Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Thủy Tịch Linh mất tích, Quân Tùy Phong cũng mất tích
theo. Đừng hiểu nhầm, hai người họ tuyệt đối không phải cùng nhau bỏ trốn. Là
hôm qua Bạch Mạn Điệp tìm hai người họ nói chuyện, Thủy Tịch Linh nói muốn yên
tĩnh một mình, sau đó lại đi lên núi. Khoảng một canh giờ sau nàng vẫn chưa trở
về. Quân Tùy Phong xung phong nhận lãnh trách nhiệm đi tìm nàng. Cứ tìm như vậy
một ngày một đêm, cả một cái bóng cũng không có. Sau khi bọn họ hai người đồng
loạt mất tích được ba giờ, trời đã quá nửa đêm. Bạch Mạn Điệp lập tức cấp
tốc đi tìm, lý do của nàng chính là – Quân Tùy Phong chách chắn sẽ nhân cơ hội
đó mà thân cận Thủy Tịch Linh. Núi rừng hoang sơ, cô nam quả nữ, củi khô bốc
lửa, một kẻ là lãng tử tình trường, một người là thiếu nữ hồn nhiên, hơn nữa vị
lãng tử kia vẫn luôn mơ ước vị thiếu nữ hồn nhiên đó, sẽ phát sinh chuyện gì
thì không thể nói được. Vô luận tính toán thế nào cũng là Thủy Tịch Linh chịu
thiệt, thân là tỷ tỷ của nàng, Bạch Mạn Điệp nghĩ có nghĩa vụ nên bảo hộ nàng
cho tốt. Kết quả, nàng còn chưa lôi kéo được mọi người bước ra khỏi cửa, lập
tức bị Vô Danh cản lại. Ý hắn chính là mong muốn hai người họ có thể cùng nhau
hoạn nạn, có chút thời gian ở một mình với nhau. Đồ đệ hắn đương nhiên hắn hiểu
rõ, Quân Tùy Phong thoạt nhìn phong lưu, sự thực là đã rất thay đổi, mỗi ngày
yêu một người, không dễ dàng đổi tính như vậy. Hắn trước nay luôn làm những
chuyện hoang đường, đó là bởi vì không tìm được người thực sự thích hợp với
hắn. Lần này hắn tuyệt đối thật tình, cứ thuận theo tự nhiên đi.

“Không được, ta muốn đi tìm.” Bạch Mạn Điệp rốt cuộc
nhịn không được lần thứ hai la lên, nếu như đủ tinh ý, có thể phát hiện đây là
lần thứ năm nàng nói muốn đi ra ngoài.

“Nếu không chúng ta đi tìm đi.” Diệp Lăng Tương cũng
bắt đầu lo lắng, hai người họ đã mất tích một ngày một đêm, tuyệt đối đã gặp
phiền phức rồi.

“Đúng vậy đúng vậy, không biết tam tiểu thư có cùng
Quân công tử ở cùng một chỗ không?” Phỉ Thúy trung thành hai mắt giờ đã
ngập nước, tùy thời có thể khóc ra. Tiểu thư nhà nàng nhu nhược như vậy, một
mình ở trên núi, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì…

“Chách chắn ở cùng một chỗ rồi.” So với Phỉ Thúy, Lưu
Ly trung thành còn lo lắng hơn.

“Đừng vội.” Vô Danh vẫy tay, “Tới đây, nha đầu, uống
với ta vài chén.” Hai người kia hẳn là đã gặp chút phiền toái, thế nhưng hắn
vẫn không nóng vội, hoạn nạn gặp chân tình mà. Còn có thể chờ một buổi sáng
nữa, nếu vẫn chưa trở lại thì đi tìm vẫn chưa muộn.

Quân Tùy Phong võ công cao cường, Thủy Tịch Linh cũng
không phải hạng người đơn giản, hai người họ ở chung một chỗ sẽ không xảy ra
chuyện gì lớn lao lắm đâu.

“Sư phụ a, tam muội con chỉ là một thiếu nữ tử, trong
thâm sơn, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm.”

“Thủy nha đầu là thiếu nữ tử sao? Ta nhớ nha đầu
kia trên giang hồ có biệt hiệu là Độc Nương Tử mà, được xếp vào một trong thập
đại cao thủ, công phu dụng độc có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, cho dù sư đệ ta
cũng không hẳn là đối thủ của nha đầu kia.” Nữ tử như vậy mà là thiếu nữ tử
sao?

Đông Phương Vũ vỗ vỗ lên vai Bạch Mạn Điệp, “Đừng quá
lo lắng, trên núi này không có mãnh thú, cũng không ai có can đảm đi vào, hai
người họ không có chuyện gì đâu.” Nói gì thì cũng là địa bàn của Thiên Cơ các,
tuyệt đối an toàn.

“Nếu có việc gì, hắn nhất định gửi thư tới.” Thiên Cơ
các có dùng một loại pháo hoa làm tín hiệu, Quân Tùy Phong vẫn luôn mang theo
bên người, nếu có việc nhất định sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu. Lãnh Tuyệt Cuồng
quay sang nói với Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân, nhìn thấy lão bà lo lắng như
vậy hắn mới cố gắng mở kim khẩu ra giải thích.

Diệp Lăng Tương lườm hắn một cái, “Sao không nói sớm.”

Bạch Mạn Điệp dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lãnh Tuyệt
Cuồng rồi lại nhìn Diệp Lăng Tương cười cười, “Lăng Tương, muội sau này ít khi
dễ nhị muội phu một chút.” Đương nhiên, có người đã quên mình bình thường cũng
hay khi dễ ai đó.

Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân túm lấy cánh tay Bạch
Mạn Điệp, nói giọng làm nũng, “Muội có khi dễ chàng đâu.”

Tiểu Sai lần đầu tiên nhìn chủ tử đầy bất mãn, “Nhị
tiểu thư, người đã sắp làm nương người ta rồi, còn làm nũng nữa.”

“Ta chính là thích làm nũng thì thế nào?” Nàng từ nhỏ
đã không có mẫu thân, chỉ có thể làm nũng cùng với sư phụ cùng đại tỷ.

Bạch Mạn Điệp cúi đầu liếc nàng một cái, “Muốn làm
nũng a.” Nàng chỉ chỉ Lãnh Tuyệt Cuồng, “Làm nũng với hắn đi.” Nàng còn muốn
tìm người cho nàng làm nũng, đừng hướng nàng làm bộ khả ái.

“Không thèm.” Ai đó lúc nào cũng ra vẻ nghiêm nghị,
trừ phi có việc cần, bằng không nàng cũng không muốn làm nũng với hắn.

“Muội phu, đưa lão bà ngươi về quản giáo cho tốt.”

Diệp Lăng Tương nhăn mặt, “Đại tỷ, tỷ khi dễ muội.”

Bạch Mạn Điệp bày ra một dạng mọi thứ không liên quan
tới mình, chậm rãi chớp mắt, “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Cũng như
muội muội đã gả đi rồi cũng như bát nước đã đổ.”

“Đại tỷ, tỷ dù sao cũng được xem như người nhà thân
mẫu của muội, nếu tỷ còn không cần muội, sau này bị chàng khi dễ thì phải tìm
ai chủ trì công đạo đây.”

“Chú ý, ta càng là người nhà tướng công muội đó, tam
đệ muội,”

“Tiểu thư, sao người có thể như vậy.” Tiểu Sai cũng có
vài phần trung thành.

“Tiểu thư, người khi dễ nhị tiểu thư nha.” Lưu Ly nàng
chính là điển hình của lão nhân gia thảy đá vào giếng.

“Lưu ly, lão nhân gia ngươi rốt cuộc là nha hoàn của
ai?”

“Của tiểu thư.” Nàng trả lời phi thường thẳng thắn.

“Vậy sao ngươi không giúp ta? Không thấy sao, Tiểu Sai
lên tiếng giùm Diệp Lăng Tương, Phỉ Thúy đã tới cửa đứng làm môn thần, đích
thân dài cổ chờ xem tam tiểu thư đã về hay chưa. Hai nha đầu kia đều rất trung
thành với chủ tử, ngươi đối với ta có trung thành không?” Nếu so về lòng trung
thành, Lưu Ly chách chắn xếp chót.

Lưu Ly rất thức thời câm miệng lại, lập tức lặng lẽ
tới trước cửa cùng Phỉ Thúy làm môn thần.

“Em cũng đi.” Tiểu Sai chuẩn bị bỏ chủ chạy trốn, cùng
hai nha đầu kia ra cửa làm môn thần.

“Đi đi, đi đi. Ngươi cho là nhị tiểu thư ta còn trông
cậy vào ngươi hầu hạ chách, theo ta nhiều năm như vậy, ngươi hầu hạ ta được mấy
ngày.”

Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt, “Đừng giận
mà, bây giờ có nhị muội phu hầu hạ không phải được rồi sao.” Lãnh Tuyệt Cuồng
đối với Diệp Lăng Tương thực sự rất tốt, ngay cả Bạch Mạn Điệp cũng thập phần
hâm mộ.

“Muội đâu có giận.”

“Ngoan cố, đừng nói lung tung nữa, vào chính sự đi.”
Bạch Mạn Điệp không nhịn được cắt lời, “Hai người các ngươi, cái gì kết… thành
thân đi, hài tử đã có rồi, nếu không muốn tại hỉ đường cho ra một hài tử thì
nhanh nhanh một chút.”

“Đại tỷ, muội quên nói với tỷ.” Diệp Lăng Tương xấu hổ
cúi đầu, “Bọn muội đã thành thân rồi.”

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp khoa trương thét lên, “Khi
nào? Sao ta không biết?”

“Sau khi trở về từ Thiên Sơn, lúc đến Diệp gia giải
quyết vấn đề, bọn muội đã thành thân.” Cũng hơn một tháng rồi.

“Lão Thiên à, sao không nói ta biết.” Bạch Mạn Điệp vỗ
trán, “Đại tỷ như ta thật không còn mặt mũi nào mà. Muội thành thân không nói
với ta, Thủy Tịch Linh cùng Quân Tùy Phong ở chung một chỗ cũng không ai nói ta
biết.” Quả thực coi nàng như không tồn tại mà.

“Lúc đó tỷ cùng tỷ phu đang ở Thiên Sơn.”

“Ngụy biện.” Bạch Mạn Điệp thở hổn hển xoa xoa ngực,
“Ta sớm muộn cũng bị hai muội làm cho tức chết.”

“Đại tỷ, dùng bồ cầu đưa tin cho tỷ phu là nhiệm vụ
của Quân Tùy Phong, không liên quan tới bọn muội.” Nàng trực tiếp phủi bay sạch
sẽ.

“Tùy Phong có nhắc qua.” Đông Phương Vũ nhìn Bạch Mạn
Điệp, tự tiếu phi tiếu, “Hắn có nhắc tới hôn sự của lão tam với Lăng Tương, là
ta quên nói với nàng.”

“Huynh…” Bạch Mạn Điệp dùng ngón trỏ chỉ vào hắn,
“Huynh dám a, cư nhiên dám gạt muội.” Tất cả mọi người đều biết, chỉ có nàng
không biết, xem nàng là đồ ngốc à?

“Là ta quên.” Một câu quên, phủi bay tội trạng.

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ, “Gặp phải một đám oan gia
các người, phỏng chừng ta sống không quá ba mươi tuổi.”

Lời Bạch Mạn Điệp khiến Đông Phương Vũ trong lòng khẽ
động, hắn cả kinh, “Hôm nay là ngày mấy?”

Lãnh Tuyệt Cuồng lười nhác trả lời, “Mười lăm.” Nếu là
với Đông Phương Vũ, hắn nguyện ý nói. Còn với Quân Tùy Phong, hắn trực tiếp câm
miệng. Quân Tùy Phong miệng lưỡi láu lỉnh, thích đem hắn ra làm trò tiêu khiển,
cứ câm miệng là cách tốt nhất.

“Mười lăm?” Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương trăm
miệng một lời.

“Có lão nhân ta ở đây, không có việc gì hết.” Vô Danh
thỏa mãn ngồi xem trò tới bây giờ rốt cục cũng mở miệng.

Bạch Mạn Điệp bệnh tình hắn đã biết, hiện đang suy
nghĩ biện pháp. Hôm nay là mười lăm, đúng lúc hắn có thể nhìn thấy nàng phát
bệnh rốt cuộc là tình huống gì. Nghe đồ đệ nói mạch tượng Bạch Mạn Điệp rất rối
loạn, quả thực không giống mạch tượng của người sống. Hắn tuy rằng không giống
Thủy Tịch Linh cùng Quỷ Y yêu độc thành si, nhưng cũng thích nghiên cứu quái
bệnh.

“Sư phụ, đồ nhi đã bắt mạch qua, cái gì cũng không
phát hiện được.” Ngụ ý chính là: Sư phụ người có được hay không? Không phải
không tin vào y thuật của hắn mà sự thực chứng minh là hắn không được.

“Không thử làm sao biết được?”

“Cũng đúng.” Quỷ Y không nhất định có thể chữa được
cho nàng, chỉ cần còn một tia hi vọng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Ai, muội buồn ngủ.” Diệp Lăng Tương đã thực sự buồn
ngủ đến ngủ gà ngủ gật.

Bạch Mạn Điệp phất tay, “Đem lão bà ngươi vào ngủ đi,
đỡ phải nghe muội ấy ở đây ríu ra ríu rít.”

“Đại tỷ, muội có ríu ra ríu… Này, ta tự đi được, không
cần chàng ôm, này… thả ta ra.”

Kết quả phản kháng chính là vô ích, Diệp tiểu thư –
Lãnh phu nhân bị người nào đó ôm vào trong phóng, rốt cuộc đúng là ngủ, chính
là “ngủ” như thế nào chỉ có hai người họ biết.

Nhìn bọn họ đi xa, Bạch Mạn Điệp rốt cục ngáp một cái,
cũng muốn ngủ, “Sư phụ, dù sao cũng không có việc gì làm, chi bằng cùng nhau
nghiên cứu giải dược của ba năm sinh tử, được chứ?” Cái gọi là nghiên cứu này
đương nhiên là để ai đó thử thuốc.

“Tuy nói là giải dược đã điều chế xong, nhưng chưa thử
qua, Thủy nha đầu không có ở đây, ta không dám làm bậy.” Hắn y thuật cao minh,
nhưng bản lĩnh điều chế giải dược còn kém xa Thủy nha đầu. Thủy nha đầu bây giờ
còn đang ở trên núi, nếu thực nghiệm xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ.

Đông Phương Vũ nhăn mặt chau mày, “Sư phụ, cứ thử đi.”
Sớm muộn gì cũng phải thử.

“Con muốn chết sao? Nếu trúng độc nặng hơn thì tính
sao bây giờ? Ta cũng không phải Độc Nương Tử.” Vô Danh dùng ánh mắt “Đúng là đồ
ngốc” nhìn Đông Phương Vũ.

“Con về phòng ngủ một lát, chuẩn bị ứng phó tối nay
phát bệnh.” Bạch Mạn Điệp vừa đi vừa ngáp, đi được vài bước lại xoay người, “Sư
phụ, con có một việc muốn hỏi người.”

“Chuyện gì?” Nha đầu này có nhiều vấn đề hơn.

“Con muốn hỏi sư phụ, năm đó người trộm Thánh linh
châu đúng không? Viên châu đó có phải là ở trên người một nữ tử?” Dạ minh châu
của Thùy Phù Dung không phải người thâu chứ?

“Không phải, con nghĩ Vô Danh ta là kẻ không biết tốt
xấu vậy sao, lại đi trộm vật trên người phụ nữ và trẻ em?”

“Vậy là không có?”

Vô Danh thở dài một hơi, “Chủ nhân Thánh linh châu
nguyên lai là người trong giang hồ, năm đó ta không quen nhìn bọn họ không coi
ai ra gì, nên muốn dạy chúng một trận, trong lúc vô ý phát hiện được viên châu
kia. Nhất thời cao hứng cầm lấy, vậy mà mấy người kia đuổi theo ta suốt mấy
ngàn dặm, đến lúc đó ta mói biết đó là Thánh linh châu. Bốn người bọn họ không
phải là đối thủ của ta, nên hạ độc trong rượu, ta trúng kế của bọn họ, trong
lúc đấu xuất hết toàn lực nên dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, võ công hoàn toàn
biến mất.”

“Những người đó sao lại có viên châu kia?”

“Làm sao ta biết?”

Bạch Mạn Điệp bắt đầu phân tích, “Sự tình hẳn là thế
này, có người từ chỗ Thủy Phù Dung cướp được Dạ minh châu, sau đó lại rơi vào
tay những người trong giang hồ (cũng có thể đã qua tay nhiều người). Cũng có
thể những người kia chính là kẻ đã trộm Dạ minh châu của Thủy Phù Dung, sau đó
lại rơi vào tay sư phụ. Sư phụ vô ý nhét vào người một châu bảo thương nhân,
thương nhân kia không nhìn được đó là võ lâm chí bảo, đem ra rao bán như châu
bảo bình thường và bị Tống trang chủ phát hiện rồi mua lại.” Sự thực đến cuối
cùng là thế nào? Ai biết được? Sợ rằng vĩnh viễn cũng không có được đáp án.

“Chách là như vậy?” Đông Phương Vũ phải thừa nhận nàng
phân tích rất có lý.

‘”Khoan đã, hai đứa nói Thánh linh châu là ở Tống gia
trang?” Về phần Thánh linh châu là đồ giả hai người vẫn chưa kịp nói.

“Không phải Thánh linh châu, mà là Thất Sách Dạ minh
châu.” Đông Phương Vũ kiên trì giải thích với sư phụ.

“Chuyện gì xảy ra?”

Đông Phương Vũ đem chuyện ở Tống gia trang ra nói hết
một lần, khiến Vô Danh liên tục lách đầu thở dài, ”Chỉ là một viên Dạ minh châu
thông thường lại hại chết nhiều người như vậy a.” (Chuyện về Thất Sách Dạ minh
châu vẫn chưa kể hết.)

“Được rồi, đừng nói cái gì Dạ minh châu nữa, trước
tiên nói chuyện tối nay phải làm sao bây giờ. Lúc phát cuồng thì ai con cũng
không nhận ra, hai người muốn làm thế nào?” Không phải dùng sợi dây buộc lại
chứ?

“Yên tâm đi nha đầu.”

Bạch Mạn Điệp không nhịn được quay lại trợn mắt,
“Không nói nữa, con đi trước.”

“Đồ đệ, bồi sư phụ đánh vài ván.” Tiếng Vô Danh từ
trong phòng vọng ra.

“Vâng.” Đông Phương Vũ liếc nhìn Bạch Mạn Điệp một
cái, cũng đi theo vào.

Kỳ nghệ của Đông Phương Vũ đương nhiên là do Vô Danh
truyền thụ, thế nhưng luận về kỹ thuật, Vô Danh so ra còn kém hắn, đây đích
thực là trong truyền thuyết trò giỏi hơn thầy.

Ba bàn trôi qua, bàn thứ tư lại được tiếp tục. Đông
Phương Vũ vấn trấn định như thường, mà Vô Danh đánh cờ lại rất do dự, không
biết nên đặt ở đâu, “Đồ đệ, có thể nhường ta không?”

“Không.” Kỳ thế như sa trường, trên sa trường không
nhận phụ tử, cũng không nhận sư đồ.

Vô Danh nói thầm, “Đồ đệ bất hiếu.” Tiện tay đặt quân
cờ xuống.

Đông Phương Vũ ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đặt xuống
một quân cờ, “Sư phụ, chết người rồi.”

“Đúng là đồ đệ bất hiếu mà, ta đang sống rất tốt.” Vô
Danh lại đặt xuống một quân cờ, “Lại nữa.”

Đông Phương Vũ vừa đặt cơ vừa nói, “Sư phụ, người thật
sự không biết sư bá đang ở đâu?”

“Không có biết hay không.” Từ n năm trước hai người
tranh giành nhau tiểu sư muội, kết quả lại làm cho tiểu sư muội tự sát, từ đó
về sau không gặp nhau nữa, ai biết hắn ở xó nào.

“Sư phụ, người thực sự không biết?” Tốt xấu gì cũng là
sư huynh đệ, cùng theo một thầy, thích cùng một nữ nhân (vấn đề chính là đây), đáng lẽ phải biết chút ít chứ.

“Không biết.” Vô Danh không nhịn được đáp một câu.

“Sư phụ, bệnh tình của Tiểu Điệp người thấy thế nào?”
Con mắt thì dán chặt vào bàn cờ nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện khác.

“Thứ ta nói thẳng, vô phương, nhân cơ hội tối nay Tiểu
Điệp phát bệnh để quan sát lại. Hách hách, con bị ăn một mảng lớn rồi.”

“Sư phụ, nếu người thực sự vô phương, ta nên làm gì
bây giờ? Thứ lỗi, chỗ này có bẫy.”

“Hả? Đúng là độ đề bất hiếu mà, cư nhiên đẩy sư phụ
vào bẩy, còn chết hơn phân nữa. Đồ đệ, thực sự không nàng không lấy?”

“Nàng sớm đã là người của con rồi. Không phải con bất
hiếu, kỳ thế vô sư đồ.”

“Tiểu tử, động tác rất nhanh. Tiểu tử thối, còn cho ta
ăn một mảng lớn như vậy.”

“Bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, nhưng con không hối hận.
Sư phụ, nếu người không ăn con, con thế nào có thể lừa được người.”

“Chiếm được cô nương người ta còn nói là bất đắc dĩ,
tiểu tử gian trá. Ta là sư phụ mà cũng không nhường được sao?”

“Nàng cho con ăn xuân dược, thật tình là bất đắc dĩ.
Đã nói rồi, kỳ thế vô phụ tử.”

“Xuân dược? Nha đầu kia bày kế hại con? Ta không nhận
đồ đề con nữa.”

“Không phải, nàng đem mấy loại thuốc trộn chung với
nhau. Không có đồ đệ con, ai chơi cờ với người.” Tính tình như Quân Tùy Phong,
chưa tới ba bàn đã lập tức bỏ chạy. Thay vì chơi cờ, chi bằng tán gái còn hay
hơn.

“Tiểu Điệp biết chơi cờ không?”

“Không biết.” Nàng chưa từng nói, cũng không thấy nàng
chơi cờ bao giờ.

“Biết vẽ tranh không?”

“Không biết.” Nàng mất trí nhớ rồi, chính nàng còn
không rõ nàng có biết vẽ tranh hay không, hắn thế nào biết được.

“Thư pháp?”

“Không biết.” Phỏng chừng là không, lấy tính cách của
nàng, chỉ có thể thảo thư (1), hơn nữa còn siêu cấp cuồng thảo.

(1) Thảo thư: (theo QT)
chữ thảo này không phải thảo của cây cỏ mà ý chỉ viết kiểu viết ẩu tả. Nói tóm
gọn là ở đây Đông Phương Vũ muốn nói Bạch Mạn Điệp là “quẹt” ra chữ, hơn nữa
còn ẩu siêu cấp.

“Võ công.”

“Rất lợi hại, khinh công của nàng không mấy người bì
nổi.”

Vô Danh lách đầu, “Ai, ta xem nha đầu kia ngoại trừ
đánh nhau thì cái gì cũng không biết.” Vừa nhìn đã biết không phải hiền lương
thục nữ rồi, bất quá cũng hợp ý hắn.

“Con thích.” Vô nghĩa, không thích còn mang nàng về
sao?

“Ta biết.” Hắn đâu có bị mù, đương nhiên có thể thấy
đồ đệ trân quý tiểu hồ điệp kia tới mức nào.

Hai ngươi cứ như vậy vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm,
vô tình không biết trời đã tối đen rồi, hai người vẫn như cũ đánh rất vui vẻ.
Tổng cộng được 48 bàn, Vô Danh thua hết 41 bàn, trong bảy bàn thắng thì đã có
bốn bàn được ai đó nhường, khiến hắn giận đến muốn thổ huyết.

“Tiểu thư, người bị làm sao vậy?” Vô Danh đang chuẩn
bị gỡ vốn, Đông Phương Vũ đang bồi sư phụ giết thời gian, đột nhiên nghe thấy
Lưu Ly tiểu thư thét lớn.

“Tiểu thư, người đừng làm em sợ.” Tiểu Sai cũng thét
lên.

“Tiểu thư, người đi đâu… Đại cô gia, Vô Danh tiền bối,
mau ra đây a, nô tỳ không khống chế được tiểu thư.”

Đã xảy ra chuyện rồi, Đông Phương Vũ ngừng chơi cờ,
phi thân ra ngoài, Vô Danh động tác thong thả, cũng cố gắng ra ngoài.

Trong viện, ba nha hoàn cùng một kẻ phát điên đang đại
chiến thế giới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui