Tàn Bào

Ngọc Phất nhíu mày, hồi trước Tả Đăng Phong đã từng nói không muốn tìm Ngọc Hành Tử báo thù, giờ lại muốn báo thù rửa nhục, cho thấy tâm tình của hắn đang có thay đổi, thời gian càng ít đi, lệ khí trong lòng hắn càng nặng, tâm tình càng lúc càng mất ổn định.

"Chị không phải lo, dù võ học hay đạo thuật Phật chỉ có nhanh là không phá được, Ngọc Hành Tử bây giờ không phải là đối thủ của tôi." Tả Đăng Phong thấy Ngọc Phất nhíu mày, tưởng cô lo cho hắn.

Ngọc Phất khẽ mỉm cười, không nói gì.

Hai người về tới nhà trọ, vừa tới nơi đã thấy trước nhà trọ ầm ĩ tiếng người, trong đó có tiếng của Thiết Hài.

"Có chuyện rồi." Tả Đăng Phong lập tức tăng tốc.

Trước cửa nhà trọ tụ tập không ít người, Tả Đăng Phong thở phào, xuyên qua đám người đi vào sân nhỏ, nhìn thấy gian phòng hắn ở đã đổ sụp, Thiết Hài đang nói chuyện với chủ nhà, Thập Tam đầy bụi đất ngồi chồm hổm một góc canh chừng thùng gỗ của hắn, Lão Đại trốn trong thùng gỗ sau lưng Thiết Hài, chỉ thò đầu ra.

"Ai nha, hai người về rồi, phòng sụp rồi, mau đền tiền cho người ta đi." Thiết Hài nhìn thấy Tả Đăng Phong và Ngọc Phất trở về, rất vui mừng.

"Sao phòng lại sập?" Ngọc Phất hỏi.

"Ta không biết, tóm lại là sập, mau đưa tiền a, tôi đưa cho." Thiết Hài chìa tay trước mặt Tả Đăng Phong.

"Đủ chưa?" Tả Đăng Phong móc một thỏi vàng nhỏ, nhìn ông chủ nhà đang quắc mắt nhìn trừng trừng.

"Xà ngang hai gian phía nam cũng bị chấn lệch đi, số tiền này chẳng thừa bao nhiêu." Chủ nhà nhận lấy thỏi vàng.

"Không cần thối." Tả Đăng Phong đi tới vuốt đầu Thập Tam, cõng thùng gỗ lên, vẫy tay gọi Ngọc Phất và Thiết Hài, "Lấy đồ đi, chúng ta đi thôi."

Ba người rời khỏi nhà trọ.

"Đại sư, sao phòng lại sụp, có người tới gây chuyện à? " Ngọc Phất hỏi.

"Không, phòng xây không vững, tự sập thôi." Thiết Hài đảo tròng mắt.

"Là cây cột trụ của phòng bị gãy chứ gì! " Tả Đăng Phong cười, Lão Đại có thói quen gặm cây cột phòng, nên Tả Đăng Phong mới mua quả vỏ cứng cho nó gặm, xem ra nó vẫn thích gặm cột gỗ hơn.

"Chúng ta đi đâu?." Thiết Hài vội đổi đề tài.

"Bày tiệc ăn mừng." Tả Đăng Phong cười, lấy được nội đan âm chúc mộc thỏ, lại dọa được người của Chung Nam sơn làm Tả Đăng Phong rất vui vẻ.

"Ăn mừng cái gì?" Thiết Hài không hiểu.

Tả Đăng Phong cười không trả lời, Thiết Hài lại quay sang hỏi Ngọc Phất, Ngọc Phất vắn tắt kể lại, những chuyện giết người phóng hỏa thì bỏ đi hết.

Nhà hàng Tụ Tiên Lâu, nhà hàng tốt nhất Tây An, cũng là nhà hàng tốt nhất Thiểm Tây, có tám người đầu bếp, ai cũng là đầu bếp nổi danh, có một thực đơn được cả tám người nấu cho ăn, gọi là cỗ Mãn Hán Toàn Tịch.

Giờ cũng đúng là tới giờ cơm, Tụ Tiên Lâu có từ thời Minh, gồm có ba tầng, cực kỳ rộng rãi, rường cột chạm trổ, tỏa ra mùi hương cổ xưa, trước cửa ra vào rất nhiều xe có rèm che, chứng tỏ người vào đây ăn toàn là người phú quý.

"Cậu không định tới đây ăn đấy chứ? " Thiết Hài chỉ cái biển vàng của Tụ Tiên Lâu, ông xông nam xáo bắc gần mười năm, chưa bao giờ được ăn trong tiệm cơm quý phái như vậy.

"Chẳng những tôi tới đây ăn, còn muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch cơ." Tả Đăng Phong gật đầu.

"Xa xỉ quá." Ngọc Phất nhíu mày, cô biết tính Tả Đăng Phong, biết hắn nói được thì làm được.

"Tôi có muốn xa xỉ cũng đâu được bao lâu." Tả Đăng Phong đi thẳng về phía Tụ Tiên Lâu.

Ngọc Phất thở dài sau đi theo, cô hiểu một người đàn ông bị sinh ly tử biệt, sống đau khổ mà sống lại không lâu đau khổ tới mức nào.

"Xin chào hai vị chân nhân, chào đại sư, xin hỏi ba vị có đặt chỗ trước chưa?" Hai cô gái trẻ đón khách ở cửa, mặc sườn xám, một xanh một lam giao nhau rất tao nhã, cô nào cũng cao ráo mảnh mai, vô cùng xinh đẹp.

"Chưa." Tả Đăng Phong đáp. Tụ Tiên Lâu tiếp khách thật tốt, không khinh người như những chỗ nhà giàu khác.

"Vậy xin chờ một chút, để tôi đi mời quản lí." Một cô nhanh tay xốc màn cửa đi vào trong, quản lí nhà hàng xuất hiện từ thời chiến quốc, ‘quản’ nghĩa là thường xuyên, thường trú, còn "Lý" ý là quản lý, chưởng quản, phụ trách.

"Không tỳ vết không thành châu, những hạt châu này trong suốt mà không có tì vết nhiều, tuy không to nhưng lại đều là trân châu thật, Tụ Tiên Lâu này rất có bối cảnh." Ngọc Phất đánh giá bức rèm che cửa vào, trời đang mùa hè, trên rèm che các quán ăn thường có ruồi bọ, nên chẳng ai dùng trân châu thật để làm màn cửa.

"Xem thái độ họ thế nào đã." Tả Đăng Phong nói, Ngọc Phất nói vậy là ý nhắc hắn đừng gây chuyện, nhưng có gây chuyện hay không thì còn phải coi thái độ của đối phương.

Một lát sau, một người đàn ông mặc áo dài mùa hè đi ra theo cô gái đón khách, tuổi chừng sáu mươi, dáng người cao gầy, khá là nho nhã.

"Ba vị đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho Tụ Tiên Lâu, xin mời, xin mời." người kia vừa nhìn thấy ba người lập tức vái chào, xác thực mà nói là nhìn ba người rồi mới vái chào, những người này con mắt rất tinh, chỉ cần thoáng nhìn là biết đối phương là cao nhân hay là bọn chuột nhắt.

Ngọc Phất nén một câu chửi thề, may là người này xử lý thoả đáng, không hề thất lễ, nếu không Tụ Tiên Lâu đã bị Tả Đăng Phong biến thành cây đuốc.

"Khách khí." Tả Đăng Phong gật đầu bước tới, hai cô gái đứng hai bên vén rèm che, vị trí của các cô chẳng khác gì nha hoàn thời xưa, chuyên làm nhiệm vụ vén rèm, nếu theo đúng quy củ này, thì Sa Ngộ Tịnh trong truyền thuyết chính là một nha hoàn nam của Thiên Đình.

Tả Đăng Phong đi trước, Thập Tam đi theo, sau đó tới Ngọc Phất và Thiết Hài.

Nhà hàng bình thường thì qua khỏi cửa là tới chỗ ăn cơm, nhưng nơi này thì khác, đằng sau cửa là một khu trống, sát tường có đặt mấy cái bàn bát tiên và bàn đánh cờ, trên tường treo rất nhiều tranh chữ, Tả Đăng Phong không hứng thú cũng chẳng nghiên cứu về tranh chữ, nên nhìn chẳng biết là của ai, nhưng xem ra chắc chắn là của đại hành gia về hội họa, giữa đại sảnh có một cái hồ cá âm dương rất lớn, bên trên mỗi bên âm dương đều có một cái vạc đồng cực bự, vạc đồng bên âm đang tỏa khí lạnh mịt mù, không hỏi cũng biết bên trong đó là những khối băng để giải nóng hạ nhiệt, vạc đồng bên dương hẳn là để than sưởi ấm khi mùa đông.

Vì chênh lệch nhiệt độ, hơi lạnh trên vạc đồng ngưng kết thành giọt nước, theo thành vạc nhỏ xuống cái ao bên dưới, trong ao có mấy con cá đuôi hồng đangbơi.

"Đây là bố cục phong thủy do cao nhân bố trí, vừa để điều chỉnh nhiệt độ vừa để chiêu tài trấn trạch, thanh tâm khu sát." Tả Đăng Phong nhìn hai cái vạc đồng.

"Trên vạc đồng có khắc phù văn, hẳn là do người trong đạo môn chỉ dẫn khi đúc tạo." Ngọc Phất gật đầu, người trong nước dù có rất nhiều tính xấu, nhưng nếu bàn về tâm trí, thì chẳng hề thua kém bất kỳ nước nào. Tứ đại phát minh trên thế giới đều của người Trung Quốc, chế tạo ra giấy có thể viết điển tịch lưu lại văn minh cho đời sau, thuốc nổ có thể làm pháo giương buồm bình định Cửu Châu, đáng tiếc người Trung Quốc không biết tính toán, không biết lợi dụng ưu thế đi xâm lược nước khác, nếu không đâu tới phiên mấy tên lùn xủn ở mấy cái đảo nhỏ tí kia tới Trung Quốc giương oai.

Thiết Hài tùy tiện gật đầu, làm tăng lữ Phật Môn căn bản là chẳng biết gì về phong thuỷ, đây là do giáo lí và lịch sử sâu xa của Phật giáo gây ra, Phật giáo khởi nguyên từ Ấn Độ, không giống Đạo gia kết hợp truyền thống văn hóa và phong thuỷ để định vị.

"Chân nhân pháp nhãn tinh tường, chỗ này thanh tịnh, xin mời ba vị ngồi, xem thực đơn." Người quản lý dẫn ba người tới một bàn đằng sau bụi trúc.

"Không cần xem, gọi hết đầu bếp đi, làm một cỗ Mãn Hán Toàn Tịch." Tả Đăng Phong không ngồi, đứng ngắm nghía tranh chữ trên tường, cổ nhân nghiên cứu về văn hóa thường chỉ ở bốn phương diện, là âm luật, cờ thuật, hành văn, và hội họa.

Âm luật có thể đào lên tình cảm sâu đậm, có thể làm lòng người tĩnh như nước, Tả Đăng Phong không muốn lòng yên tĩnh như nước, nên hắn không nghiên cứu âm luật.

Cờ thuật có thể giúp bình tâm suy nghĩ sâu xa, tha hồ tung hoành, Tả Đăng Phong rất thích, nhưng hắn không có thời gian đánh cờ.

Hành văn giúp con người thả hồn giương mình chí khắp thiên hạ, Tả Đăng Phong thấy cũng hay, nhưng hắn bản tính âm u, không thích kết giao, càng không ưa đăng đàn, ồn ào tuyên truyền giảng giải.

Vẽ vời có thể thuật chuyện, giữ lại cảnh đẹp cho đời sau, khi xách bút là trong lòng đã có hình ảnh, hạ bút xuống là phải cẩn thận tinh tế, không được sơ sót, Tả Đăng Phong cũng rất thích, tiếc là hắn chẳng còn thời gian, nếu không nhất định sẽ cẩn thận nghiên cứu tập luyện, tĩnh tâm mà theo.

Cầm kỳ thư họa giúp thanh tâm sáng chí, không chút tục tằn, nhưng nhạc cao ít người hoạ, tri âm khó kiếm.

Thời cổ, phụ nữ mà ngáp trước mặt người khác bị coi là bất nhã, đàn ông mà hát hò bị coi là thiếu chí khí, ca hát đàn địch đều bị xem là hạ lưu, nhưng cầm kỳ thư họa lại được tôn kính, đáng tiếc hiện giờ đã sa sút, chẳng còn được mấy người tĩnh tâm nghiên tập, dù có cũng phần lớn đều là học được một ít lông lá bề ngoài, học đòi văn vẻ mà thôi, chứ không nhìn thấy được sự tinh diệu bên trong.

Tả Đăng Phong sững sờ ngắm bức thư họa, Ngọc Phất kéo tay, Tả Đăng Phong mới giật mình, nhận ra ba người đều đang nhìn hắn.

"Ông mới nói cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi người quản lý.

"Mãn Hán Toàn Tịch có một trăm lẻ tám món ăn, chỉ riêng chuẩn bị nguyên liệu cũng đã mất nửa tháng, bây giờ kêu gấp, thì không đủ, hai vị chân nhân và đại sư là nhân sĩ nơi nào, để tôi nhờ đầu bếp chế biến món đặc sản ở quê hương các vị, để thể hiện lòng tôn kính ba vị cao nhân." quản lí thấy ba người đều có thực học, nhất là Tả Đăng Phong có dáng vẻ rất giống hình ảnh “tên điên mặc áo choàng rách rưới’ phóng hỏa đông thành, nên ông ta không dám đắc tội.

"Ha ha ha ha, cái gì cao nhân không cao nhân, không cần tâng bốc như vậy, gọi đầu bếp làm bữa cho tôi đi, một ngàn lượng hoàng kim cho ông để mua nguyên liệu nấu ăn, làm xong tôi cho thêm một ngàn lượng, nếu dám lừa gạt, tôi đốt luôn Tụ Tiên Lâu này của ông." Tả Đăng Phong lấy một tờ kim phiếu đưa cho quản lí.

Người quản lí sợ run người, biết chắc trăm phần trăm đây chính là tên điên phóng hỏa đông thành, xem ra đốt nhà là thói quen của người này, nếu đắc tội, hắn sẽ đốt nơi này thật.

"Ba vị xin chờ chút, tôi lập tức đi chuẩn bị." người quản lí vội vã xoay người rời đi.

"Chúng tôi không ăn không, tiền này ông cứ cầm, nhanh đi nấu cơm đi, chúng tôi đói bụng." Thiết Hài cầm kim phiếu trong tay Tả Đăng Phong kín đáo đưa cho người quản lý.

"Đại sư xin chờ một chút, tôi cho người mang cơm ra ngay, không biết đại sư muốn ăn cơm gì?" Người quản lý nhận kim phiếu, hỏi Thiết Hài, ông ta nhận ra Thiết Hài là người dễ nói chuyện nhất trong ba người, vội túm lấy ông.

"A Di Đà Phật, người xuất gia không kén." Thiết Hài quen thói hoá duyên.

"Đúng, ông ấy không kén chọn gì đâu, cho ông ấy hai cái bánh bao." Tả Đăng Phong không chút biểu cảm nhìn Thiết Hài, làm người xấu cứ để cho hắn, Thiết Hài làm người tốt.

"Vâng, vâng, có ngay." Người quản lý cầm kim phiếu quay đầu rời đi.

"Tả Đăng Phong, ông ta thật mang cho tôi hai cái bánh bao thôi sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui