Tàn Bào

"Làm phiền Ngưu chân nhân." Tả Đăng Phong chắp tay cảm ơn, lão béo tự mình đưa tới chính là kết quả hắn muốn.

"Đừng khách khí, cậu nghỉ ngơi trước đi." Lão béo nói xong lôi Đạo nhân áo tím đi ra ngoài.

Tả Đăng Phong đưa tiễn tới cửa, xoay người quay trở vào. Trong phòng gác cổng chia làm hai gian, buồng trong lúc trước để chứa đồ linh tinh, bây giờ đã được quét dọn sạch sẽ, chất một đống gỗ để làm củi, có cả thùng nước, chậu rửa mặt, đồ dùng vân vân, gian ngoài có hai cái chiếu, đồ dùng một bộ, một cái bếp lò, gần cửa sổ phía nam có một cái bàn, trên bàn có ấm nước, chén trà và một cái đồng hồ báo thức nhỏ.

Ga trải giường màu xám, phủ nhung, chăn màu xanh nhạt, người Tử Dương quan thực là tinh ý, nếu để ga trải giường màu trắng, chẳng mấy chốc sẽ bị làm dơ.

Tả Đăng Phong rút mấy bình rượu ra xem năm sản xuất, cái lâu nhất là năm mươi năm, có hai bình hai mươi năm, những bình còn lại đều là trong vòng mười năm, trên nhãn có ghi độ cồn, những bình này đều có độ cồn rất cao, Tả Đăng Phong bèn xếp chúng theo năm sản xuất, để tới lúc uống, giả bộ vô ý phát hiện ra có chai có thời gian sản xuất lâu hơn, rượu sản xuất càng lâu, nó càng tinh khiết và thơm, rượu hai mươi năm chính là rượu ngon thật sự, lão béo nhất định sẽ đòi uống, uống bình hai mươi năm này lão sẽ bắt đầu mơ hồ, tới lúc cuối lấy bình năm mươi năm ra chuốc, lão tất sẽ biết gì nói nấy.

Trong phòng có bếp lò, lão Đại và Thập Tam nằm ở phía tây giường, Thập Tam nằm ở giữa giường, Lão Đại nằm chếch cuối giường, chúng nó đã rất lâu không được hưởng thụ thế này, Tả Đăng Phong cũng buồn ngủ, nhưng chưa ngủ ngay, hắn đang suy nghĩ về lão béo. Chắc chắn khi trở về, lão béo sẽ kể lại cho Đạo nhân áo tím thuật nội dung hai người nói chuyện, đây không phải là chuyện xấu, có thể mượn miệng lão béo để báo cho Đạo nhân áo tím biết động cơ thật sự của hắn, nếu Đạo nhân áo tím biết điều hắn muốn mà vẫn nhờ hắn hỗ trợ, vậy có nghĩa ông ta đã ngầm đồng ý.

Tả Đăng Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, người Tử Dương quan biết hắn không thích bị người quấy rầy, nên không ai tới làm phiền hắn, tới trưa, Tả Đăng Phong tỉnh giấc, đang ở buồng trong lúc rửa mặt thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, là tiếng chân lão béo.

Tả Đăng Phong lau mặt đi ra, lão béo đã đẩy cửa đi vào, bưng một cái mâm gỗ, trên mâm có bốn món ăn, một con cá, một đĩa gà, một đĩa rau củ và một bát cải trắng.

"Để Ngưu chân nhân phải tự mình đi một chuyến, thực là ngượng quá, để tôi, để tôi." Tả Đăng Phong lên tiếng cảm ơn ra tay hỗ trợ.

"Đừng có khách khí như vậy, mấy món này ăn được không?" Lão béo chỉ bốn phần thức ăn.

"Những món này hiện giờ là đồ hiếm, ở đâu có vậy? " Tả Đăng Phong hỏi.

"Phía tây núi có hồ cá và đất trồng rau từ lâu." Lão béo chỉ về hướng tây.

"May là chưởng giáo có dự kiến trước, chuẩn bị từ sớm, những thứ đồ này bây giờ e rằng chỉ có các người nơi này mới có." Tả Đăng Phong mở rương gỗ lấy hai bình rượu đế, lão béo cầm hai đôi đũa, rõ ràng cho thấy muốn ăn cơm chung với hắn.

"Cậu ấy liệu trước cái rắm, là do cậu ấy tham ăn, ở đây có một bầy dê, trưa nay làm thịt một con." Lão béo không chờ Tả Đăng Phong mời đã đặt mông ngồi xuống phía tây giường.

"Ngưu chân nhân là người sảng khoái, trưa nay ở đây ăn với tôi, chân nhân uống được bao nhiêu?" Tả Đăng Phong để hai bình rượu tới trước mặt lão béo, lấy ra thêm hai bình.

"Nhiêu đây đủ rồi, rượu Mao Đài không dễ gì tìm được, mấy bình này là gần đủ rồi." Lão béo mở nắp bình rượu, hít mấy cái.

Tả Đăng Phong ngồi xuống phía đông giường, cũng mở một bình, có câu có chuyện mới biết được nhân tâm, lão béo ngửi rượi là hít liên tục, người phẩm tửu chân chính là phải từ từ mà ngửi, ngửi từng cái một, nên nhìn là biết lão béo này có tửu lượng rất mạnh, không dễ gì say được.

Trên bàn có chén trà, hai người dùng chén trà làm chén rượu, đổ đầy một chén uống một ngụm hết một nửa.

"Ngưu chân nhân, tôi mời ngài một chén." Tả Đăng Phong bưng chén rượu lên.

"Mời." Lão béo bưng chén rượu lên cụng chén với Tả Đăng Phong, uống một hơi cạn sạch.

"Ngưu chân nhân, sao ngài biết lễ nghi của người Nhật?" Tả Đăng Phong uống cạn rượu trong chén.

"Cụng ly là lễ nghi của người Nhật sao, tôi không biết, đúng rồi, nghe Đại Đầu nói cậu biết tiếng Nhật, tiếng Nhật ‘cụng ly’ nói thế nào?" Lão béo rót rượu.

"ka,m,pai." Tả Đăng Phong cười, không ngờ biệt hiệu thật sự Thù Mộ Vũ quả thực là Đại Đầu.

"Lão Tả, nghe giọng lão hình như chúng ta là đồng hương à?" Lão béo gắp thịt gà bỏ vào miệng.

"Đúng vậy." Tả Đăng Phong gật đầu.

" 'Nằm cô tử' là cái gì?" Lão béo hỏi.

"Không, 'Bỏ phiêu tử' ăn mới ngon." Tả Đăng Phong mỉm cười, đừng tưởng thấy mập mạp này bộ dáng thô kệch, trong cái thô đó vẫn có cái tinh tế.

"Nào nào, ăn cá." Lão béo cười ha ha, hai người đều vừa dùng thổ ngữ, ý nói hai loại cá nước ngọt cỡ nhỏ.

"Ngưu chân nhân, đồ chúng tôi mang về có dùng được không?" Tả Đăng Phong rót rượu cho mình.

"Thử rồi, dùng được, số lượng cũng vừa đủ, suýt nữa là thiếu." Lão béo giơ chén rượu, Tả Đăng Phong cũng nâng chén, cụng ly rồi uống cạn.

"Đỡ phải đi tìm thêm." Tả Đăng Phong rót rượu.

"Chuyện này nói thì dài, món đầu tiên các người tìm là đồ giải độc, món thứ hai này là vật kích thích cây cối phát triển, mang hai món này ra, vi khuẩn trong không khí sẽ bị giết sạch, cây cối lại mọc ra, nhưng bây giờ lại chưa làm được." Lão béo vừa ăn cá vừa lắc đầu.

"Tại sao?" Tả Đăng Phong mở bình rượu mới, đưa cho lão béo, móc một bình khác ra cho mình.

"Những người kia đã trúng độc quá lâu, nếu cứ thế giải độc cơ thể họ sẽ không chịu nổi, phải tìm được một vật trung hòa. Chúng tôi đã nhận được tin ở đảo Bột Hải Xà có một khối kim loại kỳ quái có thể tạo ra tác dụng làm bước đệm trung hòa đó, nhưng sau khi phân tích, lại không dùng được, kim loại đó có độc." Lão béo lắc đầu.

"Ý ngài là món đồ còn lại tôi phải tìm tới giờ vẫn chưa có tin tức?" Tả Đăng Phong cau mày. 

"Họ đang nghiên cứu, hy vọng là ngày mai sẽ có tin chính xác." Lão béo rót rượu, nâng chén.

Tả Đăng Phong gật đầu, thoải mái đối ẩm với lão béo, sau nửa giờ, hai người mỗi người đã uống ba bình Mao Đài, lão béo đã hơi choáng, nhưng Tả Đăng Phong vẫn còn tỉnh táo.

"Ngưu chân nhân, Tử Dương quan có máy thời gian không?" Tả Đăng Phong hỏi thẳng, hắn đã nhận ra lão béo tuy ra vẻ thô lỗ nhưng hoàn toàn là người có đầu óc, nói quanh co chẳng bằng hỏi thẳng.

"Ha ha ha ha ha, lão Vu Quả quả đoán không sai, tiểu tử cậu là muốn dùng thần khí nghịch thiên đó trở về thời trước hay không? " Lão béo cười ha hả.

"Đúng, tôi bị Đóng băng chín mươi năm, mọi thứ đều thay đổi, tôi không muốn đi tử khí phúc địa , tôi muốn quay trở về thời tôi đã sống." Tả Đăng Phong rót rượu cho lão béo.

"Cậu trở về đó làm gì, lại để giết người à? " Lão béo chọc đũa vào củ cải, không chạm vào chén rượu.

“Tôi không muốn giết người, nếu tôi có thể trở lại, tôi chỉ muốn cùng sống ẩn cư với cô ấy." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.

“Tôi không uống không rượu của cậu, tôi nói thật cho cậu biết, Nghịch Thiên Thần khí quả thực đang ở chỗ chúng tôi, nhưng nó hư rồi, không xài được." Lão béo cầm chén rượu lên uống một hớp.

"Hư? Hư ở chỗ nào? "

"Năm đó nó bị nổ, chúng tôi vốn cũng muốn sửa nó để trở về triều nhà Tần giết Từ Phúc , nhưng đáng tiếc sửa không được, không điều khiển được thời gian, còn thiếu một vòng." Lão béo trả lời vô cùng thẳng thắn.

"Một vòng thời gian là bao lâu?" 

"Một trăm năm." 

Tả Đăng Phong sửng sốt, Đạo nhân áo tím đã đoán ra dụng ý của hắn, trước khi lão béo đưa cơm tới chắc đã báo trước cho lão, nói thẳng ra lão béo chính là người chuyển lời. Họ không phủ nhận việc có máy thời gian, mà nói thẳng máy còn chưa hoàn chỉnh, một trăm năm là khác biệt rất lớn, không ai dám đi thử nghiệm.

"Huynh đệ, thủ khí của cậu cho thấy cậu chỉ có một người phụ nữ, Ngưu tôi bội phục nhất là những người như cậu, nếu có thể giúp tôi chắc chắn sẽ giúp cậu, nhưng tôi không giúp được cậu, vì vật kia rất xấu, mà dù nó không xấu, cậu cũng không trở về được, nếu không thiên hạ sẽ bị rối loạn." Lão béo cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.

"Các người năm đó trở về không gây ra lộn xộn à?" 

"Chúng tôi trở lại nhưng có thể không thay đổi lịch sử." Lão béo đứng dậy bỏ thêm củi vào bếp lò.

"Chỉ cần trở lại quá khứ, thì làm gì cũng có khả năng thay đổi lịch sử." Tả Đăng Phong lắc đầu, lão béo nói như vậy, có lẽ máy thời gian đã hư thật, cũng có thể Đạo nhân áo tím sợ hắn trở về quá khứ làm xằng làm bậy nên mới cố ý từ chối.

"Huynh đệ, nói thật cậu đừng giận, tôi với lão Vu làm gì cũng có người chùi đít cho chúng tôi, cậu không so bì với chúng tôi được, cậu không có người đỡ đầu." Lão béo trở lại chỗ ngồi rót thêm rượu cho Tả Đăng Phong.

"Không sao, tôi không giận, tôi tin tưởng mọi việc đều do người làm." Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, chỉ cần máy thời gian vẫn còn, thì vẫn còn cơ hội.

Lão béo thấy uống rượu đã đủ, lời cần chuyển cũng đã chuyển, bèn đứng dậy cáo từ, Tả Đăng Phong tiễn tới cửa, nhìn theo lão loạng choạng rời khỏi.

Lão béo đi rồi, Tả Đăng Phong nằm xuống giường suy nghĩ, hắn đã cho thấy ý muốn của mình rồi, bây giờ chỉ cần chờ nghe nhiệm vụ, cụ thể phải tìm cái gì, ngày mai sẽ có tin chính xác...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui