Tần Ca



Không xu dính túi, không muốn về nhà, lại không thành thạo nghề nào đủ sống tạm, làm sao để sinh tồn trở thành một vấn đề vừa phức tạp vừa nghiêm trọng, bởi vậy ‘hẹn hò cùng chàng giàu có’ trở thành phương pháp, cũng là lối ra duy nhất của đồng chí Phù Tô.

Vươn tay đẩy người đang ôm chặt mình ra, tỉ mỉ nhìn lại rồi Hạng Vũ hít sâu một hơi. Giống, giống, quả thực quá giống: “Ngươi là…tiểu huynh đệ vì sao gọi ta là tỷ phu…ta hoàn toàn không nhận thức ngươi…”

“Ngươi không cần nhận thức ta, ngươi nhận thức Ngu Cơ là đuợc.” Hất tóc, Phù Tô trên thân chỉ mặc lý y cùng trung y, một vật đáng giá cũng không có nắm chặt Hạng Vũ không buông tay: “Ta là đệ đệ của Ngu Cơ, ta tên là Ngu… Tô…Ngươi nhất định là Hạng Vũ Hạng đại ca anh minh thần vũ, ngọc thụ lăng phong, hiệp nghĩa dụng tâm theo lời tỷ tỷ…”

“Ngươi là đệ đệ của Ngu Cơ!” Tuy rằng đối với ‘nam hài’ đột nhiên xuất hiện này còn có chút hoài nghi, nhưng vẻ ngoài giống hệt nhau cũng có thể làm Hạng Vũ rất nhanh buông cảnh giác: “Tỷ tỷ ngươi hiện tại ở nơi nào? Ngươi vì sao lại xuất hiện ở Hàm Dương? Ngươi…”

Từ lâu đã biết Doanh Chính vì sự an toàn của hắn mà phái thị vệ giỏi ẩn thân đi theo bảo hộ, chỉ là sau lại bởi vì mình không thích bị người giám thị cha hắn mới triệt hết người đi, không nghĩ đến hiện tại những người này lại xuất hiện. Nhìn thân ảnh chợt lóe rồi biến mất ở góc đường Phù Tô vội vàng cắt lời Hạng Vũ cấp bách nói: “Những chuyện này sau lại hẵng nói, có người đuổi theo ta…”

Đệ đệ của Ngu Cơ thì là đệ đệ của mình, đã xem người tên ‘Ngu Tô’ trước mắt thành người một nhà Hạng Vũ kéo người hộ ở sau lưng cảnh giác nhìn đoàn người đang đến đến đi đi bốn phía: “Người nào?” Hỏi rất nghiêm túc.

Người nào? Chớp mắt mấy cái, Phù Tô thốt lên: “Bọn buôn người!”

Bình sinh hận nhất hạng người đầu cơ trục lợi Hạng Vũ nhất thời nổi trận lôi đình, rất có tư thế muốn liều mạng: “Buồn cười! Xem ta không giết sạch bọn chúng! Tô đệ ngươi dẫn đường, ta thay ngươi lấy lại công đạo!”

Biết Hạng Vũ là người thẳng thắn tính tình bạo, nhưng không nghĩ ra là lại bạo đến cỡ này. Việc cấp bách bây giờ là lập tức rời khỏi Hàm Dương chứ không phải tìm bọn buôn người ở xó xỉnh nào đó, cho nên Phù Tô kéo Hạng Vũ lại vội nói: “Mua ta là một nhà giàu ở Hàm Dương, chúng ta người nhà quê không đắc tội nổi. Đến lúc đó kinh động phủ nha thì mười cái miệng cũng nói không rõ, thừa lúc bọn họ không đuổi theo tỷ phu nhanh dẫn ta đi.”

Nếu như chỉ có một mình Hạng Vũ căn bản sẽ không lưu ý đối phương là ai, nhưng hiện tại bất đồng, dù sao bên cạnh còn có một người, nghĩ lại thấy ‘thê đệ’ của mình nói không phải không có lý, nhanh ly khai Hàm Dương mới là lẽ phải.

Vốn đã muốn ly khai, hành lý cũng đều đã nằm trên lưng ngựa, vì vậy Hạng Vũ một túm ‘ném’ cái người đang bận chớp chớp một đôi mắt to thuần khiết không gì sánh được lên lưng ngựa như hành lý luôn thể, rồi trong tiếng kêu sợ hãi của người nào đó đang nằm úp sấp nhảy lên ngựa lao ra khỏi Hàm Dương.

Thị vệ sợ bị phát hiện mà không dám tới gần lúc này vội vàng chạy đến, nhưng chỉ kịp đứng giũa đường mắt mở trừng trừng nhìn chủ tử của mình bị người ‘bắt cóc đi’, người này nhất thời sợ đến thất kinh, không biết là nên đuổi theo trước hay là nên về gọi người trước.

Đối phương cưỡi danh câu dù cước trình có nhanh nữa cũng đuổi không kịp, hiện tại lại chỉ có một mình hắn, thị vệ không dám suy nghĩ nhiều xoay thẳng về hoàng cung bẩm báo.

Mà Phù Tô bị người xem thành hàng hóa chịu xóc nảy trên lưng ngựa sắp ói ra rốt cuộc nhịn không được nữa hô lớn: “Ngừng…ngừng…Tai nạn chết người mất.”

Hạng Vũ người này thuộc về kiểu chỉ cần đang làm việc gì đó thì hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, cái gì cũng sẽ không nghe, cái gì cũng sẽ không chú ý, bởi vậy tiếng gọi thảm thiết ‘suy yếu’ của người nào đó hắn một động tĩnh cũng chưa từng phát hiện.


Khi bọn họ cuồn cuộn đi được mười lý thấy không có người đuổi theo Hạng Vũ lúc này mới kéo cương ngựa ngừng lại: “Tiểu đệ có nơi nào để đi không?”

Đợi hồi lâu cũng không thấy người phía sau trả lời, chờ Hạng Vũ quay đầu nhìn lại chỉ thấy người ghé ngang sau lưng ngựa của hắn đã trợn trắng mắt còn ói liên tục.

Lần tương ngộ này của Hạng Vũ cùng Phù Tô cũng không biết là ai thành xui xẻo của ai.

………

Doanh Chính bị người làm trọng thương trong thời gian chờ giảm bớt đau đớn cơn tức đã tiêu mà cảm giác say cũng đã giải, thế nhưng hắn cũng trở nên càng thêm bồn chồn. Bởi vì hôm nay hắn cường hôn nhi tử của mình, bí mật hắn ẩn đã lâu cứ như vậy bị vạch trần ngay trước mắt người mà hắn không muốn thương tổn nhất. Doanh Chính không dám đối mặt với chính mình lại càng không dám đối mặt với Phù Tô.

Hắn hiện tại người nào cũng không muốn gặp, chuyện gì cũng không muốn nghe, đặc biệt là chuyện về nhi tử Phù Tô.

Trở lại tẩm cung Doanh Chính đuổi tất cả mọi người ra ngoài, cũng không ngừng tự nói với mình rằng Tô nhi của hắn sẽ không suy nghĩ nhiều như thường lệ, sẽ cho là mình vừa nói giỡn hoặc nhận sai người. Vì vậy hoàng đế bệ hạ của Đại Tần đế quốc bắt đầu chơi trò bịt tai trộm chuông (tự mình lừa mình).

Người bên trong không truyền thì người bên ngoài không dám vào. Triệu Cao mang một đám người cẩn thận hầu hạ ở ngoài cửa. Trong lúc đó thị vệ phụ trách an toàn của Phù Tô có đến, thế nhưng vừa nhắc đến ba chừ ‘đại hoàng tử’ thì đã bị quân vương ở bên trong tức giận mắng chạy ra ngoài. Bởi vậy đến lúc đóng cửa cung người gác đến báo đại hoàng tử xuất cung đến nay chưa về Triệu Cao cũng không dám tiến vào bẩm báo, e sợ phạm vào thánh nộ.

Bất quá Triệu Cao nói thế nào cũng là người quanh năm hầu hạ bên cạnh Doanh Chính, đối với tính tình của Doanh Chính hắn cũng đoán hiểu được đại khái, không thể nói là mười phần, nhưng cũng được bảy tám phần. Hắn biết đợi ngày nào đó hoàng thượng của bọn họ tâm tình được rồi khẳng định sẽ truy cứu chuyện hắn không báo đại hoàng tử không hồi cung, bởi vậy lúc nói chuyện với cấm quân thủ cửa cung thì Triệu Cao cố ý đề cao âm lượng, vừa vặn để cho người ở bên trong nghe. Chỉ là đối với chuyện Phù Tô không hồi cung Triệu Cao cũng không quá lo lắng, bởi vì Phù Tô một tháng đều có vài ngày chạy ra ngoài cung ở lại Mông phủ hoặc Vương phủ.

Vểnh tai nghe người bên ngoài nói nhi tử buổi chiều ra cung còn chưa trở về Doanh Chính đầu tiên là lo lắng một chút, nhưng nghĩ lại thấy không trở về cũng tốt, vừa lúc mình chưa nghĩ ra nên đối mặt với việc này thế nào.

Doanh Chính lấy sự hiểu biết của mình với Phù Tô mà suy đoán thì trong tình trạng không xu dính túi hắn nhất định sẽ không đi xa, ra cung nếu không phải đi Mông phủ tìm Mông Hồng thì là đến Vương phủ tìm Vương Ly, nói sao cũng là không mất được.

Vì vậy cho nên Tần vương bệ hạ tiếp tục suy nghĩ làm sao để giải thích, quyết định ngày nào chưa nghĩ ra lời giải thích hoàn mỹ không sứt mẻ thì ngày đó sẽ không gặp nhi tử.

Cứ như vậy Doanh Chính bỏ lỡ thời cơ ‘đuổi bắt’, chờ đến lúc hắn muốn tìm thì đã sớm mất phương hướng.

………

Nghe tiếng côn trùng kêu bên tai, Phù Tô mặc y phục có chút dài rộng ngồi trên đống cỏ khô trong sân một nhà nông nhìn bầu trời đêm tối như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, thầm nghĩ đến một cước của mình lúc chiều không biết có biến cha hắn thành tàn luôn không, nếu vậy lỗi của mình thành lớn rồi.


Có lẽ…đại khái…khả năng…phản ứng của mình có hơi quá.

“Ai…” Thở dài một hơi nằm ngửa ra trên đống cỏ, Phù Tô nâng tay đặt lên môi mình, tuy rằng đã ói qua cũng đã súc miệng, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy được cảm giác cha hắn lưu lại trên đó.

Có hơi mềm mại, có chút bá đạo, còn có thoang thoảng hương rượu…

Chẳng lẽ không chỉ có đầu của mình bị kẹp vào cửa mới có với cha ruột loại tình cảm nhân thế bất dung gì đó, kỳ thực đầu của cha hắn cũng bị cửa kẹp rồi cho nên lúc đó mới… “Thôi bỏ đi, không có khả năng!” Phù Tô lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa nhảy ra của mình.

Từ lúc nào đã thích Doanh Chính thì Phù Tô cũng nói không rõ được, tóm lại là việc này tới quá đột nhiên thậm chí trước đó một điểm dự triệu cũng không có. Cũng có lẽ kỳ thực sớm đã có manh mối, chỉ là hắn không nắm được mà thôi.

Bất đồng với Doanh Chính quấn quýt trên chuyện quan hệ huyết thống không thể chặt đứt của hai người, Phù Tô khổ não chính là chẳng hiểu Doanh Chính vì sao lại coi trọng hắn, mà mình thì từ lúc nào đã biến thành ‘đồng tính’ mất rồi. Về phần quan hệ huyết thống Phù Tô cũng chỉ có lúc trốn tránh thì mới có thể bị nó kéo xuống từ chín tầng mây, bởi vì cho dù gọi Doanh Chính là cha mười bảy năm, nhưng trong lòng Phù Tô càng nhiều là xem Doanh Chính như một người bạn thân rất thân rất thân, chính là cái loại không chuyện gì không thể nói.

Mà Phù Tô sở dĩ chạy đi ngoại trừ vì bị dọa thì càng vì sợ cha hắn sẽ đá lại, phải biết rằng như thế đau lắm, bởi vậy Phù Tô mới bỏ của chạy lấy người. Rồi sau khi hắn bị người biến thành hàng hóa xóc nảy suốt một đường, hắn liền bắt đầu hối hận đầu óc mình bị nóng lên mới quyết định chạy theo cái tên muốn trốn còn không kịp này.

Gió mát chỉ thuộc về buổi tối thổi qua, Phù Tô cũng lãnh tĩnh hiểu rõ ra nhiều chuyện, hắn phải về nhà, bất quá không phải chủ động trở lại, bởi vì…như vậy rất mất mặt.

Hăn phải đợi cho cha hắn khẩn trương hổ thẹn tìm hắn trở lại, chí ít như vậy sẽ không cần đối mặt với nỗi xấu hổ mang tên ‘chụt chụt’, cũng tránh khỏi bị truy cứu về ‘một cước’ kia.

Rõ ràng Phù Tô vẫn biết sĩ diện, mặc dù số lần hắn mất mặt đã rất nhiều.

Nghĩ xong xuôi mọi chuyện tâm tình của Phù Tô cũng tốt lên, xoay mình ghé trên đống cỏ khô nhìn gian phòng lấp lóe ánh sáng trong nhà tranh, nơi đó đang có một nam nhân vì biết được ái nhân mất đi mà thống khổ không ngớt mượn rượu tiêu sầu.

“Cái tội ngươi chạy như điên làm ta mất nửa mạng nhỏ, khóc chết ngươi!”

Phù Tô vừa ‘tuyên án tử’ cho Ngu Cơ lòng dạ hẹp hòi nhìn bóng người hắt lên cửa sổ cười gian nói.

Trèo từ trên đống cỏ khô xuống, Phù Tô vừa đắc ý ngâm nga mấy điệu vừa đi về phòng ngủ, chờ Doanh Chính cha hắn đến tìm mang về nhà.

Thế nhưng hắn không nghĩ đến lần chờ này kéo hẳn bảy ngày, bảy ngày đó đừng nói cái bóng của cha hắn, ngay cả hoàng thành cũng không vì hắn ly khai mà có bất luận động tĩnh nào.


Vì vậy Phù Tô tổn thương, tổn thương nặng nẻ, vô luận là mặt mũi hay là tự tôn, bởi vậy nhất thời từ đáy lòng bùng lên một ngọn lửa.

Một cước đá văng cửa phòng đã đóng nhiêu ngày, kéo nam nhân đang ôm vò rượu gọi ‘Cơ nhi’ đến cạnh giếng, một thùng nước lạnh lẽo trực tiếp đổ xuống: “Đứng lên! Nhìn ngươi như vậy đâu có giống cái gì mà Tây Sở Bá vương.” Đá Hạng Vũ say như chết mấy đá: “Tỷ của ta là bởi vì ngươi mới tương tư kiêm sầu lo mà chết, cho nên ngươi phải phụ trách hoàn thành di nguyện của nàng!” Phù Tô lừa dối nói.

Nghe Ngu Cơ có di nguyện Hạng Vũ vội vàng từ dưới đất đứng lên kích động nói: “Hiền đệ ngươi nói đi, chỉ cần Hạng Vũ ta làm được thì cho dù là chết…”

Đưa tay ngăn lại lời càng nói càng thái quá của Hạng Vũ, Phù Tô nghiêm túc lại mang nét bi thống nói: “Di nguyện suốt đời của tỷ ta chính là có thể theo phu quân thăm khắp núi non sông nước. Chúng ta hôm nay đi, thẳng tiến mục tiêu!”

Nơi này không lưu gia, tự khắc sẽ có nơi lưu gia, không có cha ta còn có nương thôi!

Phù Tô lôi kéo người bao ăn bao ở kiêm bảo tiêu Hạng Vũ bắt đầu bước trên hành trình giận dỗi bỏ nhà ra đi.

………

Suy nghĩ bảy ngày, trốn tránh bảy ngày, Doanh Chính cuối cùng vẫn không nghĩ ra được một lý do có thể ăn nói thông hiểu giải thích minh bạch, bởi vậy hắn dốc toàn bộ tim gan quyết định đẩy tầng khăn che kia ra. Buông tay đã không có khả năng, tóm lại người này hắn muốn chắc rồi. Quản hẳn sau đó sẽ thế nào, cùng lắm thì đi một bước xem một bước.

Càng nghĩ càng thấy có lý, chán chường âm u đã lâu Doanh Chính rốt cuộc khôi phục phong thái năm xưa, thần thanh khí sảng vào triều.

Đại hoàng tử ở trong cung là một tồn tại rất đặc biệt, hắn không lên triều cũng không ai suy nghĩ nhiều, hơn nữa đã nhiều ngày sắc mặt của Doanh Chính đều không dễ nhìn cho lắm nên mọi người đoán tám phần mười là hai phụ tử lại nháo mâu thuẫn, qua vài ngày chắc chắn sẽ vô sự.

Cho nên lúc Doanh Chính vứt bỏ bản mặt tối tăm vào triều chúng thần đều len lén lộ ra biểu tình ‘Thấy chưa!’.

Pháp lệnh đã thống nhất đâu vào đấy từng đạo từng đạo được gửi đi các quận, quan viên các nơi dùng chiến tích ưu khuyết tầng tầng sàng chọn ủy nhiệm, do Úy Liễu phụ trách giám sát. Lý Tín được Doanh Chính phong làm tướng quân thay mặt quân vuơng tuần thị thuộc địa sáu nước cũ, phàm là kẻ kích động bách tính phục quốc đều chém sạch.

Không còn chiến tranh, quốc khố đầy đủ, lại không thiên tai, ngoại trừ hai đại công trình là tu kiến Trường Thành cùng chế tạo lăng tẩm ra trên triều cũng không có đại sự, vì vậy không bao lâu đã tản triều.

Trước khi vào triều Doanh Chính đã gọi Mông Nghị đến hỏi Phù Tô mấy ngày nay ở nhà hắn có được hay không, nhưng lại được trả lời là Phù Tô căn bản không đến. Doanh Chính sững sờ một chút lại nghĩ hay là Phù Tô đi nhà Vương Bí, cho nên bãi triều xong lưu Vương Bí lại hỏi: “Tô nhi mấy ngày nay ở chỗ ngươi thế nào?”

“Tô nhi?” Chẳng hiểu vì sao Doanh Chính lại đột nhiên hỏi mình như vậy, Vương Bí hoang mang nói: “Hắn không ở chỗ ta a!” Không rõ cho nên nhìn lại Doanh Chính.

“Hắn không đến nhà ngươi?”

“Hắn ở trong cung đang tốt đẹp đến nhà ta để làm gì? Vương Ly tiểu tử kia lại không có…Chờ một chút…Ngươi là nói hắn không ở trong cung?” Thấy Doanh Chính lao từ trên ghế xuống Vương Bí vươn tay kéo lại: “Có thể là đi Mông gia hay không?”


“Ta sáng sớm đã hỏi qua Mông Nghị.” Không đến chỗ Vương Bí, cũng không đến nhà Mông Nghị, một người không xu dính túi có thể đi nơi nào? Bảy ngày…bảy ngày này hắn đi đâu…Doanh Chính càng nghĩ càng sợ ‘ông’ một tiếng toàn thân chết sững.

“Thị vệ…Tìm thị vệ kia lại đây!” Doanh Chính bỗng nhiên nhớ đến thị vệ ngày ấy chưa nói xong một câu đã bị mình đánh đuổi: “Nhanh đi!”

“Triệu tổng quản phiền phức ngươi vậy.” Mắt thấy Doanh Chính đã rối loạn Vương Bí vội vàng cản lại để Triệu Cao đi tìm thị vệ phụ trách an toàn của Phù Tô ngày hôm đó đến.

Lúc Triệu Cao chạy về liền báo cho hai người biết ngày ấy Phù Tô xuất cung không bao lâu thì có bốn, năm thị vệ cũng đuổi theo, đến nay còn chưa trở lại. Theo thị vệ đầu tiên quay về báo tin thì đại hoàng tử bị người bắt cóc ra khỏi thành Hàm Dương, bọn họ truy dọc theo đường nhưng không tìm được một điểm đầu mối nào, chỉ có thể chia nhau đi tiếp tại một lối rẽ.

Hiện tại người nọ mười phần là đã đi mất rồi, Doanh Chính không dám nghĩ đến là ai bắt nhi tử của hắn, vạn nhất là dư nghiệt của sáu nước thì làm sao bây giờ, nếu bọn chúng trút giận lên nhi tử của hắn thì làm sao bây giờ: “Thông lệnh toàn quốc tìm đại hoàng tử…”

“Chờ một chút!” Gọi Triệu Cao muốn đi nghĩ chiếu thư lại, Vương Bí vươn tay nắm cánh tay Doanh Chính: “A Chính lệnh này không thể phát, phát rồi Tô nhi mới thực sự gặp nguy hiểm. Hơn nữa Tô nhi công phu không sai chiêu trò lại lắm, ta ngược lại cảm thấy không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu.”

Nhìn Vương Bí, Doanh Chính nhắm mắt lại hít sâu một hơi: “Xuất cung, ta tự mình đi tìm!”

Làm huynh đệ nhiều năm, biết Doanh Chính lúc này tâm ý đã quyết Vương Bí cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Hai ngày sau ta cùng ngươi đi tìm.”

“Không được! Lập tức khởi hành!”

“A Chính, chỉ khi ngươi đã an bài tốt mọi sự trên triều rồi thì mới có thể an tâm đi tìm Tô nhi. Ta lập tức tăng số người đuổi theo tra ra nơi Tô nhi đi cùng với chuẩn bị mọi thứ cần thiết, chuyện ngươi cần làm là trong hai ngày tới an bài xong mọi chuyện trên triều trong cung, hai ngày sau chúng ta lấy danh nghĩa vi hành xuất cung.”

“…Được…” Doanh Chính chỉ có thể gật đầu.

Bên kia Doanh Chính cùng Vương Bí vội vã an bải thỏa đáng rồi xuất cung đi tìm người, bên này Phù Tô cùng Hạng Vũ đang du sơn ngoạn thủy dọc đường thưởng thức non sông.

Đứng trên đỉnh núi phóng mắt nhìn mỹ cảnh không thấy điểm cuối cùng trước mắt, Hạng Vũ quay lại nói với người đang ngồi chồm hổm dưới tàng cây thở ra đầy hào hùng: “Tô đệ, Doanh Chính hắn có thể đạt được như hôm nay, Hạng Vũ ta cũng có thể, ta nhât định sẽ thay thế hắn!”

“Hảo ý chí! Hảo khí phách! Ta trông cậy vào ngươi!” ‘Ngu Tô’ kéo ra một khuôn mặt tươi cười thật to vỗ tay nói, trong lòng lại lơ đễnh. Ai chẳng biết thiên hạ này dù không phải của Doanh gia bọn họ thì tuyệt đối cũng sẽ không là của Hạng gia: “Ta đêm nay nhất định phải ở khách ***, lại qua đêm ở ngoài ta sẽ chết cho ngươi xem!”

Xoay người đi đến Hạng Vũ hào khí vỗ vỗ vai ‘thê đệ’ mình, cười to nói: “Tô đệ ngươi yên tâm, vi huynh nhớ kỹ phía trước có một khách ***, tối nay nhất định sẽ không bắt ngươi màn trời chiếu đất nữa.”

Khách ***? Phù Tô ngẩng đầu nhìn bốn phía, hoang sơn dã lĩnh lại còn không có quan đạo (đường), phỏng chừng ở đây cho dù có *** thì tám phần mười cũng là ‘hắc ***’.

Bởi vì TV cùng tiểu thuyết đều dạy như thế cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận