ nhân của thân thể này?

“Bạch cô nương, ngươi nói ta là ai?” Bạch Mạn Điệp cổ
đại cười hỏi nàng.

“Ách, đại tỷ, ngươi không phải là chủ nhân của cái
thân thể hiện nay của ta chứ? Đương nhiên, chúng ta là trùng tên, ta thực sự
không biết xưng hô với ngươi thế nào.”

Bạch Mạn Điệp cổ đại nháy nháy mắt, “Chính là ta a,
ngoại trừ ta ra còn ai nữa?”

“Đây là đâu? Tại sao hai người chúng ta lại ở đây?”

“Đây là thời không giao giới, một bên thông với cổ
đại, một bên thông với hiện đại.”

“A? Ngươi không phải muốn cùng ta trao đổi lại thân
thể chứ?” Bạch Mạn Điệp hiện đại khẩn trương hỏi.

“Không phải trao đổi, mà là hoàn nguyên (1). Chúng ta
đã trai đổi một lần rồi, ngươi quên sao.”

(1) Hoàn nguyên: trả về tình trạng ban đầu.

“Nhiệm vụ của
ta hoàn thành rồi hả?” Khuôn mặt Bạch Mạn Điệp có chút biến trắng. Lão Thiên à,
lẽ nào nàng thực sự phải về hiện đại?

Bạch Mạn Điệp cổ đại cười nói với nàng.

“Phải, hoàn thành rất khá.”

“Ta…”

“Ngươi không muốn đổi trở về, đúng không? Ngươi muốn
tiếp tục dùng thân thể của ta?” Cổ đại Bạch Mạn Điệp nói rất chách chắn.

Bạch Mạn Điệp mơ hồ lách đầu, “Ta không biết.” Sống
trong cổ đại nửa năm, ai cũng tốt với nàng, nàng đã xem cổ đại là nhà của mình,
xem Diệp Lăng Tương cùng Thủy Tịch Linh là thân nhân của mình, trái lại bằng
hữu thân nhân ở hiện đại đều bị nàng quên lãng. Nàng càng ngày càng lưu luyến
cuộc sống ở cổ đại, lưu luyến người ở cổ đại, nhất là nam nhân đã khiến nàng
động tâm kia, nàng có thể ung dung quay về hiện đại được sao? Buông tay phần
tình cảm kia sẽ không hối hận?

“Ngươi động tình rồi đúng không?”

Bạch Mạn Điệp thẳng thắn, “Đúng.”

Bạch Mạn Điệp cổ đại thở dài một tiếng, “Nếu động tình
rồi cũng không dễ dàng quên như vậy, có về hiện đại không tự ngươi quyết định
đi. Nếu ngươi muốn ở lại cổ đại thì xoay người trở về, nếu muốn quay về hiện
đại thì cứ đi thẳng về phía trước, tự mình chọn đi.” Bạch Mạn Điệp cổ đại đứng
sang một bên, bày ra tư thế nhường đường.

“Mấy ngày nay ngươi sống ở hiện đại đúng không?” Bạch
Mạn Điệp hỏi Bạch Mạn Điệp cổ đại.

“Không sai.”

“Vậy ngươi có yêu thích nam nhân nào không?”

“Nếu có thì sao?” Nàng căn bản không có quyền lựa
chọn, toàn bộ đều nằm trong tay vị Bạch Mạn Điệp hiện đại kia.

“Nói xem.” Nhìn phản ứng của nàng, xem ra là có rồi.

“Ban đầu bà ngoại ngươi cho chúng ta trao đổi linh
hồn, ba hồn bảy phách của ngươi toàn bộ đi về cổ đại, còn ta chỉ có hai hồn sáu
phách đến hiện đại, vẫn còn một hồn một phách lưu trong thân thể kia. Ta chỉ là
một người không có linh hồn hoàn chỉnh, cho dù muốn ở lại hiện đại cũng không
được. Ngươi là người hoàn chỉnh, muốn thân thể người nào cũng được.” Nàng cười
khổ, “Ngươi chọn rồi, thân thể còn lại mới là của ta.”

“A? Sao có thể như vậy được?” Bạch Mạn Điệp khẽ cau
mày, bà ngoại cũng khi người quá đáng nha.

Nàng vẫn như cũ là một bộ dạng không thể nói, “Không
có gì, ai kêu bà ngoại ta không phải pháp sư.”

“Ngươi muốn ở lại cổ đại hay hiện đại?” Bạch Mạn Điệp
lấy ra dũng khí hỏi nàng.

“Hiện đại.” Nàng mỉm cười, “Ta thế ngươi trở thành
huấn luyện viên võ thuật, võ công ta ngươi cũng biết, hiện này đã có chút danh
tiếng nha. Có hôm ta đi làm về, giúp đỡ cảnh sát bắt được một tên tội phạm giết
người, cùng vị cảnh sát kia… trở thành hảo bằng hữu.”

Bạch Mạn Điệp nhìn ra manh mối, trêu chọc nói, “Chỉ là
hảo bằng hữu thôi sao? Đã lên giường chưa vậy? Ta còn là xử nữ, đừng phá hư
thân thể ta.” Nàng đã phá hư thân thể người ta rồi còn gì.

Nàng vội vàng lách đầu, “Chúng ta đúng là người yêu,
nhưng hai người lúc đó vẫn rất thuần khiết.” Nàng thủy chung vẫn là cổ nhân, tư
tưởng so với hiện đại vẫn còn bảo thủ một chút.

Bạch Mạn Điệp cười khổ, “Nhưng… thân thể này của ngươi
đã không còn thuần khiết nữa rồi.” Nàng đột nhiên cảm thấy tội lỗi nặng nề.

“Hả?” Nàng ngạc nhiên, tự nhiên vô duyên vô cớ trở
thành tàn hoa bại liễu?

Bạch Mạn Điệp có vài phần xấu hổ, “Ách, xin lỗi đi, ta
cũng đâu phải cố ý. Ta vô tình cứu Sáo Ngọc Công Tử, đem hai ba thứ dược cho
hắn ăn, kết quả lại biến thành xuân dược. Ách, cho nên… mới có cái kia… thân
thể ngươi là bị hắn chiếm đoạt.”

Nàng bất đắc dĩ cười, “Không sao, không trách hắn
được. Nếu như ta đoán không sao, người ngươi thích chính là hắn. Nghe bà ngoại
nói, ngươi đến cổ đại là vì Đông Phương Vũ, sao lại cùng với hắn?”

“Ai, đừng nói nữa. Ai mà ngờ, Đông Phương Vũ chính là
Sáo Ngọc Công Tử, cũng chính là Thương Mang trấn Kim lão bản, có nhiều thân
phận.”

“A? Ngươi gả cho hắn rồi đúng không?” Trước khi nàng
xuyên qua đã ngồi trên kiệu hoa rồi, nếu như đoán không sai thì đã thành thân xong.

“Chính xác, nhưng chúng ta hai người cùng nhau đào
hôn. Chạy trốn được nửa ngày thì lại gặp nhau, xú nam nhân kia cưỡng bức xong
đòi chịu trách nhiệm, ép ta đi với hắn.”

“Chúc mừng, hắn nhất định rất thích ngươi. Chuyện của
ngươi ta cũng biết chút chút, ngươi là một nữ tử rất đặc biệt.”

“Ngươi vẫn thích Sáo Ngọc Công Tử, không muốn đổi về
sao?”

“Ta đã có hắn rồi.” Hắn, đương nhiên là chỉ vị cảnh
sát đại ca kia rồi.

“A? Thế ý ngươi là không muốn quay về cổ đại?” Bạch
Mạn Điệp đột nhiên hưng phấn hỏi.

“Không sai, nếu như ngươi kiên quyết muốn đổi trở lại,
ta cũng không còn cách nào khác.”

“Không đổi không đổi.” Bạch Mạn Điệp gục đầu xuống,
“Ngươi giúp ta chiếu cố tốt người thân, được không? Nhân tiên nói cho bà ngoại
biết, ta quyết định ở lại.”

“Ngươi yên tâm, ta nếu đã chiếm dụng thân thể ngươi
thì người thân cuat ngươi chính là người thân của ta, cảm tạ ngươi nhượng bộ.”

“Không, ta không nhượng bộ. Ngươi có hạnh phúc của
ngươi, ta có hạnh phúc của ta, nếu chúng ta đều hạnh phúc, hà tất phải đổi lại?
Ở cổ đại hay hiện đại thì có phân biệt gì, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.”

“Không sai, hai vị muội muội không hiểu chuyện kia của
ta phiền ngươi rồi.”

“Không phiền chút nào, ta đã xem hai người là thân
muội muội của mình rồi.”

“Ngươi thực sự quyết định vĩnh viễn ở lại cổ đại?”

Bạch Mạn Điệp thật sâu hít một hơi, “Đúng vậy, phiền
ngươi nói với cha mẹ, ta sống rất tốt, gả cho một nam nhân có võ công thiên hạ
đệ nhất, là đương triều phú khả địch quốc, còn quen biết một vị đại ca độc bá
võ lâm. Ta bây giờ muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, tột đỉnh uy phong.”

“Được, ta sẽ chuyển cáo cho họ.”

“Được rồi, ngươi còn một hồn một phách trong cơ thể
ta, muốn thế nào lấy lại đây? Ta có đôi khi nhớ tới một số việc, theo bản năng
phản ứng sử dụng võ công, có phải ý thức còn sót lại của ngươi?”

“Đúng mà cũng không đúng.”

“Nếu như linh hồn của ngươi hoàn toàn rời khỏi ta, có
phải ta một chút võ công cũng không biết?” Vấn đề này thì nghiêm trọng a.

Nàng cười cười, “Sao lại vậy được? Thân thể ta ba tuổi
đã bắt đầu tập võ, nhiều năm thân kinh bắc chiến (2), thân thể sớm đã quen với
rất nhiều chiêu thức, biết nên thế nào xuất thủ, thế nào đánh nhau với đối
phương. Ngươi có thể sử dụng võ công của ta, hoàn toàn do thân thể phản ứng,
không liên quan đến linh hồn. Ta chỉ còn một hồn một phách lưu lại thân thể,
căn bản không có tác dụng gì, chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại một số chuyện mà
thôi. Thứ ta nói thẳng, võ công ngươi không tệ, đáng tiếc một chút nội lực cũng
không có. Võ công của ta không có nội lực căn bản không sử dụng được, nên ta
phế nó đi. May mà ta ghi nhớ tâm pháp, có thể từ từ luyện lại.”

(2) Thân kinh bắc chiến:
trải qua trăm trận chiến

“Nói cách khác,
ngươi đến hiện đại chỉ có thể sử dụng võ mèo ba chân của ta, còn ta không công
lấy một thân tuyệt thế võ công của ngươi?”

“Trong cuộc sống hiện đại của ngươi, võ mèo ba chân
cũng đủ rồi, nếu ta lấy một thân võ công đến hiện đại mới đáng sợ chứ.”

“Nói cũng đúng, nếu như ngươi dùng đệ nhất kiếm pháp
thiên hạ vô song, nhất định sẽ có người thưa ngươi dùng hung khí đặc biệt, nếu
sử dụng khinh công, có thể hù chết người.”

“Nói có lý.”

“Ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi có biết mình có bệnh hay
không? Mỗi đêm trăng tròn sẽ phát cuồng?”

“Không biết.”

“Thôi quên đi.” Ai, gặp phải một thân thể ốm yếu, sau
đó lại phải nỗ lực gấp đôi đi tìm cách giải lời nguyền.

“Còn gì muốn hỏi không, ta phải đi rồi.”

“Còn hồn phách của ngươi làm sao bây giờ?”

“Bà ngoại sẽ giúp ta thu về.”

“Ừ. Ách, ngươi có thể cho ta biết một chút chuyện
trước đây của ngươi được chứ?”

Nàng lách đầu, “Chúng ta tuy rằng đổi nơi sống, nhưng
ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta. Ngươi chỉ là ngươi, đừng mang theo cả quá khứ
của ta. Dùng cách sống của bản thân mình, quá khứ nên để nó qua đi.” Lời nàng
nói xong khiến Bạch Mạn Điệp rất xấu hổ, uổng cho nàng là người hiện đại, cũng
không nghĩ thông suốt thế này.

“Cũng đúng.” Lựa chọn thân thể tùy thời có thể phát
bệnh liệu có đúng hay không? Có đáng giá hay không?

“Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn biết, có thể hỏi Lưu
Ly.”

“Ta sẽ hỏi.”

”Ngươi quay đầu trở lại đi, nhắm mắt đi vẫn trở về cổ
đại, nếu có duyên, ngày sau gặp lại.”

“Ừ, được.”

Bạch Mạn Điệp nhắm mắt lại, một bước trở về. Vận mệnh
của nàng giờ khách này biến hóa long trời lở đất, nàng mất đi cha mẹ hiện đại,
mất đi tư cách trở về hiện đại. Nàng không còn là khách qua đường đến cổ đại
nữa, mà chân chân thật thật trở thành người cổ đại. Nàng chọn con đường này đến
tột cùng là đúng hay sai? Mặc kệ đúng hay sai, chỉ có tiếp tục đi mới biết được
kết cục sau cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui