Đáy nồi đen bao nhiêu thì hiện tại mặt Doanh Chính đen bấy nhiêu.
Trừ phi biến thái, còn thì không một gia trưởng nào nguyện ý để hài tử đụng phải lúc mình đang XXOO, huống chi là Doanh Chính trong lòng có chuyện bí mật không dám nói rõ.
Thấy người phá cửa xông vào là Phù Tô, Doanh Chính nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn không biết nhi tử đến tột cùng ở ngoài cửa đợi bao lâu, có nghe được cái gì hay không, hai chữ mình vừa thốt ra hắn có nghe thấy hay không, thấy mình cùng một nam luyến trần trụi trên giường có hiểu lầm hay không…
Đường đường quân vương của Đại Tần đế quốc lại cảm nhận được tư vị của chột dạ, nghĩ mà sợ, bất an cả ba hợp làm một, được gọi là dày vò một thân chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Doanh Chính ở trong phòng nghe thấy tiếng người đã đi xa liền một cước đạp nam tử xích lõa trên giường xuống dưới: “Cút!” Nói rồi không buồn nhìn lấy một cái nhảy từ giường xuống không để ý đến người mặc dù đau đớn vẫn ngoan ngoãn bò lên quỳ cẩn thận kia nữa.
Người trên mặt đất thấy quân vương tức giận đâu còn dám ở lâu, y phục cũng mặc kệ vừa quỳ vừa lui về phía sau ra khỏi phòng.
“Triệu Cao!” Ngực phiền táo Doanh Chính hướng về phía cửa hét lớn.
Đang ở ngoài viện chăm sóc cho Phù Tô trong cơn lo lắng hãi hùng, Triệu Cao vừa nghe bên trong truyền ra tiếng rống giận liền sợ đến chân mềm nhũn quỳ sụp xuống: “Đại vương tử…người phải cứu cứu nô a…” Nắm chặt kéo kéo cánh tay người kia đau khổ cầu xin.
Kỳ thực Phù Tô nghe tiếng của Doanh Chính truyền đến cũng hoảng sợ, nhưng mặc kệ thế nào cũng có một chuyện hắn có thể khẳng định, đó không phải lo lắng cho tính mạng của mình. Nếu đã không phải ‘yên nghỉ’ thì Phù Tô cũng không thấy có gì đáng sợ, vì vậy rất ‘đàn ông’ tự nhận trách nhiệm lên thân mình, để Triệu Cao yên tâm lớn mật đi vào, vạn sự đã có hắn chống đỡ. Có lời cam đoan của Phù Tô Triệu Cao lúc này mới lôi trái tim đã nhảy đến tận đâu đâu thả lại chỗ cũ, vội vã mang theo cung nga cùng nội thị vào trong hầu hạ Doanh Chính.
Chờ lúc Phù Tô lần thứ hai đi vào Thanh Trì cung thì đã thấy trên hành lang có thêm một nam tử trần trụi thân thể quỳ rạp dưới đất, trên đùi mang theo vết máu chưa khô. Nam tử? Có lẽ nên nói cho chính xác một chút thì là nam hài.
Phát hiện cả đoàn người của Triệu Cao cứ như không nhìn thấy người trên mặt đất mà đi thẳng qua, Phù Tô liền đoán nam hài này thị tẩm hẳn là đã có ít lâu, cho nên mọi người mới thấy mà như không như vậy.
Đi lên đứng trước mặt người đang lạnh run kia, Phù Tô bắt đầu quan sát nam hài gầy gò, màu da tái nhợt này: “Ngẩng đầu.” Thấy người trên mặt đất vẫn không có phản ứng Phù Tô đạp hắn một cước: “Bảo ngươi ngẩng đầu!”
Phù Tô nói thì hung dữ nhưng không ácý, tuy rằng đạp một cước nhưng rất nhẹ, thế nhưng người trên mặt đất như chim sợ cành cong đâu có nghe được hay cảm thụ được những điều này, lập tức run càng thêm lợi hại. Dập đầu liên tục mấy cái rồi mới dám ngẩng đầu nhìn người một thân áo giáp màu đen đang đứng ngay trước mắt mình.
Bởi vì Phù Tô quay lưng lại với mặt trời lại đứng trên cao nhìn xuống, cho nên trong mắt nam hài quỳ trên mặt đất người trước mặt một thân áo giáp đứng trong hào quang cười với hắn hệt như thiên thần, nhất thời nhìn đến ngây người.
Thấy nam hài ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt mình Phù Tô có chút nhịn không được, ngoại trừ đồ hảo sắc ra thì không ai thích bị người nhìn như vậy: “Có nơi ở không?”
Nam hài trên mặt đất gật gật đầu.
“Vậy trở về đi.” Xoay người đi vài bước Phù Tô lại vòng về, vung tay gỡ áo bào ngoài áo giáp phủ lên trên thân nam hài: “Cho ngươi.” Lúc này mới bước nhanh đến cạnh Triệu Cao đang đứng ngoài điện liều mạng vẫy tay với hắn.
Nắm chặt thứ che chắn duy nhất trên thân, nam hài si ngốc nhìn theo bóng lưng người đang rời đi.
Lúc rẽ vào Phù Tô quay đầu lại nhìn về nơi cũ thì thấy ở đó đã không còn bóng dáng ai: “Cái gì chứ, cũng chẳng đẹp đẽ gì lắm…Đúng là không biết thưởng thức…” Nhỏ giọng lầm bầm một câu Phù Tô bước qua cửa, vừa muốn đi vào đã nghe bên trong truyền ra tiếng mắng.
“Triệu Cao, còn ở bên ngoài làm gì mà chưa cút vào đây!”
Bỏ cái tay túm chặt tay mình của Triệu Cao ra đẩy cửa đi vào, đứng sau lưng Doanh Chính đang được cung nga hầu hạ mặc y phục, Phù Tô vươn tay nhắm vai của người trước mặt vỗ một cái.
Tuy rằng thường ngày không có cơ hội động thủ nhưng Doanh Chính tốt xấu cũng là một cao thủ, bắt được tiểu tặc cỡ như Phù Tô có thể nói là dễ như trở bàn tay: “Mới trở về đã nháo!” Thấy nhi tử vì bị bắt được mà phiền muộn phụng phịu thành mặt bánh bao Doanh Chính lúc này mới âm thầm thở ra một hơi: “Để cha hảo hảo nhìn một cải.” Buông tay nhi tử Doanh Chính chăm chú nhìn người kia từ đầu đến chân một lần.
Vóc dáng so với lúc đi đã cao hơn hẳn một cái đầu, khi đó còn mới chỉ đến dưới ngực mình mà hiện tại đã ngang vai. Người cũng rắn chắc hơn, không còn vẻ toàn thân không có mấy lượng thịt như lúc ở trong cung, nhưng biến hóa lớn nhất chính là cảm giác mà hắn mang lại. Trước đây hắn là một bộ dạng được chăng hay chớ không hề có lý tưởng, thế nhưng hiện tại tinh thần mười phần, dáng lưng cũng thăng tắp. Một thân áo giáp đen đặc biệt của tương sĩ Tần quốc càng mang lại cho cả người nhi tử vẻ oai hùng mười phần, hào quang tỏa ra bốn phía.
Đây chính là lễ rửa tội trên chiến trường sao? Doanh Chính đưa tay sờ sờ khuôn mặt có chút phơi nắng đen của Phù Tô, rồi một vòng tay ôm người kia vào trong lòng: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Bản thân Doanh Chính cũng nói không rõ được hiện tại hắn đến tột cùng là có tâm tình như thế nào.
Trong đắng có ngọt, trong ngọt lại có chút chua xót.
Phất tay để cung nga cùng nội thị trong phòng đều lui ra ngoài, Triệu Cao vội vã đóng cửa lại, sai tất cả mọi người ra viện phía sau chờ.
Bị người ôm siết có chút khó chịu nhưng Phù Tô vẫn không dám lộn xộn, vì vậy vươn tay ôm lại Doanh Chính cha hắn, người nào đó thần kinh thô không phát hiện được trong chớp mắt lúc hắn ôm lấy ấy có người thân thể khẽ run lên.
Nhìn giường chiếu mất trật tự, nghĩ đến cảnh mình vừa thấy, trong lòng Phù Tô đột nhiên có chút không được tự nhiên không rõ lý do. Nói chung hắn không muốn ở lại trong gian phòng này, không có bất luận lý do gì: “Ta mặc thế này đẹp trai không? Anh tuấn không? Uy vũ không?” Giãy khỏi vòng ôm của Doanh Chính rồi lui lại mấy bước Phù Tô bắt đầu tạo dáng cho cha ngắm.
“Rất anh tuấn, rất uy vũ.” Doanh Chính thành tâm khen ngợi mang theo sự kiêu ngạo.
“Đó là đương nhiên, dọc theo đường đi ta thế nhưng trở thành nổi tiếng trong hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ! Cha ngươi không nhìn thấy chứ có hẳn một đám nữ nhân đuổi theo khóc hô đòi gả cho ta nha.” Không phát hiện Doanh Chính đột nhiên thay đổi sắc mặt, Phù Tô vừa cởi áo giáp vừa nói: “Nếu không phải vì để cha nhìn dáng dấp anh minh thần võ của mình một cái ta mới sẽ không cả đường đều mặc cái thứ có hơn mười cân này đến bây giờ…Nút buộc không cởi được, cha giúp một tay…” Phù Tô đưa lưng về phía Doanh Chính chỉ vào phía sau lưng mình.
“Cố ý mặc cho cha xem?” Đi lên trước Doanh Chính cởi nút buộc áo giáp hỏi.
“Nếu không thì nhi tử ta đây mặc hơn mười cân để trang điểm a? Không biết dọc theo đường đi có bao nhiêu người nhờ phúc của cha mới có thể nhìn đến phong thái của ta đâu!” Thoát xong thân trên Phù Tô vội vàng cởi bao đầu gối cùng với giầy ở hai chân ra.
Doanh Chính tâm tình tối tăm nghe nhi tử nói xong lập tức trời quang mây tạnh, khuôn mặt lạnh lùng quanh năm cũng có một dáng tươi cười thật lớn, làm cho Phù Tô đang nhảy một chân cởi giày cũng phải sửng sốt: “Cha ngươi làm sao vậy?” Cây vạn tuế ra hoa, tuyệt đối là cây vạn tuế ra hoa!
Phù Tô cũng không phải chưa từng thấy qua Doanh Chính cười, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy qua cười được như vậy. Đó là một nụ cười trọn vẹn từ trong ra ngoài, phát ra từ đáy lòng lộ ra ôn nhu cùng hạnh phúc. Nhưng cái kiểu cười này lại từ trên mặt cha Doanh Chính của hắn mà ra…vẫn cứ làm kẻ khác nhịn không được…run…run bắn cả người.
“Đi đi đi, đi tắm! Ta một thân mồ hôi thối hoắc, cha cũng vừa làm cái gì đó xong…tắm…tắm…ha ha ha…Tóc ta cũng dính bết lại cả rồi..Cười gượng hai tiếng Phù Tô kéo Doanh Chính sang Thanh Trì cung bên cạnh: “Không cần hầu hạ.” Khoát tay với Triệu Cao đứng đón, Phù Tô nắm tay Doanh Chính đi vào phòng tắm.
Thấy Tần vương bệ hạ không truy cứu sai lầm đã để đại vương tử xông vào của mình nữa, Triệu Cao rốt cục buông tâm. Lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn quyết định từ nay nhất định phải ôm thật chặt đùi Phù Tô, bởi vì này chính là bùa bảo mệnh sống lâu của mình a.
Doanh Chính ghé vào cạnh hồ hưởng thụ sự hầu hạ của Phù Tô, tuy rằng bị chà xát có chút đau nhưng trong lòng rất hưởng thụ: “Xuống một chút, xuống chút nữa, bên trái một chút, bên trái một chút, đúng, ở đó, chăm chú vào!” Nghiêng đầu Doanh Chính trừng mắt với nhi tử đang cầm khăn phía sau.
Kháo! Dựa vào cái gì từ đầu vần luôn là ta chà xát, gia cũng không phải máy chà lưng!
Phù Tô tức giận ném khăn vào hồ, đẩy Doanh Chính ra để mình nằm úp sấp vào: “Thay người! Thay người! Cánh tay cũng mỏi nhừ rồi!” Cố sức ôm cạnh hồ Phù Tô nhất quyết không di chuyển.
Mò khăn trong hồ ra vắt khô, Doanh Chính đi đến bắt đầu chà lưng cho nhi tử: “Một năm này qua thế nào?” Mặc dù có người đúng giờ báo cáo tình trạng của nhi tử về, nhưng Doanh Chính vẫn muốn chính tai nghe Phù Tô nói.
“Cũng được, mỗi ngày đều rất đơn giản, cùng các tướng sĩ trong quân thao luyện sau đó tắm, ăn.” Ghé vào cạnh hồ gối lên cánh tay Phù Tô tránh nặng tìm nhẹ kể lại.
Một năm này những gì Phù Tô làm trong quân doanh Doanh Chính biết nhất thanh nhị sở. Kể cả bản ghi chép hắn mỗi một lần diễn giải đều không giống nhau, làm bị thương nặng thích khách, còn có dẫn tới toàn quân hợp xướng quân ca đại chấn sĩ khí dễ dàng diệt Sở. Doanh Chính nhớ rõ ràng những kích động, kiêu ngạo, tức giận, khẩn trương cùng sợ hãi của mình lúc nghe đến những chuyện này: “Tô nhi có nhớ cha không?”
“Có a, buổi tối lúc ngủ thì ta dặc biệt nhớ cha, cha cũng không biết ba tháng đầu ta mỗi ngày đều mất ngủ, cứ thấy bên người thiếu cái gì…Cha có nhớ ta không?” Phù Tô vẫn nằm úp sấp hỏi.
“Có.” Mỗi ngày đều nhớ.
“Cha ngươi có biết lúc ta bị thích khách dùng kiếm đe dọa trong lòng nghĩ đến là chuyện gì không…”
“Chuyện gì?”
“Ha ha…Ta lúc đó đã nghĩ nhất định là cha ngươi không thay ta ăn mỳ hứa nguyện bình an, bất quá đến lúc ta đánh chạy thích khách thì lại nghĩ cha nhất định sẽ không quên…chuyện đã đáp ứng ta…đâu..”
Phù Tô nói ra lời tràn ngập tín nhiệm làm cho Doanh Chính thời trống rỗng, bất giác tiếp lời: “Tô nhi…cha…kỳ thực ngày đó cha…” Do dự một hồi Doanh Chính đang muốn xin lỗi Phù Tô thì đã thấy hắn ghé vào cạnh hồ không nhúc nhích, sợ quá Doanh Chính vội vã trở mình hắn lại, kết quả phát hiện Phù Tô đang ngủ.
Nghĩ đến nhi tử ngày đêm kiêm trình gấp gáp trở về Doanh Chính lòng đầy yêu thương kéo Phù Tô vào ngực, bắt đầu giúp người đang ngủ tắm rửa: “Kỳ thực ngày đó cha uống nhiều, đã quên thay Tô nhi hứa nguyện, Tô nhi tha thứ cho cha được không?”
Cẩn thận giúp người đang ngủ rửa thân thể cùng vói tóc, trong gang tấc, Doanh Chính cuối cùng không nhịn được nữa, vì vậy vươn thân thể đến, cúi đầu…
— oOo —
Doanh trướng của quân doanh cho dù tốt cũng không thể so được với long tháp trong tẩm cung quân vương, Phù Tô một giấc này đúng là quá thoải mái, ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh giấc.
Giật giật thân thể cảm thấy trên lưng bị một cánh tay đè lên hắn lúc này mới nhớ ra mình đã về nhà. Xoay người nhìn lại thì thấy cha hắn đã tỉnh, vì vậy Phù Tô hỏi: “Cha có cảm thấy cái giường này nhỏ không?”
“Có sao?” Doanh Chính nhướng mày cuời, hỏi ngược lại.
“Nhỏ, ngươi xem hai ta đều chen thành một mớ rồi.” Không thể ‘chạy trốn’ ra khỏi cánh tay của Doanh Chính, Phù Tô đơn giản nằm thẳng mặc cho người ôm.
“Vậy đổi một giường lớn.”
“Không tốt, giường lớn lúc dậy không vững vàng, một người ngủ thì thê lương. Hay là cứ chen nhau ngủ đi, mùa đông còn có thể bớt một cái chăn, đỡ thiêu một bếp lò.”
“Vậy chen nhau ngủ.”
Từ ngày hôm qua Phù Tô đã thấy cha hắn không bình thường, rất không bình thường, thế nhưng lại không thể nói rõ không bình thường ở chỗ nào, nói chung là không bình thường. Nhưng Phù Tô cũng không quấn quýt quá nhiều ở chuyện này, bởi vì đột nhiên hắn nhớ đến một vấn đề rất nghiêm túc: “Nói, có từng cho người khác lên cái giường này hay không, đặc biệt là mấy nam luyến kia?” Hất cái tay trên lưng ra Phù Tô ngồi dậy hỏi rất nghiêm túc.
Rất không vui khi tay mình bị hất ra, Doanh Chính hờn giận vung một vung ôm lấy Phù Tô vào trong lòng: “Không có.” Từ lúc nhi tử tròn một tuần tuổi bắt đầu dọn vào tẩm cung, ở đây không hề có người vào thị tẩm nữa.
“Này nghe cũng còn tạm được.” Xoay ngang thân thể Phù Tô gối đầu lên ngực Doanh Chính, hai chân giao nhau tựa lên tường như khi còn bé, không hề biết những động tác này hôm nay hắn làm ra có bao nhiêu ám muội: “Có phải là nữ nhân nếm nhiều cho nên để đổi khẩu vị mới dưỡng nam luyến, ân?”
Doanh Chính không trả lời, hắn chỉ lấy ngón tay chải vuốt mái tóc dài của Phù Tô đang tán loạn trên thân hắn, một chút rồi một chút.
“Đố kị muốn chết! Đừng nói nam nhân, ngay cả tư vị của nữ nhân ta còn chưa từng hưởng qua! Nói, hai người có gì khác nhau?” Lật người lại Phù Tô vắt ngang trên mình Doanh Chính cố sức đè.
Khác nhau? Không có bất luận cái gì khác nhau.
Trong lòng Doanh Chính vô luận nam nữ bất quá đều chỉ là thứ hắn cần khi phải tiết dục. Bất đồng chính là nữ nhân có thể sinh con nối dòng, nam nhân thì không thể mà thôi.
Thấy Doanh Chính lộ ra vẻ mặt hèn mọn Phù Tô chỉ biết trong suy nghĩ của người này nam nữ căn bản không khác nhau, tác dụng đều chỉ có một. Này quả thực là kích thích xử nam một cách trắng trợn! Cũng giống như một người ăn thịt ăn đến ói ra đi nói với một người chưa từng nếm vị thịt là ‘Thịt có gì ngon đâu, cũng giống bánh màn thầu thôi, chẳng có gì khác cả.’
Đây là khoe khoang điển hình, khoe khoang thối hoắc!
Cố sức lật người đè lên trên Doanh Chính để thoát ra ngoài, xỏ giày dưới giường vào Phù Tô chạy đến bàn rót nước uống, lại bị hình ảnh của mình chiếu trong gương làm cho sửng sốt, vội đi lên nhìn trái ngắm phải: “A ~ ~ ~” Kinh hoàng kêu một tiếng xoay người chỉ vào miệng mình nhìn người đang nhỏm dậy trên giường chẳng hiểu có chuyện gì.
“Lại làm sao vậy?” Bởi vì đột nhiên bị nhắc đến ‘chuyện khó nói’ nên Doanh Chính cha trở nên rất táo bạo.
“Rõ ràng đã vào thu, sao lại còn có muỗi!” Chỉ vào đôi môi sưng đỏ của mình Phù Tô nghiến răng: “Sưng rồi!” Hai mảnh trên dưới đều sưng lên.
Nhìn người kia một cái, Doanh Chính kéo chăn xoay người ngủ tiếp, nói sao thì trời vẫn còn chưa sáng.
“Cha, cha, môi ta không biết bị con gì cắn sưng rồi!” Phù Tô xông lên giường thúc cha hắn kêu lên.
Thỉnh mọi người tha thứ cho vị xử nam thần kinh thô ‘ngây thơ ngu xuẩn’, không có lý luận, không có kinh nghiệm thực chiến mới có nụ hôn đầu tiên như chuồn chuồn lướt nước này một lần.
…….
Năm Tần vương Chính thứ hai mươi tư (năm 223 TCN) đại vương tử Phù Tô mười lăm tuổi, niên kỷ chính trực thanh xuân bừng bừng phấn chấn. Tần vương Doanh Chính ba mươi tám tuổi, giai đoạn hoàng kim nhất của một nam nhân.
Một người cẩn cẩn dực dực ẩn dấu, e sợ bị người bên cạnh phát hiện, rồi lại ức chế không được dục vọng cùng tình cảm đang lan tràn không ngừng trong lòng. Một người vẫn như cũ thần kinh thô tiếp tục cuộc sống gia đình tạm ổn của mình, tuy rằng phát hiện người nào đó bên cạnh trở nên kỳ qúai, nhưng lại chưa bao giờ hiểu sai đi, bởi vì hắn là thiếu niên tốt suy nghĩ đường hoàng.
Chuyện phát sinh lớn nhất trong năm nay chính là có được thêm nghìn dặm biên giới, hơn mười vạn hùng binh của Tề quốc không chiến mà hàng, Tần quốc không mất thêm người nào đã hoàn thành cuộc chiến gom giang sơn nhất thống thiên hạ.
Sáu nước chư hầu lớn nhất lần lượt bị Tần quốc nhét vào trong bản đồ, mấy nước nhỏ khác cũng đều đầu hàng quy phục Tần quốc.
Từ năm 230 TCN, Tần vương Doanh Chính chính thức giật mở tấm màn diệt vong sáu nước, dùng chưa đến bảy năm đã nhất thống toàn bộ, thành lập Đại Tần đế quốc chân chính, so với sử sách mà hậu thế ghi lại sớm hơn hai năm.
Lịch sử đã bắt đầu chếch sang một quỹ tích khác, không ai biết tương lai sẽ tốt hay xấu.
Tranh thủ thời gian bứt ra khỏi công việc chuẩn bị tế tổ cùng đại điển đăng cơ, Doanh Chính trên đường quay về tẩm cung thấy nhi tử đứng dưới tàng cây ngẩng đầu chẳng biết đang nhìn cái gì.
Lệnh cho mọi người không cần đuổi kịp, Doanh Chính một mình đi đến đứng bên cạnh Phù Tô: “Nhìn cái gì?”
“Ta đã biết cái gì là năm năm hắc ám đổi lấy bảy ngày quang minh.” Phù Tô thở dài lắc đầu nói.
“Nga?” Doanh Chính đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi: “Vậy Tô nhi tử trong đó lĩnh ngộ được cái gì?”
“Nhân sinh khổ đoản, hưởng lạc phải sớm làm!”
“Đi về chép ‘Tần luật’ hai mươi lần, không xong đừng mơ đi Thái Sơn gia tể điển.”
“Đừng mà, kỳ thực ta chỉ nói giỡn thôi! Là thời gian là vàng ngọc, vàng ngọc khó mua được thời gian…Cha ngươi đừng đi…Ta còn có tâm đắc khác nữa.. .Tuyệt đối dương quang chính diện tràn ngập ý nghĩa giáo dục…Cha cho ta một cơ hội nữa a…”
…….
“Sư phụ, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta lúc nào khởi hành?”
“Là ngày mai rồi sao?”
“Dạ, bất quá đồ nhi không biết chúng ta đến Hàm Dương bái kiến đại vương trước haylà…”
“Trực tiếp lên Thái Sơn.”
“Cẩn tôn sư mệnh.”
~