Chứng minh tính hợp pháp là vấn đề phải xử lý trước hết của mỗi một chính quyền lúc mới ra đời. Các đế vương cổ đại của Trung Hoa sau khi cướp đoạt chính quyền của tiền triều có tứ đại pháp bảo để chứng minh là hợp pháp: một là phù sấm, hai là đức vận, ba là truyền quốc tỷ, bốn là phong thiện (núi hoàng gia, nối trời và đất).
Phù sấm hay còn gọi điềm lành, nói trắng ra một chút thì chính là lúc ngươi thành lập vương triều có kỳ cảnh thiên nhiên hay động vật quý hiếm gì đó xuất hiện hay không. Tỷ như bạch quang, hồng quang, kim quang, một đoàn chim khách kêu to một chút, từ đó chứng minh mình làm những chuyện như vậy là theo thiên mệnh thiên ý.
Mà đức vận càng thêm vô cùng kì diệu, ‘Ngũ đức chung thủy’ mà Trâu Diễn người Sở thời Chiến quốc sáng chế ra vào lúc đó phi thường lưu hành, nó đề xuất tư tưởng ngũ hành tương sinh tương khắc, sự thay đổi của lịch đại đế vương cùng ngũ hành có tương ứng (ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ). Có người từng nêu lên ý Hoàng Đế trong ngũ hành thuộc thổ đức, nhà Hạ thuộc mộc đức, nhà Thương thuộc kim đức, nhà Chu thuộc hỏa đức, mà nhà Tần hiện tại thay thế nhà Chu thì thuộc thủy đức (cụ thể xem thêm ‘Tầm Tần ký’).
Thủy trong ngũ hành thuần âm, phương vị là Bắc xứng đôi với màu đen, cho nên Tần quốc ưa màu đen, y phục cờ xí đều lấy làm chủ đạo.
Nếu như hai điều đầu tiên chỉ cần tìm một cái làm cớ là được rồi, vậy thì hai điều sau phải có đồ thật cùng nghi thức.
Phù Tô từ đầu vẫn luôn cho rằng truyền quốc tỷ cũng là ngọc tỷ, nhưng hôm nay xem lại hắn mới biết được nguyên lai hai thứ này là khác nhau. Ngọc tỷ là thứ ấn lên chiếu thư biểu thị vương quyền, mà truyền quốc tỷ thì là đại biểu cho thiên mệnh thiên quyền.
Từ đời Tần Thủy Hoàng mãi cho đến nhà Tống, khai quốc hoàng đế đều coi truyền quốc tỷ của mình như tượng trưng cho thiên mệnh sở quy, có người nói truyền quốc tỷ mà từ đầu vẫn luôn truyền lại chính là do Doanh Chính sai người chế tạo nên.
Chỉ là chất liệu của truyền quốc tỷ rốt cuộc là Hoà Thị Bích hay ngọc Lam Điền thì đến nay vẫn không ai biết, bất quá theo Phù Tô thấy vào thời khắc này thì truyền quốc tỷ trên có khắc tám chữ lớn ‘Thụ Mệnh Vu Thiên, Ký Thọ Vĩnh Xương’ đích thị là làm từ ngọc Lam Điền, bởi vì Hoà Thị Bích trong truyền thuyết đang được treo ở đầu giường trong tẩm cung làm ‘điều hòa’ đông ấm hạ mát.
Ngồi xổm cạnh bàn nhìn ‘cục đá’ đặt trong hộp gấm, người nào đó tay ngứa ngáy thật muốn sờ lên một cái xin ít quý khí. Đây chính là cục đá đáng giá nhất trên đời này, là cục đá mà suốt cả nghìn năm sau có không biết bao nhiêu người để có được nó mà tre già măng mọc không ngại sinh tử.
Nhưng móng vuốt cứ vươn rồi thu hồi, lại vươn rồi lại thu hồi, lặp đi lặp lại vài lần Phù Tô vẫn không có can đảm hạ tay xuống sờ, chỉ sợ không cẩn thận làm hư thành ‘bánh gói’.
Từ đầu vẫn ở một bên vừa xem an bài phong thiện vừa chú ý nhi tử Doanh Chính thật sự là hết nhìn nổi cái biểu tình nhoi nhoi lại sợ, sợ mà vẫn hưng phấn nhoi nhoi của người nào đó, vì vậy một túm kéo móng vuốt của Phù Tô ấn luôn lên truyền quốc tỷ: “Triệu Cao cất thứ này cho cẩn thận.” Rồi bắt lấy nhi tử vì sờ được mà kích động hô to gọi nhỏ đến mức không buồn phản ứng lại mình.
Sờ được rồi…Sờ được rồi…Đêm nay không rửa tay!
Nhìn nhi tử vui sướng hoa chân múa tay Doanh Chính đóng tấu giản trong tay lại đứng lên, nghĩ tính nết của nhi tử tuyệt không giống mình, sờ một tảng đá cũng có thể ngạc nhiên đến vậy. Ngọc Lam Điền tuy rằng tinh quý nhưng cũng không đến mức hưng phấn thành như thế, hơn nữa thứ này một ngày nào
đó sẽ là của hắn.
Nghĩ đến thêm mấy ngày nữa mình sẽ đi Thái Sơn cử hành nghi thức phong thiện, đến lúc đó văn võ bá quan cùng hoàng thất tử tự đều được đi theo, cho nên trong cung phải lưu lại người chủ sự. Tuy rằng rất muốn mang nhi tử cùng đi, nhưng để hắn ở nhà xử lý chuyện quan trọng thì lại có ý nghĩa lớn hơn rất nhiều: “Tô nhi, lần này cha không định mang ngươi đi Thái Sơn.”
“Ờ…”
Phù Tô ngồi dưới đất lật xem tấu chương chỉ ậm ừ một tiếng, không tức giận cũng không tỏ vẻ nuối tiếc, cái này làm Doanh Chính rất buồn bực: “Ngươi không muốn đi sao?” Phải biết là nhi tử này của hắn yêu nhất không gì ngoài giúp vui, huống chi hành trình đi Thái Sơn có ý nghĩa bất đồng, mình chính là sợ hắn có ý tiếc nuối cho nên từ đầu vẫn luôn do dự không biết có nên làm như vậy hay không.
“Không muốn.” Phù Tô nhìn tấu chương trước mắt lắc đầu trả lời rất nhanh.
“Vì sao?” Doanh Chính kinh ngạc với câu trả lời của Phù Tô, nói: “Cha thế nhưng muốn để ngươi ở lại Hàm Dương xử lý chính sự.”
Đặt bút xuống thẻ tre viết dòng phê chuẩn thổi khô xong Phù Tô thả quyển đó sang một bên giải thích nghi hoặc: “Bò lên núi so với xử lý tấu giản chất như núi, ta tình nguyện chọn cái sau.” Huống chi Thái Sơn cũng không phải chưa từng đi, ta thèm vào! Phù Tô ở trong lòng thầm bổ sung.
Nghe Phù Tô nói xong Doanh Chính nghĩ mình có phải là nên cải biến kế hoạch cũ hay không, làm gì đi nữa thì cũng phải lôi cái tên lười muốn chết này đến tận đỉnh Thái Sơn.
Mệt mà chết vẫn tốt hơn lười mà chết.
………
Nhìn trong cung trên dưới vội vàng thu thập mọi thứ cần cho hành trình ngày mai đi Thái Sơn, Phù Tô mừng rỡ thanh nhàn cứ theo lẽ thường trôi qua cuộc sống gia đình tạm ổn, không hề hay biết cùng với ánh bình minh là một phần mật hàm nhảy ra đánh tan mộng đẹp không cần leo núi ở trong cung xưng vương cùng mấy an bài ưa thích của mình.
Xuất phát từ sáng sớm, Phù Tô ngủ hôn thiên ám địa bị người kéo từ trong ổ chăn ra, rồi bị cưỡng ép khoác lên khôi giáp nặng hơn mười cân đứng vào hàng ngũ xuất phát.
“Các ngươi làm gì! Ta mới không đi, các ngươi muốn tha ta đi nơi nào!” Phù Tô hét lớn.
………
Hành trình đi Thái Sơn giống như lời Doanh Chính nói có ý nghĩa phi phàm, bởi vậy các hoàng tử không được sủng ái trong cung đều tham gia. Hơn nữa còn có các đại thần trên triều cùng với thị vệ hộ thủ, đại quân đông tuần hạo hạo đãng đãng nhắm Thái Sơn xuất phát.
Nguyên là muốn lưu Phù Tô ở lại trong cung xử lý chính sự, Doanh Chính nào biết lúc trời mới tảng sáng thì thu được một phong mật hàm mặt trên viết thỉnh mình cần phải mang theo tất cả các vương tử cùng đi, bằng không việc phong thiện chắc chắn không an ổn.
Bởi vậy Doanh Chính phải để Lý Tư ở lại Hàm Dương cùng đại tướng quân Vương Tiễn chủ trì chính sự, để triều chính vận hành bình thường không hoang phế.
Về phần vì sao các hoàng tử khác có thể ngồi trong xe ngựa đi đằng sau ngự giá, mà Phù Tô thì phải mặc áo giáp cùng chúng võ tướng cưỡi ngựa hộ ở một bên thì hoàn toàn là Doanh Chính xuất phát từ tư tâm. Bởi vì lần trước hắn không được hảo hảo thưởng thức phong thái oai hùng trên lưng ngựa của nhi tử cho nên mới an bài Phù Tô như vậy, hơn nữa Doanh Chính cũng hiểu được nhi tử hắn cần được tăng mạnh rèn đúc một chút.
Ngồi trên lưng ngựa oán giận khôi giáp nặng, oán giận trời nóng bức Phù Tô đương nhiên sẽ không hiểu được những tội nghiệt này đều nảy ra từ tư tâm của người nào đó.
Ban ngày cưỡi ngựa thì phải cảm thụ nhãn thần đố kị, oán hận, tìm tòi nghiên cứu bắn đến từ bốn phương tám hướng, buổi tối còn phải chịu đựng hai đại nam nhân chen nhau ngủ trên giường. Nếu không phải dọc đường đi còn có một tiểu binh cho hắn tiêu khiển dời đi tinh lực, Phù Tô cũng không biết mình có thể kiên trì để không bỏ chạy tuốt đến Sơn Đông hay không.
Tháng năm xuất phát tháng mười mới đến, Phù Tô thề sau này không bao giờ tham gia mấy cuộc đi dạo hành trình thong thả nhân số đông đảo như vậy nữa. Cũng may dọc đường đi gió êm sóng lặng, không có ám sát cũng không có chặn đường kêu oan, nếu không còn không biết phải tăng thêm mấy tháng nữa. Bởi vậy có thể thấy được thủ hạ mật thám của Tử Anh cùng Úy Liễu giám sát quan viên các nơi có thể so với Đông Xưởng của nhà Minh.
Chờ đội ngũ đông tuần phong thiện sắp đến chân núi Thái Sơn thì đột nhiên sắc trời biến mây đen rậm rạp, bầu trời mưa to tầm tã, sấm sét cuồng phong nổi lên, nhất thời ngựa xe loạn thành một đống.
“Không được loạn! Không được loạn! Bằng không giết không tha!” Để không cho loạn càng thêm loạn Vương Bí suất binh kéo các quan nhân cùng đại thần hoàng tử chạy loạn về lại xe ngựa, ai tự ý rời đi trú mưa đều chém sạch.
Nghe tiếng mưa xối xả cùng với tiếng hỗn loạn ngoài cửa xe, Doanh Chính ngồi bên trong xốc màn lên không để ý nước mưa bắn vào tìm kiếm thân ảnh của Phù Tô: “Triệu Cao! Triệu Cao! Đại hoàng tử đâu rồi?” Doanh Chính lo lẳng hỏi.
“Bệ hạ không cần lo lắng, đại hoàng tử cùng Mông Nghị ở đội ngũ phía sau.” Mông Điềm giục ngựa tiến lên trước cửa sổ ngăn nước mưa: “ Bệ hạ nhanh buông màn miễn cho bị cảm lạnh.”
“Thấy Tô nhi thì lập tức bảo lên xe.”
“Dạ!”
Thế mưa càng lúc càng lớn, có xe ngựa đã chậm rãi bị nước nhỏ vào, vì vậy mọi người mang áo tơi ra che trên đỉnh xe, tự động tìm nơi tránh mưa, đại bộ phận đều trốn ở dưới tàng cây bên đường. Mà thấy mưa không có xu thế ngừng lại, Triệu Cao cũng sai người kéo xe ngựa của Doanh Chính xuống dưới tàng cây cao lớn nhất.
Lúc mọi người đang vội vàng trú mưa thì hai con khoái mã từ đằng sau đội ngũ chạy đến, trên lưng ngựa đều có con mồi, có thỏ cũng có chim trĩ. Bất quá tương đối kỳ quái chính là trên thân hai người không bị nước mưa thấm ướt sũng như những người khác.
“Ở đây sao lại mưa?” Mông Nghị nghi hoặc.
Phù Tô từng đụng phải chuyện như vậy, cùng một thành phố có nơi sấm chớp đùng đùng mưa to xối xả, có nơi mặt trời chói chang. Cho nên khác với Mông Nghị chỉ nghi hoặc, hắn lại vì thấy mọi người trú mưa dưới tàng cây mà nhíu mày.
Nhận lấy áo tơi của thị vệ mang đến mặc vào, không tìm được xe của Doanh Chính Phù Tô cưỡi ngựa đến cạnh Vương Bí la lớn: “Thúc phụ có thấy ngự giá của phụ hoàng không?”
“Xe ngựa của bệ hạ ở phía trước, ngươi nhanh đến đi!” Thế mưa quá lớn Vương Bí cũng chỉ có thể lớn tiếng trả lời.
“Đã biết, ta lập tức qua, bất quá…” Phù Tô giật giật Vương Bí nói: “Thúc phụ nhanh sai người báo cho binh tướng phía dưới thu vũ khí lại cẩn thận, đặc biệt là mác, giáo, tên các loại không được giơ lên để tránh khỏi bị sét đánh, mặt khác tốt nhất đừng cho bọn họ nấp dưới tàng cây.”
Vương Bí không rõ vì sao phải thu hồi vũ khí với cả vì sao không nên ở dưới tàng cây, nhưng hắn thấy Phù Tô vẻ mặt nghiêm túc không giống vui đùa, không suy nghĩ nhiều tựu lập tức sai người thông báo toàn quân.
Tuy rằng không phải cứ ở dưới tàng cây thì nhất định sẽ bị sét đánh trúng, nhưng có thể tránh thì vẫn cứ nên làm. Đang muốn rời đi Phù Tô đột nhiên thấy tiểu binh bị mình ‘tìm tòi nghiên cứu’ suốt một đường đang cưỡi ngựa đến, vì vậy hắn kéo ngựa của Vướng Bí lại nói: “Không nghĩ ra thúc phụ cũng rất biết theo phong trào, cư nhiên ngay cả tiểu binh bên người cũng không buông tha.” Mắt thấy sắc mặt Vương Bí từ nghi hoặc biến thành hiểu rõ, tiếp đó là đỏ hết cả lên, Phù Tô cười đến gian trá rồi vội vã chạy đi.
“Tiểu tử ngươi…” Vương Bí tức giận muốn nghẹt thở.
Người vừa tới nhìn Phù Tô cưỡi ngựa qua, đi đến trước mặt Vương Bí hỏi: “Làm sao mà tức giận thành như vậy?”
“Không có việc gì.” Giúp người kia chỉnh lý tốt áo tơi xong, Vương Bí vội vàng tiếp tục đi kiểm tra đội ngũ.
Tiểu hài từ học nhà trẻ cũng biết lúc trời mưa, đặc biệt những khi có sét đánh có tia chớp thì không nên đứng cạnh cửa sổ, không nên đứng dưới mái hiên, càng không thể tránh dưới tàng cây trú mưa. Lúc Phù Tô thấy xe ngựa của cha hắn đứng dưới tàng cây cao nhất, lớn nhất, tươi tốt nhất thì lập tức toát ra một thần mồ hôi lạnh, này căn bản chính là đề cao xác suất bị sét đánh trúng.
Giục ngựa tiến lên Phù Tô hô lớn với thái giám đánh xe: “Đem xe ngựa từ dưới tàng cây ra ngoài!” Nương theo mấy chữ của Phù Tô là mấy tiếng sấm rền vang trời, mấy đạo chớp lại hiện lên giữa bầu trời hôn ám.
“Này…” Người đánh xe có chút khó xử nhìn Phù Tô, lập tức nhìn về phía tổng quản thái giám Triệu Cao.
“Đại hoàng tử mau vào xe ngựa, bệ hạ đang tìm.” Triệu Cao được tiểu thái giám che chắn vội chạy đến.
“Triệu Cao lập tức lệnh cho hắn dời xe ra khỏi tàng cây.” Lau nước mưa trên mặt Phù Tô lo lắng nói, bởi vì số lần chớp xuất hiện trên bầu trời càng lúc càng dày đặc: “Ngươi nhìn ta làm gì, nhanh lên một chút a!”
“Điện hạ lúc này mà còn nói giỡn, nhanh lên xe ngựa thôi, đừng để bệ hạ sốt ruột chờ nữa.” Lời Phù Tô Triệu Cao một điểm cũng không để tâm.
“Ngươi…”
Doanh Chính ở trong xe ngoại trừ tiếng mưa thì không nghe thấy bất luận thanh âm gì, nhưng vẫn nhịn không được vươn tay đẩy cửa sổ ra. Nhìn thấy trước xe vây một vòng người, ngay cả Vương Bí đáng ra phải ở đằng sau duy trì trật tự cũng đã chạy đến: “Mông Điềm phía trước làm sao vậy?” Doanh Chính hỏi.
Mông Điềm từ đầu vẫn luôn canh giữ ở cạnh xe ngựa thu hồi đường nhìn, ngồi trên lưng ngựa nên khom thắt lưng sang một bên nói với Doanh Chính: “Là đại hoàng tử cùng Triệu tổng quản. Hình như là đại hoàng tử sai người kéo xe ngựa của bệ hạ từ dưới tàng cây ra ngoài, nhưng Triệu tổng quản không đồng ý.”
Nghe Mông Điềm nói xong Doanh Chính có chút không vui: “Tô nhi có nói vì sao không?”
“Đại hoàng tử nói cái cây mà bệ hạ tránh mưa quá cao quá tươi tốt dễ bị sét đánh.”
Doanh Chính buông màn lập tức mở cửa nhảy từ trên xe xuống.
Thấy quân vương rời xe Mông Điềm nhanh xuống ngựa, cởi áo tơi trên thân ra đội lên đỉnh đầu Doanh Chính: “Hoàng thượng bên ngoài mưa lớn hay là quay về trong xe ngựa thôi.”
“Không cần.” Không để ý mình có bịướt hay không, cũng không bận tâm nước bùn trên mặt đất làm dơ giầy cùng vạt áo, Doanh Chính đi lên trước lướt qua mọi người vì hắn đến mà quỳ trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói với Phù Tô vừa xuống ngựa toàn thân ướt đầm: “Còn dám không cho trẫm lên xe ngựa, bị phong hàn thì làm sao bây giờ?”
“Không được! Trừ phi phụ hoàng bảo bọn họ dời xe ngựa từ dưới tàng cây ra.”
Phụ tử hai người dưới mưa lớn mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ khổ một đám người bận rộn che mưa cho cả hai.
Thở dài, không đành lòng nhìn nhi tử đông lạnh đến môi phát tím, Doanh Chính thỏa hiệp nói với Triệu Cao ở phía sau: “Đi, đuổi xe ngựa dưới tàng cây ra thôi.”
Doanh Chính nói Triệu Cao không dám không nghe, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này không cần thiết.
Kéo Phù Tô lại giúp hắn lau lau nước mưa trên mặt: “Hiện tại thỏa mãn rồi chưa?” Lôi kéo người kia lùi ra sau mấy bước.
“Để cho bọn họ kéo ra xa một chút.” Đông lạnh đến phát run Phù Tô níu ống tay áo Doanh Chính cha cười nói.
“Kéo xe xa một chút!” Doanh Chính tức giận.
Chỉ vào xe ngựa được kéo đến giữa đường Doanh Chính hỏi: “Hiện tại thì thỏa mãn?”
“Ân.”
“Vậy lên xe!”
Nói sao thì cũng ướt sũng nước rồi, Doanh Chính không bận tâm gì nhiều nữa bước đến cạnh xe, thế nhưng lúc hắn chuẩn bị lên xe thì một đường chớp rọi sáng nửa bầu trời xẹt qua, ngay sau đó là một tiếng nổ, tiếp theo là tiếng ngựa bị chấn kinh cùng với tiếng người hỗn loạn gọi nhau đan vào thành một đoàn.
Mông Nghị cùng Vương Bí vội vàng bước lên phía trước ổn định tám con ngựa đen kéo xe bị chấn kinh, rồi cùng nhìn về phía đại thụ bị sét bổ đôi thiêu cháy cùng với ba cụ thi thể bị đốt trụi trên mặt đất. Bọn họ là nội thị lưu lại dưới tàng cây chỉnh lý đồ đạc.
“Này… này…” Quỳ trên mặt đất Triệu Cao sợ đến trắng nhợt mặt, nếu không phải xe ngựa được dời đi đúng lúc thì hiện tại bị sét đánh chết chính là…
Nhìn nơi dần dần được nước mưa dập tắt lửa Phù Tô nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, xoay người khom hai chân run lẩy bẩy lên xe.
……..
Sau khi đại thụ bị chém thành hai đoạn mưa to tầm tã bỗng nhiên đình chỉ, bầu trời cũng trong vắt lên, dường như hồi mưa to vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Doanh Chính hạ chỉ việc này không cho phép bất luận kẻ nào nhắc lại một chữ, đội ngũ lập tức khởi hành.
Thế nhưng lúc bọn họ đi ra ngoài khoảng một trăm lý thì thấy bốn phía căn bản không có vẻ gì từng có mưa, nói cách khác vừa rồi chỉ có chỗ của bọn họ là mưa lớn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy toàn bộ mọi người đều bị bao phủ dưới một bầu không khí áp lực cùng khủng hoảng, ai nấy đều trong lòng hoảng sợ, còn có người lo lắng đây là nghiêm phạt trời giáng xuống.
Lúc đội ngũ rốt cuộc đến chân núi Thái Sơn thì tất cả mọi người đã đợi ở đây từ lâu kinh ngạc nhìn đoàn xe rõ ràng vừa bị mưa to vùi dập.
Bị chuyện sét đánh làm cho cực kỳ khó chịu Doanh Chính nhìn hơn bảy mươi nho sinh bác sĩ (người thông thái) đang ở ngoài xe mỗi người phát biểu ý kiến của mình, ồn ào hỗn loạn. Mà nội dung bọn họ tranh luận chính là có nên để miễn làm tổn thương thổ thạch hoa cỏ trên Thái Sơn mà đừng ngồi xe lên đỉnh hay không, hoặc là đề xuất trước phong thiện phải quét dọn rồi trải chiếu bện cỏ tranh, thậm chí còn có người vì tranh cãi chuyện lên núi thì bước chân trái hay chân phải trước mà mặt đỏ tới mang tai.
Lúc này Doanh Chính hận không thể chém sạch những thư sinh vô dụng vì mấy việc vặt mà làm lỡ hành trình của hắn ngay dưới chân núi luôn cho rồi.
“Xây tế đàn! Tất cả cứ theo lễ nghi tế tự của Tần quốc mà làm! Đã hết chịu nổi Doanh Chính phân phó xong liền xuống xe, dự định dâng hương rồi thì mang theo các đại thần đi lên theo sườn núi Thái Sơn.
Không biết tột cùng là vì nguyên nhân gì mà không có một quyển tư liệu lịch sử nào ghi chép lại chuyện Doanh Chính phong thiện ở Thái Sơn, cho nên Phù Tô ghé vào cửa sổ xe mong chờ chứng kiến một thời khắc đã bị lịch sử quên ghi lại.
Ngay lúc chúng nho sinh bác sĩ quỳ trên mặt đất hô to không hợp lý không kính thiên thì một đồng tử mặc áo trắng từ trên đỉnh núi đã phong tỏa từ lâu đi xuống, đi lại mềm mại dường như không phải đang bước trên đường núi gập ghềnh.
Đồng tử đi qua đoàn người đến dừng lại trước Doanh Chính thẳng tắp quỳ xuống dập đầu nói: “Sư tôn mệnh tiểu đồng ở đây chờ chúc mừng hoàng thượng đã thông qua thiên trắc.”
“Thiên trắc? Ngươi là nói…” Doanh Chính nhìn tiểu đồng không hề có ý sợ hãi quỳ trên mặt đất.
“Phải, mỗi vị quân vương đến Thái Sơn phong thiện đều phải kinh qua thiên trắc mới có thể lên, thỉnh hoảng thượng cùng tiểu đồng lên núi.” Ngẩng đầu thấy Doanh Chính phân phó kẻ dưới chuẩn bị lên, tiểu đồng vội ngăn cản: “Sư tôn nói đại vương chỉ có thể mang theo một người lên núi.”
“Ý gì?” Doanh Chính lạnh giọng hỏi.
“Nơi phong thiện chỉ người có thân phận tôn quý nhất thiên hạ mới có thể đến, thỉnh hoàng thượng chỉ mang một người lên cùng.”
Nhìn một vòng người muốn cùng đi xung quanh, cuối cùng Doanh Chính dừng ánh mắt ở xe ngựa của mình, nghe từ bên trong truyền ra tiếng rên chả có vẻ đau ốm gì.
Giả vờ! Ngươi còn dám giả vờ! Doanh Chính cười lạnh trong lòng, nói với cái người đang giả bệnh bên trong: “Hoàng trưởng tử Phù Tô cùng trẫm lên núi!”
Ta không đi! Ta không đi! Phù Tô nằm ở trong xe dùng chăn cuộn mình lại làm bộ như không nghe thấy.
~