Tàn Bào

Thời gian một nén nhang có nghĩa là năm phút đồng hồ, năm phút chí chớp mắt là qua, trong năm phút ấy, bên trong thông đạo không ai nói một lời nào.

"Hết giờ, cô nghĩ xong chưa?" Tả Đăng Phong lạnh nhạt.

"Rồi. Hãy thả tôi đi." Đằng Khi Anh Tử đổi 180 độ.

"Đi đi." Tả Đăng Phong khẽ đá cái xác dưới chân lệch ngang ba thước, thi thể lệch vị trí, trận pháp lập tức mất đi hiệu lực,

Đằng Khi Anh Tử chầm chậm xuất hiện, không có ai đi theo. Cô đi rất chậm, hai tay thả xuống, đao võ sĩ vẫn nằm yên sau lưng, nét mặt rất bình thườngmặt ngoài xem không có bất cứ dị thường nào, nhưng trong tay áo bên phải có một cái gì đó to cỡ ngón cái nhô ra, cho thấy cô giấu thứ gì đó trong tay áo.

Đằng Khi Anh Tử đi ra rồi, Tả Đăng Phong đá cái xác trở về chỗ cũ, hất hàm, "Đi đi."

"Bên trong có nghe thấy chúng tôi nói chuyện không?" Đằng Khi Anh Tử xanh mặt khi nhìn thấy vô số vụn thi thể chồng chất khắp nơi.

"Không." Tả Đăng Phong cau mày .

"Tôi chỉ ở hậu cần, lúc Vọng Nguyệt Minh Mỹ và Thôi Kim Ngọc đánh nhau tôi không có mặt." Đằng Khi Anh Tử nói nhỏ.

"Vì vậy nên tôi mới thả cô đi.." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói, Đằng Khi Anh Tử đã trở về khuôn mặt của mình, Tả Đăng Phong chỉ nhận ra cô qua giọng nói của cô.

"Anh có điều kiện gì, chúng tôi đáp ứng anh." Đằng Khi Anh Tử cắn răng.

"Không, đừng cố gắng muốn thử đánh lén tôi, tôi không muốn giết cô." Tả Đăng Phong chậm rãi lắc đầu,

"Thôi Kim Ngọc sao rồi? " Đằng Khi Anh Tử ném con dao trong tay áo xuống, cả hai thanh võ sĩ đao sau lưng.

Tả Đăng Phong không đáp. Hắn nhớ ra bên ngoài đã bị hắn bố trí trận pháp vây lại, cô không thể rời đi được, thời gian đến khi trận pháp hết tác dụng còn rất lâu, bây giờ phải làm sao đây?

"Tí nữa tôi cho cô tỉnh lại." Tả Đăng Phong phóng một hơi Huyền Âm Chân Khí, hắn không đóng băng cô, chỉ làm tay chân cô cứng ngắc không di động được mà thôi.

Tả Đăng Phong ném mớ lựu đạn ném vào trong thông đạo, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, địa đạo bị nổ sụp.

Tả Đăng Phong khẽ liếc Đằng Khi Anh Tử , nét mặt cô không giấu nổi sự căng thẳng và lo.

Đằng Khi Anh Tử không bị mất khả năng nói chuyện nhưng cô không nói. Tả Đăng Phong cách cô rất gần, có thể ngửi thấy mùi vị trên người cô, cái mùi ấy làm tâm tình của hắn dần trở nên bình hòa hơn, Tả Đăng Phong cau mày, đứng lên đi ra chỗ khác ngồi, cách cô mấy trượng.

"Con người tôi bất kể lúc nào cũng rất tỉnh táo, dù lúc đang ân ái cũng tỉnh táo , nếu cô không giết được tôi, trái lại bị tôi chiếm tiện nghi, chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao?" Sau nửa giờ, Tả Đăng Phong nghiêm mặt đáng sợ. Hắn đã phát hiện ra trong người xuất hiện một khí tức kỳ dị, làm nội tâm hắn đang từ nóng giận chuyển sang mềm nhẹ ôn hòa, sau đó là ấm áp, chuyển dần sang khát vọng muốn có người khác phái. Hắn đã truyền hàn khí đi khắp kinh lạc, nhưng không làm mất đi cỗ khí tức kỳ quặc đó, nên hắn biết mình đã trúng xuân độc.

Đằng Khi Anh Tử không trả lời, nhưng dáng vẻ rất căng thẳng.

"Chỉ có năm phút đồng hồ mà nghĩ ra được kế này, các người quả là giỏi thật." Tả Đăng Phong hừ lạnh. Vọng Nguyệt Minh Mỹ am hiểu mị thuật, trên người lúc nào cũng mang theo xuân độc, có lẽ đã đưa cho Đằng Khi Anh Tử, để cô hạ độc tìm cơ hội giết hắn, và điều này hẳn là các cô đã làm trong khoảng thời gian năm phút mà hắn đã cho.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Đằng Khi Anh Tử run rẩy.

"Xuân độc không ảnh hưởng được đầu óc của tôi đâu." Tả Đăng Phong đứng dậy bước tới, đánh giá Đằng Khi Anh Tử. Hắn muốn tìm ra nguyên nhân gây độc. Ngọc Phất đã từng nói độc chia làm ba loại, loại lợi hại nhất là truyền qua đường không khí, hắn không hề chạm vào Đằng Khi Anh Tử, nên chắc chắn là loại độc này.

Nhìn một lúc, Tả Đăng Phong đã tìm ra, trên hai thanh võ sĩ đao Đằng Khi Anh Tử ném xuống đất có mùi thơm thoang thoảng.

Tả Đăng Phong cắm lút hai thanh võ sĩ đao xuống đất. Tuy ngoài miệng hắn nói không sợ xuân độc, nhưng hắn biết nó vẫn có ảnh hưởng đến hắn. Độc của người Nhật và người Trung quốc khác nhau, cái này không thể gọi là độc dược mà gọi là thuốc kích thích thì đúng hơn.

Thường xuân độc kích phát bên trong thận, thận bị kích thích truyền tín hiệu xuống bộ phận sinh dục. Độc hắn trúng phải lại không giống, nó truyền tín hiệu vào trong não, hàn khí có thể chạy khắp người, nhưng không dám chạy vào thất khiếu thần phủ, nếu không ảnh hưởng đến thần trí.

Tả Đăng Phong nhìn quanh, tới chỗ công binh để nước và đồ ăn, hắn muốn tìm nước uống.

Nhưng đến nơi rồi Tả Đăng Phong lại không dám chạm vào, hắn không biết người Nhật có hạ độc ở mấy thứ đó không, nên quay sang tìm nước uống trên những tàn thi. Những người này phụ trách canh gác vòng ngoài, nước của họ hẳn là an toàn.

Uống hơn nửa bình, Tả Đăng Phong vẫn thấy nóng khát, hắn biết khát đó không phải là khát nước, mà là phản ứng của trúng độc.

"Tôi không biết Vọng Nguyệt Minh Mỹ bôi xuân độc lên đao." Đằng Khi Anh Tử thấy Tả Đăng Phong đến gần, vội giải thích,

"Cô biết hay không không quan trọng, tôi kiểm soát được mình." Tả Đăng Phong đi ngang qua cô.

Tả Đăng Phong ngồi im nhìn mặt trăng, hắn rất muốn giết Đằng Khi Anh Tử. Cổ ngữ có nói ‘ không có phải chủng tộc ta, chắc chắn có ý nghĩ khác ’, cách nghĩ của người Nhật và người Trung quốc khác biệt, có tốt với họ, họ cũng cắn nhưng, Đằng Khi Anh Tử đẹp, cũng đã từng nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng tình cảm này khi bị hắn lột mặt nạ đã bị sự xấu hổ lấn át, giờ chỉ còn thù hận vô tận.

Tả Đăng Phong muốn giết cô, nhưng hắn cố gắng kềm chế mình, vì hắn muốn giữ cô trở lại báo tin, để cô mang thêm ninja tới để cứu Vọng Nguyệt Minh Mỹ, hắn có thể dĩ dật đãi lao (lấy nhàn nhã đánh người vội vã đến), diệt sạch cao thủ của Nhật, thế nên hắn mới thủ ở cửa thông đạo mà không xông vào giết Vọng Nguyệt Minh Mỹ, đây là kế sách trong Tôn Tử binh pháp, "Khốn cô thành (vây thành) là giả, kích viện binh (dụ viện binh đến) là thật."

Dục vọng vẫn từ từ dâng lên, mà không thể dùng Huyền Âm Chân Khí để bài trừ đi được, nhưng Tả Đăng Phong không sốt ruột, y học của người Nhật cũng là từ Trung Quốc truyền sang, trình độ y học lạc hậu hơn Trung Quốc, dù có lợi hại cũng chẳng đến đâu.

Nhưng rồi Tả Đăng Phong biết mình đã sai. Xuân độc này hẳn là được luyện chế đặc biệt, làm hắn cực kỳ khó chịu, nhất là nó xâm nhập thẳng vào thất khiếu thần phủ, tác động thẳng lên trí não của hắn.

Cổ ngữ có nói ‘lòng yên tĩnh thì tự nhiên ổn’, nhưng, trái tim không tĩnh nảy sinh tạp niệm, dục hỏa bốc lên làm hắn chỉ còn nghĩ chuyện giao hoan. Giao phối là bản năng của động vật, tác dụng của xuân độc là gia tăng bản năng này lên gấp mấy lần, cho đến khi vượt qua phạm vi khống chế của lý trí.

Tả Đăng Phong không định kềm chế , nhưng hắn hành động rất tàn nhẫn. Hắn vọt tới xách Đằng Khi Anh Tử lên, giật phăng một phát, cô đã trở nên trần như nhộng.

Đằng Khi Anh Tử không kêu một tiếng, chỉ phẫn nộ lạnh lùng nhìn hắn.

"Không phải đây là điều cô chờ đợi hay sao?!" Tả Đăng Phong đẩy Đằng Khi Anh Tử ngã xuống đất, lùi lại ba bước nhìn cơ thể trắng nõn của cô.

Đằng Khi Anh Tử căm giận nhắm mắt, nhưng một lúc lâu sau không thấy Tả Đăng Phong không làm gì, thì tò mò mở mắt ra, thấy hắn vẫn đang chằm chằm nhìn cô.

Đằng Khi Anh Tử biết Tả Đăng Phong không phải người bình thường, nên không hiểu lắm hành động của hắn.

Tả Đăng Phong nhìn rất cẩn thận, rất tỉ mỉ, bình thường tình huống thế này, càng nhìn càng làm tăng dục hỏa, hắn biết nên mới làm như vậy, để thử thách ý chí của mình.

Độc dược hít vào thông qua phổi truyền tới toàn thân, đặc điểm là tác dụng nhanh, khuyết điểm là thời gian mất đi hiệu lực cũng nhanh. Một lúc lâu sau Tả Đăng Phong nở nụ cười, hắn thắng, xuân độc trong người không giao hợp cũng không chết được, chỉ cần vượt qua thời gian dược lực mạnh nhất, cơ thể sinh ra lực miễn dịch.

"Đi đi." Tả Đăng Phong mặc lại đồ chỉnh tề cho Đằng Khi Anh Tử, lại phát Thuần Dương Chân Khí giải hàn khí cho cô. Trận pháp đã mất đi hiệu lực, sớm hơn hắn nghĩ.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ Đằng Khi Anh Tử đã giết Tả Đăng Phong chết đến mấy trăm lần , nhưng tiếc là ánh mắt không thể giết người, nên cô chỉ còn biết nghiến răng mắng một câu, "ru,ki,i,gai."

Ý của nó là "Anh là đồ điên..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui