Tàn Bào

Từ xưa đến nay, đàn ông khi cởi đồ phụ nữ đều vừa cười vừa cởi, dù ngoài mặt có khi không cười nhưng trong bụng vẫn đang cười, nhưng Tả Đăng Phong lại là dùng hết mười hai thành công lực cố gắng không cho mình rơi nước mắt. Vết súng trên người Ngọc Phất không phải chỉ có một chỗ dưới nách mà còn ở nhiều chỗ khác. Những vết súng này đều là do võ sĩ đao tạo thành, cho thấy kẻ công kích Ngọc Phất không phải chỉ có một người, thật không biết làm sao dưới làn mưa công kích như vậy mà Ngọc Phất còn mang được nội đan thổ cẩu chạy được ra ngoài.

Tả Đăng Phong quyết định dùng linh khí chấn thanh võ sĩ đao văng ra, cơ năng sinh lý của Ngọc Phất đã chấm dứt, nên vết súng không hề có máu tươi chảy ra.

Vì trên người Ngọc Phất có súng tích, Tả Đăng Phong chỉ có thể vắt khăn lau qua. Hồi trước hắn đã từng nhìn thấy cơ thể cô, nhưng hồi đó là vì lòng hiếu kỳ, còn bây giờ chỉ có đau lòng và dịu dàng, Ngọc Phất vì hắn làm những chuyện thế này, trên đời có mấy người đàn bà làm được, luôn đi theo giúp đỡ hắn không điều kiện, giờ không người giúp vẫn đi tìm lục dương nội đan cho hắn. Hành động này của cô cực kỳ không sáng suốt, hắn chưa bao thích loại người luôn cho mình là đúng như thế này, nhưng Ngọc Phất trước khi tự tử vẫn còn lừa hắn rời đi lại làm hắn vô cùng rung động, tất cả những điều cô làm chỉ để cho hắn được sống, nếu không vì hắn, cô không phải đau đớn như thế này. 

Tả Đăng Phong khống chế Huyền Âm Chân Khí đã đến mức lô hỏa thuần thanh, cơ thể Ngọc Phất không hề có lớp sương lạnh nào, tứ chi cũng không bị đông cứng. Tả Đăng Phong lau người cho cô xong, vấn lại mái tóc dài, giặt bộ quần áo của Ngọc Phất, Thuần Dương Chân Khí hong khô, mặc lại áo lót cho cô. 

Làm xong, trong lòng hắn đã bình tĩnh rất nhiều, vì những điều này chỉ có vợ chồng mới làm cho nhau, đây chính là hy vọng cả đời của Ngọc Phất.

Nhìn Ngọc Phất nằm trên giường như đang ngủ, Tả Đăng Phong nở nụ cười, hắn thấy mình rất may mắn, có hai cô gái yêu mình đến thế, Ngọc Phất cũng may mắn, vì rốt cục cô đã làm cho người cô yêu hiểu được cô yêu hắn đến mức nào, Vu Tâm Ngữ cũng may mắn, vì người đàn ông mà cô phải trả giá bằng sinh mạng hoàn toàn không cô phụ cô. 

Tả Đăng Phong cười rồi lại khóc. Hai người yêu hắn đều đã chết, ngay bản thân hắn cũng đang sắp chết, buồn thay quanh người một người bạn cũng không còn, hắn chỉ còn một thân một mình đi đến cuối con đường.

Tả Đăng Phong nhìn trần nhà mà lạnh giá. Đây không phải là nhà của hắn, hắn không có nhà, không có người thân, không có bạn bè, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, không có ai an ủi hắn, hắn chỉ có một mình, cô độc, vô tận cô độc làm hắn không rét mà run, bối rối ôm lấy Ngọc Phất, nhưng cơ thể lạnh giá của Ngọc Phất làm cho hắn càng thêm tuyệt vọng.

"Tôi không bao giờ bỏ rơi chị, tôi nhất định cứu chị.” Tả Đăng Phong thầm thì.

Nói xong hắn mới hết hồn, không ổn, nếu cứu Ngọc Phất, vậy Vu Tâm Ngữ thì sao?

"Mình nên làm gì bây giờ, nên cứu ai đây? " Tả Đăng Phong ôm đầu. 

"Để thợ may ở phòng nghỉ chờ đi, mang trà cho bà ấy." bên ngoài vang lên tiếng của Tôn Phụng Tiên Tiên, thanh âm rất nhỏ, nhưng rõ ràng là cố ý để cho Tả Đăng Phong nghe thấy.

"Không cần, bảo bà ấy vào đi." Tả Đăng Phong vội chỉnh lại tinh thần, giọng đã gần như bình thường.

Cửa phòng gõ nhè nhẹ, Tả Đăng Phong kéo bình phong che gỗ lại, cách không mở cửa phòng ra. 

Ngoài cửa có một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, vai khoác một cái túi, dáng vẻ khẩn trương, đứng run run.

Tả Đăng Phong nhớ ra trong phòng không bật đèn, bèn đứng dậy bật đèn lên, mời thợ may vào. 

"Vá lại giúp tôi, tốt nhất là không để nhìn thấy đường may." Tả Đăng Phong đưa đạo bào và quần áo trong của Ngọc Phất cho thợ may.

Người phụ nữ cầm bộ quần áo xem xét, rồi gật đầu. 

"Ngồi ở đó đi, làm nhanh giúp tôi. " Tả Đăng Phong chỉ cái giường nhỏ bên cạnh. Những nhà đông người, phòng chính đều có hai cái giường. Giường lớn ở phía bắc, có bình phong che, ở gần cửa sổ có thêm một giường nhỏ, để chủ nhân ngủ trưa và phụ nữ làm việc nữ công. 

"Dời cái thạch đôn qua đó, bảo nhà bếp mang đồ ăn lên đi." Tôn Phụng Tiên Tiên thấy Tả Đăng Phong mở cửa, vội bảo người làm dời thạch đôn dưới gốc cây tới giữa hậu viện, để Tả Đăng Phong ngồi ăn cơm cũng vẫn nhìn thấy tình cảnh trong nhà.

Tả Đăng Phong ra sân, ngồi xuống thạch đôn, bốn món chay bốn món mặn được dọn lên, ấm trà bầu rượu cũng đầy đủ.

"Tả chân nhân, vật ngài cần tôi đã chuẩn bị xong, ngài nhìn thử xem có vừa mắt không." Tôn Phụng Tiên Tiên ra dấu người làm mang tới một cái giường gỗ khắc hoa tinh xảo, rộng hai xích bốn, dài năm thước tám, bên ngoài khắc mây bay, bên trên có màn trúc, khi kéo màn thì gió không thể lọt vào trong giường. 

"Đẹp lắm, để trước cửa phòng đi. " Tả Đăng Phong gật đầu, hắn nghĩ trong đầu là một thứ giống quan tài, nhưng lại không được làm giống quan tài, rõ ràng là một yêu cầu cực khó. 

"Thời gian quá gấp gáp, ở đây chỉ có gỗ hoàng dương là tốt nhất." Tôn Phụng Tiên Tiên rót rượu cho Tả Đăng Phong.

"Đã làm phiền cậu." Tả Đăng Phong bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, hoàng dương phát triển rất chậm, tuy không phải vật liệu gỗ cực phẩm nhưng cũng là thượng phẩm.

"Tả chân nhân, tiên thể Ngọc Chân Nhân có bệnh nhẹ, những dược liệu này không biết có dùng được không." Tôn Phụng Tiên Tiên lấy một chiếc hộp gấm mở ra cho Tả Đăng Phong xem.

Tả Đăng Phong nhìn sang, thấy bên trong có năm loại dược liệu rất quý, trong đó thậm chí có một cây tuyết sâm chỉ có trên thập tam thái tử phong.

"Tâm ý của cậu xin cảm ơn." Tả Đăng Phong rót một chén rượu cho Tôn Phụng Tiên Tiên, chạm cốc uống cạn. 

"Đồ mang lên Thiếu Lâm tự tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, sáng mai đưa qua." Tôn Phụng Tiên Tiên tiếp tục báo cáo công tác.

"Tôi lại thiếu cậu một nhân tình." Tả Đăng Phong lắc đầu , uống hai chén rượu, trong bụng hắn đã ấm áp. 

"Tả chân nhân nói lời này tôi không dám nhận, tiền bạc tôi không thiếu, năm đó riêng việc ngài đề biển cho tôi đã giúp tôi đại ân, ngay cả người Nhật cũng không dám tới làm phiền Kim trạch Cửu Châu, ngài chính là quý nhân của tôi." Tôn Phụng Tiên Tiên khẽ lắc đầu, khẽ thở phào trong lòng. Người như Tả Đăng Phong, quan hệ tốt với hắn thì không sao, đắc tội với hắn chính là muốn mất mạng. 

Tả Đăng Phong phất tay, cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Hắn không thấy đói, nhưng hắn bắt mình phải ăn.

Người tôi nói gần vua như gần cọp, Tôn Phụng Tiên Tiên chính là đang có cảm giác này. Qua dáng vẻ của Tả Đăng Phong, hắn đoán ra Ngọc Phất gặp phải bất trắc, nhưng Tả Đăng Phong lại ăn uống như gió, chẳng vẻ gì đau khổ, làm hắn không hiểu nổi trong lòng Tả Đăng Phong đang nghĩ cái gì, đành phải cẩn thận từng tí một và hắn uống rượu.

"Tả chân nhân, đao với kiếm, ngài thích loại nào?" Tôn Phụng Tiên Tiên châm trà cho Tả Đăng Phong.

"Đao, có manh mối?" Tả Đăng Phong không có chút do dự trả lời, đao chính là vua của binh khí, chủ về khí phách, kiếm là đế của binh khí, chủ về nhân hòa, so ra thì, Tả Đăng Phong thích dùng đao hơn.

"Binh khí cổ đại chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, tôi đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, nhưng chưa thu hoạch được gì." Tôn Phụng Tiên Tiên lắc đầu,

Tả Đăng Phong khẽ nhíu mày, trước giờ hắn không quan tâm đến binh khí, nhưng sau khi gặp âm chúc hỏa xà, hắn mới biết Huyền Âm Chân Khí và Thuần Dương Chân Khí không thể hoàn toàn thay thế được thần binh lợi khí.

"Tả chân nhân, tôi có ý nghĩ này, không biết có được không." Tôn Phụng Tiên Tiên nó nhỏ.

"Cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn uống đã nhiều rượu, vì không sử dụng linh khí chống đỡ, nên hắn đã hơi say. 

"Nếu ngài nhất định cần dùng gấp, mà chưa tìm ra kịp, tôi có biết mấy vị sư phụ đúc đao kiếm, tôi gọi họ tới chế một thanh bảo đao cho ngài có được không? " Tôn Phụng Tiên Tiên nói,

"Thôi khỏi, để tôi nghĩ cách khác." Tả Đăng Phong lắc đầu , cái hắn muốn là thần binh lợi khí, không phải đồng nát sắt vụn.

"Ngài hãy nghe tôi nói hết, đao được hay không chủ yếu là nhờ vào chất liệu chế tạp. Danh đao danh kiếm cổ đại trên cơ bản đều là dùng thiên thạch có độ cứng cực cao chế tạo, tôi biết chỗ có loại tài liệu này." Tôn Phụng Tiên Tiên nói nhỏ xíu.

"Chỗ nào?" 

"Hướng đông bắc, hơn ba trăm dặm, ở Khai Phong." Tôn Phụng Tiên Tiên chỉ về hướng đông.

"Khai Phong có thiên thạch?" xem nét mặt Tôn Phụng Tiên Tiên thì vẫn thạch kia có bỏ tiền cũng chưa chắc lấy được. 

"Còn tốt hơn cả thiên thạch. Trong mười thanh danh đao thời cổ đại có ba thanh có tà khí, ba thanh này đều đang ở Khai Phong, nhưng chúng không còn trong hình dạng ban đầu, chúng đã bị thợ rèn thời Tống Triều biến thành đao hành hình.” Tôn Phụng Tiên Tiên nói.

"Tôi hiểu cậu muốn nói cái gì rồi. Tôi còn phải tới Hồ Nam một chuyến, trước khi đi tôi tới Khai Phong mang một cái về. . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui