Tàn Bào

Tả Đăng Phong cười nhạt, xoay người trở lại tiệm cơm ở đầu trấn tối qua, tiệm cơm đã mở cửa, Hoa đại tỷ đang cùng với người làm treo thịt lên giá gỗ trước cửa.

"Sao cậu còn dám quay lại?" Hoa đại tỷ lôi Tả Đăng Phong vào trong tiệm cơm.

"Sao vậy?" Tả Đăng Phong nghiêng người, né máu động vật trên tay Hoa đại tỉ.

"Có phải tối qua cậu tới kỹ viện do Phùng Tứ Gia mở không?" Hoa đại tỷ lại kéo,

"Ừ, tối qua tôi có đi kỹ viện." Tả Đăng Phong chủ động đi vào tiệm cơm, hắn không biết Phùng Tứ Gia gì, chắc là ông chủ của kỹ viện.

"Mấy đứa con gái nước ngoài đêm qua đã chạy mất, Phùng Tứ Gia đang cho người sục tìm cậu với hòa thượng khắp nơi đó, chạy mau đi." Hoa đại tỷ lo lắng.

"Cám ơn." Tả Đăng Phong sờ ngực, vàng thỏi xài hết rồi, trong ngực chỉ còn kim phiếu, tờ nhỏ nhất là một trăm lượng, Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, rút một đưa cho Hoa đại tỷ, thực ra tin tức của Hoa đại tỷ không có giá trị, nhưng Tả Đăng Phong thấy người làm chuyện tốt thì nên được thưởng, nếu không sẽ làm họ chết tâm.

"Bây giờ là lúc nào rồi, chạy mau a." Hoa đại tỷ không nhận kim phiếu của Tả Đăng Phong đưa.

"Không có đảm lượng thì đâu dám lên Lương Sơn, chị khỏi phải lo cho tôi, ờ, Phùng Tứ Gia gì đó là ai vậy?" Tả Đăng Phong nhét kim phiếu vào người Hoa đại tỷ, kéo ghế ngồi xuống.

"Đứng đầu mã phỉ, nơi này chính là do ông ta định đoạt." Hoa đại tỷ mở kim phiếu nhìn thoáng qua, giật mình, một trăm lượng bạc đã là một khoản tiền lớn, một trăm lượng hoàng kim sống cả nửa đời sau cũng đủ.

"Ừ, đại tỷ, chị làm cho tôi ít mì đi, tôi đói bụng." Tả Đăng Phong thả thùng gỗ xuống. Đêm qua đã phải chạy tới chạy lui làm việc cả đêm.

Hoa đại tỷ thấy Tả Đăng Phong cố ý không đi, đành phải làm theo lời hắn, kiến thức của bà rộng rãi, hiểu rõ một đạo lý, chính là những người có tiền đều không có ai ngu ngốc, đã không ngu ngốc, thì Tả Đăng Phong đương nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn đã biết vậy mà còn không đi, chứng tỏ hắn đã có chỗ dựa, nên hắn không sợ hãi.

"Bọn chúng nhiều người lắm, có cả súng nữa đó." Hoa đại tỷ đi được mấy bước, xoay người trở lại.

"Có pháo tôi cũng còn không sợ, mau đi đi, có rau của gì nhớ cho tôi một ít, đừng để thịt không." Tả Đăng Phong khoát tay cười.

Hoa đại tỷ đành lắc đầu đi vào trong nấu mì.

"Ông chủ, đầu trấn người ta đang xôn xao, tôi đi xem một tí xem có chuyện gì nhé." Tay người làm treo thịt xong nói với ông chủ tiệm.

"Tao cấm mày à?" Ông chủ quán tiếp tục đảo vò rượu, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Người làm kia cũng chính là đầu bếp, bĩu môi một cái với ông chủ tiệm, rồi đi ra ngoài.

Tả Đăng Phong lắc đầu, nhìn vẻ mặt là biết tên đầu bếp kia là thuộc loại trời ơi, ông chủ này không thể quản được.

Ở cửa vào có để một chậu gỗ, trong chậu có nước sạch, Tả Đăng Phong đi qua rửa mặt, hắn là người tu hành, thần khí tràn đầy, ít khi mệt nhọc, rửa mặt xong là sảng khoái tinh thần trở lại.

Thập Tam thấy Tả Đăng Phong rửa mặt, cũng ngồi trên ghế rửa mặt, kiểu rửa y như mèo. Tả Đăng Phong rửa mặt xong đi tới kiểm tra màu lông của nó. Viên nội đan của câu xà quả thực có hiệu quả, lớp lông bên ngoài của Thập Tam đã bắt đầu ố vàng, tai nhọn cũng đã có lông mao nhỏ dài, nhưng lông đổi màu cũng chỉ có một chút bề ngoài, lông bên trong vẫn là màu xám, Tả Đăng Phong thầm lắc đầu, muốn triệt để khôi phục nội đan cho Thập Tam, phải ít nhất mười viên nội đan câu xà cỡ này, trong khi Câu Xà là loại động vật có thể gặp nhưng không thể cầu, gặp được một con đã là đại vận khí, đi đâu mà tìm được nữa.

Một lát sau, Hoa đại tỷ bưng mì sợi lên, chén lớn, trên mặt có rau cỏ, trong còn có hai cái trứng chần nước sôi, trứng gà là thứ hiếm có của vùng tây bắc, chứng tỏ Hoa đại tỷ rất có tâm.

Sau đó hHa đại tỷ lại bưng tới dưa muối, xách cho Thập Tam một chùm đồ lòng, nhưng Thập Tam không thèm, bây giờ nó đâu còn giống ngày xưa, thèm đi ăn nội tạng. Bây giờ nó đã tự đi săn, tự sống rất giỏi rồi, đi theo Tả Đăng Phong không phải vì đồ ăn, mà là vì thói quen, thói quen này đã ăn sâu vào trong xương nó, không có nguyên nhân, chỉ là đi theo mà thôi.

Tả Đăng Phong súc miệng ăn cơm, một chén mì sợi ăn xong rất nhanh, hắn bưng chén nước định súc miệng, bên ngoài đã vang tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa phi rất nhanh, xông thẳng tới tiệm cơm.

Tả Đăng Phong nhếch mép cười lạnh, đeo thùng gỗ lên, đi ra cửa, không thể ra tay trong tiệm cơm của Hoa đại tỷ vì bà không phải là người xấu. 

Tả Đăng Phong mới ra tới cửa, mấy con ngựa cao to đã chạy tới, trên lưng có mấy người đàn ông lực lưỡng, nhưng lạ là chúng không dừng ở tiệm cơm, mà nhanh chóng chạy vèo qua, phóng thẳng về hướng tây nam.

Ngựa phi nhanh qua, cát đất bay lên, Tả Đăng Phong nhíu mày trở vào trong tiệm.

"Không ổn rồi, có quỷ, người trong trấn không ai ra ngoài được." tay đầu bếp ra đầu trấn xem náo nhiệt đầu đầy mồ hôi chạy trở về.

"Mấy người vừa đi qua là đi đâu đấy?" Tả Đăng Phong kéo hắn lại.

"Là người của Phùng Tứ Gia, đang chạy ra đầu trấn." Đầu bếp trả lời vội, rồi quay sang vợ chồng Hoa đại tỷ khoa tay múa chân mô tả chuyện lạ ở đầu trấn.

Tên đầu bếp chẳng có chút sợ hãi, mà ngược lại rất hưng phấn, con người có một loại tâm lý, nếu chỉ có một mình hắn bị vây khốn, hắn sẽ rất sợ, nhưng nếu cùng bị vây có nhiều người, thì lại chẳng có mấy ai thấy lo.

Tả Đăng Phong lập tức thay đổi chủ ý, miễn sao trước khi Thiết Hài trở lại hắn kịp xử lý mọi chuyện là được, cứ kéo thêm mấy ngày đi, cho mọi người sốt ruột chơi.

Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong lại kiếm chỗ ngồi xuống.

"Tiểu huynh đệ, trên trấn có việc lạ, mọi người đang lo, nên chắc Phùng Tứ Gia không rảnh đi tìm cậu đâu." Hoa đại tỷ đưa nước trà cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong không nói gì, cầm ấm trà rót một chén, nước trà ố vàng, xem xét chính là Trần trà, uống vào khá chát, so với quân sơn ngân châm mới uống cách đây mấy ngày thì thực là cách biệt một trời một vực, nhưng đây là chốn biên thuỳ, có trà để uống là tốt lắm rồi.

Nhấp một miếng nước trà, Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn thẳng Hoa đại tỷ.

"Tiểu huynh đệ, tôi đi tìm một cô gái trẻ cho cậu." mặt già của Hoa đại tỷ thoáng hồng.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười, Hoa đại tỷ hiểu lầm ý hắn, hắn nhìn bà là để xem bà có giấu diếm ý gì sau lời nói hay không.

"Nếu tôi là chị, tôi sẽ lập tức dự trữ rượi thịt, sau này thế nào cũng phát tài." Tả Đăng Phong bĩu môi cười.

Hoa đại tỷ kiến thức rộng rãi, nghe vậy lập tức gật đầu, xoay người treo bảng hôm nay không bán hàng.

"Tiểu huynh đệ, đường ra trấn chừng nào mới đi được?" Hoa đại tỷ hỏi nhỏ, qua dáng vẻ và ngữ khí của Tả Đăng Phong, bà đã nhìn ra chuyện trấn bị đóng cửa chắc chắn có liên quan tới hắn.

"Còn xem tâm tình của tôi và tình thế phát triển thế nào đã." Tả Đăng Phong nhắm mắt, ngả người ra sau dựa vào tường.

Hoa đại tỷ biết hắn không muốn nói, nên cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi dẹp đống thịt đã treo. Đầu bếp không hiểu nguyên nhân, vừa dẹp vừa lầm bầm, thịt mà không bán coi chừng bị hư thối hết.

Tả Đăng Phong bị tên kia cứ làu bàu làm bực mình, bèn đứng dậy đi ra, ý bảo hai người để hết thịt lên bàn, vung tay phải phóng Huyền Âm chân khí, đóng băng hết thịt lại.

Làm xong, Tả Đăng Phong mặc kệ ba người còn đang trợn tròn mắt, quay về chỗ cũ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Hắn chẳng buồn che dấu hành tung và thực lực là vì hắn thấy chuyện ấy không cần thiết, dù bọn Hoa đại tỷ có để lộ ra ngoài hay không, thì cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, người trong trấn lập tức đều biết cả trấn đã bị phong tỏa, ai cũng nghĩ cách cố gắng rời đi, nhưng ai thử cũng đều không hiệu quả, mọi người bắt đầu thấy sợ, không khí khủng bố bị đè nén bắt đầu nhanh chóng lan tràn, cả trấn lâm vào bối rối.

Tả Đăng Phong cũng không vội vã, vẫn ngồi trong tiệm cơm yên lặng chờ, đến tối, cả trấn trở về yên tĩnh, Tả Đăng Phong bảo Hoa đại tỷ không cần sắp xếp chỗ ở, hắn ngồi nguyên chỗ nghiêng người nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, người trong trấn vẫn không ra ngoài được, lúc này họ mới thật sự sợ hãi, trong trấn bắt đầu xuất hiện hiện tượng tranh mua thực phẩm để dự trữ, vì họ không biết đến lúc nào mới ra ngoài được, đồ ăn dự trữ càng nhiều, thời gian sống sót càng dài.

Không còn ai muốn bán đồ ăn hay thực phẩm gì nữa, dù có được trả giá cao bao nhiêu, thế nên xảy ra ép mua ép bán thậm chí cướp bóc, Hoa đại tỷ đóng chặt cửa, ba người trốn trong quán cơm run sợ nghe bên ngoài toàn âm thanh gào rú và gầm thét.

"Tiểu huynh đệ, còn tiếp tục sẽ làm chết người đó." Hoa đại tỷ cẩn thận dè dặt nói với Tả Đăng Phong, trong trấn đã bắt đầu có dấu hiệu đại loạn rồi.

"Để sau hãy nói." Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn Hoa đại tỷ .

Hoa đại tỷ không dám tiếp tục nhiều chuyện, nép người trốn vào một bên.

Đến ba giờ chiều, có người gõ cửa tiệm, tiếng gõ rất gấp và loạn, kèm theo tiếng người quát tháo.

"Là người của Phùng Tứ Gia." Hoa đại tỷ nhíu mày.

"Mở cửa đi." Tả Đăng Phong thấy thời cơ đã chín.

Hoa đại tỷ đi ra mở cửa, nhiều người vạm vỡ nhanh chóng xông vào.

"Hoa đại tỷ, đem hết những thứ có thể ăn được ra đây, Phùng Tứ Gia muốn thống nhất phân phối." một người cầm súng ngắn người đầy mồ hôi nói ngay.

"Hồ gia, tiểu điếm cái gì ăn được đều bán hết rồi, làm gì còn nữa." Hoa đại tỷ vội đáp.

"Ai nha, chính là thằng này, là kẻ giúp ba con đàn bà nước ngoài trốn này đúng không?" đại hán được gọi Hồ gia chính là người đêm hôm đó tđứng ngay cửa kỹ viện lấy tiền ra vào, lập tức nhận ra Tả Đăng Phong.

"Ba người đó là tôi đưa đi đấy, về nói với Phùng Tứ, trấn bị phong bế chính là do tôi làm, bảo ông ta tới đây gặp tôi." Tả Đăng Phong bình thản.

"**, thì ra là mày giở trò quỷ, các huynh đệ. . ."

"Kiếp sau nói chuyện sạch sẽ tí đi." Tả Đăng Phong không đợi hắn nói xong, khí lạnh đã bung ra, đóng băng tên đại hán vừa nói năng lỗ mãng.

Cả đám đi theo đều choáng váng, cả việc cầm súng nhắm vào hắn cũng quên bẵng.

Tả Đăng Phong không ra tay với họ, quay người trở về chỗ ngồi, "Đưa hắn về, bảo Phùng Tứ tới đây. . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui